“Nhị, cho em xem một quyển sách, đối với việc học của em rất có ích!” Mục Tín đi vào còn chưa cất xong rùa đã lên tiếng. Mục Nhĩ ôm đầu, ở góc độ mà Mục Tín không nhìn thấy liền chu môi, điều chỉnh tốt cảm xúc, nở nụ cười vui vẻ, phụ họa: “Sách gì?”
Lau tay, Mục Tín từ trong túi xách móc ra hai cuốn sách dày, đưa cho Mục Nhĩ một quyển, mở ra trang giấy mà đã đánh dấu từ trước, đưa cho Mục Nhĩ xem: “Em cẩn thận học những thứ mà anh đã đánh dấu, sau đó em thử viết văn một chút xem.”
Mục Nhĩ nhìn cuốn sách còn lại trong tay Mục Tín, liếc mắt nhìn tên sách “Olive Twist”, dường như là một cuốn sách cũ, dường như đã vài năm rồi.
Trên mặt nở nụ cười, lập tức vùi đầu xem trang sách mà Mục Tín đánh dấu.
Mục Nhĩ không biết anh lớn nhà bọn họ đối với những anh em khác thế nào. Nhưng đối với Mục Nhĩ, cô chỉ có một cảm giác, nhanh thấy anh lớn liền nhanh chân bỏ chạy, có thể trốn thật xa thì trốn thật xa. Lúc Mục Ái Ái vẫn còn sống, còn trêu cô không có chí tiến thủ, anh của cô là đang truyền lại cho cô kinh nghiệm học tập, ngược lại cô lại giống như mèo thấy chuột, hận không thể không thấy mặt.
Lần này Mục Nhĩ không có cơ hội bỏ chạy, vẫn chưa nói chuyện với Mục Nhân Chương, Mục Tín đi vào nên Mục Nhĩ không thể bỏ chạy.
Mục Nhĩ đã sớm suy nghĩ, anh lớn nhà bọn họ tìm được nhiều kinh nghiệm như vậy từ đâu? Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần gặp anh là anh có thể nói với cô các loại phương pháp kỳ quái.
Cũng không phải là giảng dạy, tóm lại, chính là muốn đem hết những kinh nghiệm và những thu hoạch của bản thân truyền thụ cho cô.
Mục Ái Ái từng nói, thật ra thì so với an hai, anh lớn thuộc loại “đần”.....Không biết cách biểu tả, nói trắng ra là không đủ khôn khéo. Lại nói, Mục Nhĩ dường như chưa từng gặp bạn của Mục Tín. Mà anh hai là một thành viên tích cực, Mục Nhĩ từng chứng kiến có vô số cô gái muốn kết bạn với anh hai, dĩ nhiên, người muốn lấy lòng Mục Nhĩ càng không đếm xuể. Chị hai từng nói chị không quên được câu mà Mục Nhĩ nói: “Chị là người bạn gái thứ một trăm mà anh hai đưa về nhà”.
Mục Nhĩ cũng không nhớ rõ mình nói những lời thất đức đó lúc nào, nhưng chị hai cũng nói rồi, chị đoạt anh hai từ một trăm người con gái khác buộc chặt lại một chỗ.
“Xem xong chưa?”
Thấy ánh mắt Mục Nhĩ nhìn chằm chằm một chỗ bất động, Mục Tín hỏi cô.
Mục Nhĩ đang suy nghĩ viễn vông liền chột dạ: “Xem xong rồi”.
Mục Tín đưa “Oliver Twist” tơi trước mặt Mục Nhĩ: “Em căn cứ vào những điều lúc nãy nhìn qua một lượt”.
Mục Nhĩ: “......”
Nhiễm Tái Tái: “......” Thấy bộ dáng ngu si ngây ngô của Mục Nhĩ cậu ta liền muốn cười.
Mục Nhĩ bề ngoài bình tĩnh, nội tâm ai oán hướng về phía người đưa sách nghiên cứu.
Nhiễm Tái Tái muốn cười nhưng lại không dám phát ra tiếng. Người khác không biết nhưng cậu ta còn có thể không hiểu cô sao? Lúc ấy bọn họ học chung lớp ngồi chung bàn, Nhiễm Tái Tái rốt cuộc biết Mục Nhĩ vì cái gì phải hết sức chăm chú nghe giảng, nhưng vừa đến kỳ thi, thành tích lại không biến chuyển.
Cô cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhìn ánh mắt cô như đang chăm chú nhìn bảng đen và nghe giáo viên giảng bài, theo sự hướng dẫn của giáo viên mà đi vào trọng điểm, nhưng khi có kết quả, Mục Nhĩ lại sững sờ.
Nói trắng ra chính là đần! Không gì sánh kịp, Nhiễm Tái Tái chưa từng thấy qua người đần như vậy.
Cho nên mới không yên lòng.
“Cậu và Mục Nhĩ là bạn học?” Mục Nhĩ đang đọc sách, Nhiễm Tái Tái nhìn Mục Nhĩ, Mục Tín hỏi cậu ta.
Nhiễm Tái Tái quay đầu nhìn về phía Mục Tín: “Trước kia là bạn học”.
Mục Nhĩ dẫn theo bạn về nhà, Mục Nhân Chương cùng Cao Sênh Anh cũng chưa từng nói với anh, cho nên Mục Tín căn bản không biết Nhiễm Tái Tái là ai. Từ “Yêu sớm” tự dưng hiện lên trong đầu anh nhưng anh không thể nói thẳng.
Phải nói Mục Tín thật sự không thích xen vào chuyện của người khác, càng không phải người biết lắng nghe nhưng người này về cùng Mục Nhĩ, nhìn ông nội và bà nội có vẻ cũng biết cậu ta, Mục Tín tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ cậu làm gì?”
Nhìn qua không giống người xấu, nhưng tục ngữ nói không sai, người không thể chỉ xem bề ngoài, ai biết cậu ta có phải là một người đạo mạo hay không, Mục Nhĩ nhà bọn họ rất đơn thuần.
Nhiễm Tái Tái cũng không quen Mục Tín, trong đầu đột nhiên hiện lên ý tưởng điều tra tất cả người thân của Mục Nhĩ, khiêm tốn nói với Mục Tín: “Cùng vài người bạn hùn vốn mở công ty.”
“Công ty tên gì?”
Cậu ta càng che che giấu giấu, Mục Tín càng muốn hỏi rõ.
Nhiễm Tái Tái có ấn tượng vô cùng tốt về Mục Tín, không lừa dối: “Tư Bôn”.
Nhiễm Tái Tái cực kỳ bình tĩnh nói tên công ty. Hốc mắt Mục Tín trầm xuống, nghiêm túc suy tư, liếc nhìn Mục Nhĩ: “Con bé biết không?”
Nhiệm Tái Tái lại lắc đầu, nếu như cô quan tâm tới cậu ta, cậu ta có thể vui chết đi được.
Mục Tín không hỏi thêm gì, ngược lại Cao Sênh Anh thấy cháu trai lớn nói chuyện với Nhiễm Tái Tái liền biết Nhiễm Tái Tái không phải người bình thường.
Nếu không, đứa cháu tra luôn kín kẽ trầm ổn của bà không thể nào xuất hiện ánh mắt như vậy.
Lại nói Mục Nhĩ xem sách Mục Tín mang tới, dùng phương pháp ở phía trên thật đúng là xem được một chút.
Tiếng điện thoại của Mục Tín vang lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại, vào nhà cầm túi xách nói với Cao Sênh Anh: “Bà nội, công ty có việc cháu đi trước đây.”
Mục Nhĩ tai thính chỉ nghe thấy Mục Tín phải đi, suy nghĩ lập tức rời khỏi trang sách, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ngu ngốc, nhìn thần tượng: “Anh phải đi sao?”
Mục Tín “ừ”, “Em giữ sách lại mà đọc, bên trong còn có rất nhiều thứ em có thể học.” Cất bước đi vào sân nói với Mục Nhân Chương mấy câu sau đó liền lái xe đi.
Mục Nhĩ giả mù sa mưa ra vẻ cô gái ngoan ngoãn đưa mắt nhìn về phía Mục Tín rời đi, sau đó khoác cánh tay Mục Nhân chương đi vào nhà, vẻ mặt vui vẻ: “Anh lớn về lúc nào vậy ạ?”
Mục Nhân Chương nói: “So với cháu sớm hơn mấy phút.”
Mục Nhĩ ôm cánh tay Mục Nhân Chương tiếp tục nghiêng đầu cười hì hì hỏi: “Vậy anh về làm gì?” Mục Tín là người bận rộn, nếu là bình thường sẽ không về nhà. Nhưng mà cô biết Mục Tín là một người cháu rất hiếu thuận, bình thường bận rộn không về được nên nếu có thời gian rảnh liền quay về thăm ông bà ngoại.
Càng nghĩ càng đẹp, cô thật là hạnh phúc khi được sống trong một gia đình hài hòa hạnh phúc như vậy.
Mục Nhân Chương nói: “Không có việc gì.”
Mục Nhĩ ngây ngô cười: “A, không phải anh giống cháu sao, về thăm ông bà.”
Mục Nhân Chương liền nói: “Cũng không hẳn, nó không về thì hơn, phải chạy tới chạy lui, còn chưa kịp ngồi nóng ghế liền bị người ta gọi đi.”
Mục Tín làm việc ở đồn cảnh sát, thật ra thì tính chất công việc của anh thế nào người trong nhà căn bản không rõ ràng, mỗi lần anh về nhà chỉ tốt khoe xấu che.
Mục Nhĩ cười: “A, nói không chừng không đủ nhân viên nên bọn họ gọi anh về phục vụ bưng trà đưa nước.”
Có lần ông ngoại tức giận, Mục Tín về trễ, người lớn trong nhà hỏi Mục Tín liền tránh nặng tìm nhẹ nói cho qua.
Mục Nhân Chương nhớ vẫn còn mấy chậu hoa, lại nhìn Nhiễm Tái Tái đang ở trong nhà: “Cháu vào nhà ngồi đi, ông đi đặt lại mấy chậu hoa.”
Dù sao mỗi thứ bảy hàng tuần Mục Nhĩ đều về nhà họ Mục ăn cơm, Nhiễm Tái Tái lại đi theo tới đây, cô không thấy kỳ quái, Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương cũng không xem cậu ta là người ngoài, còn gắp đồ ăn cho cậu.
Cậu ba nói muốn tìm người giúp ông bà làm việc nhà cùng nấu cơm nhưng hiện tại ông bà ngoại có thể tự làm mọi việc, cũng không quen có người lạ ở cùng nên không đồng ý, trong nhà chỉ có hai ông bà già. Bốn cậu cũng ở xung quanh, đi một đoạn là tới, làm gì cũng thuận tiện.
Mục Nhĩ là một cô bé ngốc, lúc Mục Ái còn sống không bao giờ cho cô vào phòng bếp, cho nên tới bây giờ, ngoài mì và những món ăn đơn giản dễ dàng mà Mục Nhân Chương dạy cô thì cô không biết làm gì khác, cho nên cô tới đây, quét sân lau bàn cái gì cũng làm được, nhưng cơm thì lại do Cao Sênh Anh nấu.
Cao Sênh Anh ở trong bếp nấu sườn xào, Mục Nhĩ cùng Nhiễm Tái Tái ở trong phòng khách nghiên cứu phải xếp đồ ăn thế nào.
“Nhị ở đây sao?”
Mục Nhĩ nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại thấy Mục Dương đi vào, vội lên tiếng gọi “cậu hai”.
Cao Sênh Anh từ phòng bếp đi ra, Mục Dương đưa đồ trong tay tới: “Củ từ trên sườn núi.”
Cao Sênh Anh nhận lấy, đi vào phòng bếp: “Con lấy ở đâu vậy?”
Mục Dương đi theo Cao Sênh Anh vào phòng bếp: “Bạn con cho.”
“Ba con đâu?” Mục Dương không thấy Mục Nhân Chương đâu liền hỏi.
Cao Sênh Anh mở tủ chứa đồ, bỏ củ từ vào: “Không phải đang ở trong sân tưới hoa sao?”
Mục Nhĩ nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng bếp, lập tức liền chạy ra ngoài sân tìm.
Nhiễm Tái Tái đi theo cô ra ngoài, xem cô làm gì.
Mục Nhĩ đi qua đi lại mấy vòng quanh bồn hoa, tìm thấy Mục Nhân Chương ở giữa cây vạn tuế, lúc này mới yên tâm, đứng bên cạnh Mục Nhân Chương quan sát ông làm việc.
Xới đất, tưới nước, bón phân, Mục Nhĩ không ngại nhàm chán, thỉnh thoảng học một chút, giúp một tay, trong lòng cực kỳ vui.
Nhiễm Tái Tái ở phía sau nhìn cực kỳ hài lòng.
Đây mới chính là Mục Nhĩ mà anh thích, đây chính là người trong lòng anh đơn giản, lương thiện, hồn nhiên, có vô số ưu điểm đếm không hết được.
Dĩ nhiên, có lúc hơi ngu ngốc một chút cũng là điều dễ hiểu.