Rời khỏi trường học, Mục Nhĩ chỉ nghĩ về chuyện của Quý Tư......! Trên đường đi gọi điện thoại cho Nhiễm Tái Tái nói muốn tới đón “Tiểu Bất Điểm”.
Nhiễm Tái Tái sẽ không ngu như lần trước, không đưa tới cho Mục Nhĩ mà cho cô địa chỉ để cô tự tới.
Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo bàn bạc liền đi thẳng tới nhà Nhiễm Tái Tái.
Lúc Nhiễm Tái Tái lái xe về đến nhà Đường Tiểu Náo cùng Mục Nhĩ đang đứng trước cửa nhà chơi với “Tiểu Bất Điểm”.
“Nhiễm Tái Tái, nếu cậu không về tôi sẽ trực tiếp nhảy vào nhà đưa “Tiểu Bất Điểm” đi ra.” Thấy Nhiễm Tái Tái xuống xe Mục Nhĩ liền lảm nhảm.
Mục Nhĩ cảm thấy, hôm nay ánh mắt của Nhiễm Tái Tái nhìn cô hình như có chút mất hứng, cẩn thận đi tới hỏi “Cậu bận việc ở công ty sao? Tôi làm phiền cậu à?” Cô là người sợ đem tới phiền toái cho người khác.
Nhiễm Tái Tái không tranh luận với cô, mở cửa thả chó ra.
“Tiểu Bất Điểm” nhìn thấy Nhiễm Tái Tái còn vui sướng hơn khi nhìn thấy Mục Nhĩ, Mục Nhĩ cảm thấy buồn bực, nhưng ngại vì sắc mặt Nhiễm Tái Tái không tốt nên không dám nói ra.
Cô chưa từng thấy Nhiễm Tái Tái nghiêm túc như vậy, ngoan ngoãn đứng ngoài đợi.
“Vậy tôi đem “Tiểu Bất Điểm” về, cậu làm việc của cậu đi.” Cúi đầu vừa đeo xích cho Tiểu Bất Điểm vừa nói, chuẩn bị đi.
“Lên xe.” Nhiễm Tái Tái nhìn Mục Nhĩ, mở cửa xe.
Mục Nhĩ thầm mắng trong lòng “hung dữ cái gì chứ? Chỉ có cậu biết hung dữ sao? Bà đây cũng biết!”
Ngoài miệng lại ngoan ngoãn trả lời “Không cần, bọn mình tự về được.”
Hiện tại Nhiễm Tái Tái như vậy cô không muốn ở cùng cậu ta thêm bất cứ một giây nào, cảm giác tâm tình cậu ta rất tệ, lúc nào cũng có thể bộc phát.
Nhiễm Tái Tái không nói gì, đưa tay kéo cà vạt, bước qua, lôi kéo tay Mục Nhĩ, ngay sau đó tiếp nhận “Tiểu Bất Điểm” đáng thương, liền cứng rắn nhét cả người lẫn chó vào trong xe.
Đường Tiểu Náo có mắt nhìn cũng nhanh chóng mở cửa sau lên xe.
Con trai hung dữ, rất khủng bố, thân là con gái hai cô đều sợ.
Nhiễm Tái Tái mở cửa xe, chạy điên cuồng về căn phòng thuê của hai người, hai người xuống xe, Nhiễm Tái Tái nhanh chóng biến mất như một áng mây.
Mục Nhĩ trơ mắt nhìn bóng dáng chiếc xe dần biến mất, không biết Nhiễm Tái Tái lại phát bệnh thần kinh gì, liếc mắt, phồng má, hít sâu, chờ Đường Tiểu Náo mở cửa, mang “Tiểu Bất Điểm” đi vào.
Chỗ ở không lớn, rõ ràng bị người ta điên cuồng lục soát, Đường Tiểu Náo ngây người! Mục Nhĩ càng thêm......
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đối với Mục Nhĩ mà nói, nơi này xem như nơi xa lạ, cô không biết chuyện này là bình thường hay không bình thường, không dám dễ dàng hoảng sợ, khiêm tốn đứng im.
Khuôn mặt Đường Tiểu Náo trắng bệch, khiến Mục Nhĩ hiểu, nơi này thật sự xảy ra chuyện.
Chạy thẳng về phía trước, nâng gỗ lên, đem toàn bộ sức mạnh dời đi, Mục Nhĩ trợn to hai mắt nhìn Đường Tiểu Náo không biết lấy hơi sức ở đâu ra lớn như vậy, đành đi tới một góc.
Không có vật gì trên đất, Đường Tiểu Náo mệt lả ngồi dưới đất, một lúc lâu mới nhả ra mấy chữ “Bị trộm!”
Nghĩ tới điều gì đó Đường Tiểu Náo lôi kéo Mục Nhĩ, chạy vội ra ngoài “Đi theo mình tới ngân hàng.”
Chi phiếu mà cô cất giấu bị mất, bây giờ cô chỉ khẩn cầu không bị trộm mất tiền, cô muốn trả khoản tiền kia cho Phong Dã Hồi.
Mục Nhĩ không rõ chân tướng dắt “Tiểu Bất Điểm”, hai người một chó, chạy như điên, chạy tới ngân hàng gần nhất.
Trên đường đi Đường Tiểu Náo giải thích sơ cho Mục Nhĩ biết chuyện mất chi phiếu, trong thẻ có rất nhiều tiền, cô muốn đi xem tiền có bị mất hay không.
Cũng may hôm nay bọn họ tan học sớm, ngân hàng vẫn chưa đóng cửa, dưới sự giúp đỡ của nhân viên ngân hàng, họ cho cô biết, số tiền trong tài khoản vẫn còn, hơn nữa tạm thời giúp cô khóa lại, để cô ký giấy tờ báo mất chi phiếu, một tuần sau có thể tới lấy chi phiếu mới, tiền trong thẻ ngân hàng cũng sẽ được mở lại như cũ.
Sự kiện đột nhiên xảy ra này làm cho Đường Tiểu Náo cùng Mục Nhĩ đều sợ hãi.