Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Náo nhăn nhó, hiện tại không có thời gian nói nhiều với Mục Nhĩ, liền nói Mục Nhĩ chờ cô tan làm.
Ngồi từ hơn mười hai giờ tới ba giờ, Đường Tiểu Náo tan làm, Mục Nhĩ cũng ngồi trong tiệm mấy tiếng, cô cũng không mù, vừa ra ngoài liền hỏi Đường Tiểu Náo “Cậu làm thêm ở đây sao?”
Bình thường ở trong ký túc xá Đường Tiểu Náo không nói nhiều, bị Mục Nhĩ phát hiện cũng không lừa gạt “Đúng vậy! Tớ đi làm thêm.”
Mục Nhĩ suy nghĩ, không hỏi nhiều, chỉ nhớ gì hỏi đó “Cậu thiếu tiền tiêu sao?”
Đường Tiểu Náo toát mồ hôi, vui vẻ cười “Dù sao cũng rảnh rỗi nên làm thôi!”
Mục Nhĩ còn đang suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo, không nghe thấy lời Đường Tiểu Náo nói.
Đường Tiểu Náo nhìn khuôn mặt tràn đầy tâm sự của cô “Đúng rồi, hôm nay sao cậu lại một mình tới đây ăn cơm?” Cô nhớ rõ nhà cô ấy không ở gần đây.
Thở dài, Mục Nhĩ yếu ớt nói “Một lời khó nói hết, tớ không có chỗ dung thân trong thiên hạ to lớn này.”
Đường Tiểu Náo phiền muộn “Cậu bị đuổi ra ngoài sao?”
Mục Nhĩ không còn hơi sức lắc đầu.
Đường Tiểu Náo lại đoán “Những người đó bắt nạt cậu?” Ở trường học có mấy lần Văn Mễ Hi tới tìm Mục Nhĩ, những người ở trong ký túc xá đều biết tình hình của Mục Nhĩ.
Mục Nhĩ lại một lần nữa lắc đầu.
Hai người vừa đi vừa nói, Mục Nhĩ không có mục đích đi theo Đường Tiểu Náo. Sau đó Đường Tiểu Náo nghĩ, dứt khoát, dù sao bây giờ Mục Nhĩ cũng không có nhà để về, cô liền trực tiếp dẫn cô ấy tới chỗ cô thuê, một căn phòng nhỏ đơn sơ ấm áp.
Mục Nhĩ vui mừng, la to “Oa, Đường Tiểu Náo! Sao mình không biết là bạn ở một mình?”
Cảm giác này quá đã!
Mục Nhĩ chỉ biết mỗi thứ sáu hoặc ngày nghỉ, ai về nhà của người ấy, hoặc thỉnh thoảng lúc hẹn hò đi chơi liền nói trước địa điểm, không có ai hỏi nhà bọn họ ở đâu, trong nhà có những ai, một nhóm người, mọi người đều như vậy, ngưu tầm ngưu.
Lần này thì hay rồi, lập tức giải quyết được vấn đề của Mục Nhĩ, cô vui mừng hỏi Đường Tiểu Náo “Cậu có thích chó không?”
Ánh mắt Đường Tiểu Náo nhìn cô đầy phòng bị “Cậu muốn làm gì?”
Mục Nhĩ thành thật khai báo “Hì hì, theo mình bỏ nhà đi còn có “Tiểu Bất Điểm” đáng yêu!”
Đường Tiểu Náo không thể làm gì liếc nhìn cái ổ nho nhỏ của mình, nhắm mắt gật đầu.
Không đợi được đến tối, Mục Nhĩ lôi kéo Đường Tiểu Náo về nhà họ Mục, nói rõ tình huống với Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương rồi đưa “Tiểu Bất Điểm” đi.
Đường Tiểu Náo dùng kinh nghiệm nhiều năm lăn lội ngoài đời thuyết phục Mục Nhân Chương, bảo đảm Mục Nhĩ ở cùng cô sẽ không có vấn đề gì. Mục Nhân Chương liên tục cường điệu vấn đề rằng ở bên ngoài có thể gặp những vấn đề gì nhất định phải gọi điện thoại cho ông, Mục Nhĩ gật đầu, bây giờ trong lòng cô rất vui.
Bộ dáng Đường Tiểu Náo vừa nhìn đã biết là đứa bé ngoan, dễ dàng khiến cho người lớn thích, yên tĩnh, không nói nhiều, cũng không làm ầm ĩ, Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương rất yên tâm khi để Mục Nhĩ ở cùng cô. Mục Nhĩ lên lầu lấy hành lý, Cao Sênh Anh hỏi tình trạng bối cảnh của Đường Tiểu Náo, hỏi tại sao một cô gái trẻ như vậy đã sớm thuê phòng ở bên ngoài ở lâu như vậy?
Đường Tiểu Náo không nói cụ thể, chỉ nói ba cô hiện tại không ở cạnh cô, không biết mẹ đi đâu nên ở một mình, hiện tại cũng quen rồi.
Nhìn thấy cô bé kiên cường như vậy, Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương đều có hảo cảm, càng yên tâm để Mục Nhĩ ở cùng cô, Mục Nhĩ và cô bé là bạn học lại còn là bạn thân, bạn cùng phòng, thật hoàn mỹ.
Hai người bọn họ cả tuần năm ngày đều ở trường học, Mục Nhân Chương liền hỏi Mục Nhĩ “Tiểu Bất Điểm” có thể đi cùng không?
Sau khi tới Mục Nhĩ đã gọi điện thoại cho Nhiễm Tái Tái, trong lòng không giấu được vẻ vui sướng nói với Mục Nhân Chương “Tiện Nhân nuôi giúp cháu, chủ nhật cháu sẽ đưa nó về.”
Lúc đầu Mục Nhân Chương không biết “Tiện Nhân” mà Mục Nhĩ nói là ai, sau đó Nhiễm Tái Tái xuất hiện ông liền hiểu.
Có người đối xử tốt với Mục Nhĩ khiến Mục Nhân Chương rất hài lòng.