Đợi đến lúc Đường Tiểu Náo cùng Mục Nhĩ dắt “Tiểu Bất Điểm” rời đi không còn thấy bóng dáng thì đôi mắt của Mục Nhân Chương cũng đỏ lên, trong lòng ông khó chịu, ông muốn Mục Nhĩ ở đây làm một cô công chú bé nhỏ.
Cao Sênh Anh nhìn thấy nhưng không nói gì, dù sao cũng phải có quá trình thích ứng đúng không?
Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo vừa tới chỗ trọ thì thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước cửa.
Nhiễm Tái Tái xuống xe, ánh mắt rất là u oán, đi tới nhìn “Tiểu Bất Điểm”.
“Ở chỗ tôi không phải tốt hơn sao? Cần gì phải làm điều thừa, phiền toái!”
Mục Nhĩ hướng về phía Nhiễm Tái Tái không ngừng cười “Đúng vậy, người ta cũng nói, khoảng cách sinh mỹ miều!”
Nhiễm Tái Tái lười phải nói chuyện với cô, không nhịn được lầu bầu “Tôi còn không nuôi nổi mày sao.” Đưa tay cầm dây xích chó trong tay Mục Nhĩ.
Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo đồng thời sững sờ, sau khi phản ứng kịp mới phát hiện ra là Nhiễm Tái Tái nói chuyện với “Tiểu Bất Điểm”, Mục Nhĩ nắm chặt sợi dây “Cậu đi đi, tôi không muốn cậu nuôi nó giúp tôi.” Cô còn chưa giao “Tiểu Bất Điểm” cho cậu ta mà cậu ta đã bắt đầu tính toán.
“Nói một chút cũng không cho sao?” Nhiễm Tái Tái muộn phiền, muốn cô tới chỗ cậu ở khó khăn như vậy sao?
“A! Cậu làm gì vậy?”
Mục Nhĩ vừa bước chân lên cầu thang, Nhiễm Tái Tái đã bước lên theo, Mục Nhĩ nhăn nhó hét lên.
Đường Tiểu Náo đi ở đằng trước nghe Mục Nhĩ la lên, quay đầu nhìn Mục Nhĩ cùng Nhiễm Tái Tái rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhiễm Tái Tái thấy Đường Tiểu Náo không thèm để ý tới mình, không nói ra được ngụ ý của ánh mắt kia, dù sao cũng không thân thiện, khó chịu hay là căm tức, cậu ta nhìn chằm chằm Mục Nhĩ cắn răng nghiến lợi “Người ta là qua sông rút ván, cậu còn chưa có qua sông đã muốn hủy cầu, có để cho mình nuôi con chó này hay không?”
Cậu ta buồn bực, tính tình cô nhóc này khó chịu, có phải do cậu ta nuông chiều mà ra? Nhìn xem, cô nói chuyện với người khác đều là ôn tồn, đối với cậu ta thì sẵng giọng, cách nói chuyện không giống nhau.
Vừa nghĩ như thế trong lòng Nhiễm Tái Tái lại khó chịu!
Đây không phải là những nỗi niềm trong lòng cậu ta, hai người bọn họ quá thân thuộc nên cô mới đối với cậu ta như vậy sao? Cậu ta cảm thấy bản thân là một nhân tài! Nghĩ như vậy, tâm tình Nhiễm Tái Tái lại tốt hơn, khuôn mặt vốn dĩ nhăn nhó liền nở nụ cười, nhìn Mục Nhĩ, không biết xấu hổ đi theo Đường Tiểu Náo vào trong phòng, trong tay nắm dây xích buộc “Tiểu Bất Điểm”.
Mục Nhĩ còn cầm hành lý trên tay, suy nghĩ một chút lời Nhiễm Tái Tái nói, tạm thời quyết định không so đo cùng cậu ta, đi vào phòng, trừ Tiện Nhân cô cảm thấy không ai có thể giúp cô nuôi “Tiểu Bất Điểm”.
Chạy quanh căn phòng một lần, Nhiễm Tái Tái càng nhíu chặt chân mày.
“Làm gì vậy? Không thấy đang cản đường sao?”
Mục Nhĩ đứng sau lưng Nhiễm Tái Tái, lời nói không dịu dàng theo thói quen.
Đứng trước cửa phòng, tính khí nóng nảy của Nhiễm Tái Tái lại tái phát “Mục Nhĩ, sao cậu không thể ở chỗ của tôi? Cậu nhất định phải ở đây sao? Nơi này có thể ở sao?”
Ngoài lúc cấp hai khi tỏ tình Nhiễm Tái Tái mới gọi đầy đủ họ tên của Mục Nhĩ còn lại chưa bao giờ gọi.
Mục Nhĩ bị dọa hoảng sợ, cô không ngốc, cô có thê nhìn ra được, Nhiễm Tái Tái thật sự tức giận, ánh mắt cậu ta nhìn cô rất khủng bố