Mạc Diệp Thanh nhắm mắt hít sâu, giữ chặt gáy cô, nghiêng đầu hôn lên cánh môi cô “Anh là gì của em?”
Cơ thể Mục Nhĩ không tự chủ run lên, giống như cô nhìn ra Mạc Diệp Thanh đang tức giận “Đàn anh.....”
Mạc Diệp Thanh lại một lần nữa giữ chặt gáy cô, lần này mút sâu lưỡi của cô “Anh là gì của em?”
Mục Nhĩ muốn khóc, lần này cô không trả lời, ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Mạc Diệp Thanh, thật là uất ức.
Mạc Diệp Thanh nhẹ giọng nói ra lời nói nhẹ như gió bay, tay phải giúp cô vén sợi tóc vương trên mặt “Tiểu Mục Nhĩ, em đã làm chuyện đó với người khác sao?”
Mục Nhĩ vội vàng lắc đầu.
Mạc Diệp Thanh lại hỏi “Em cảm thấy đàn anh có thể cho phép người khác làm những chuyện như vậy với em sao?”
Mục Nhĩ nháy mắt, không biết trả lời như thế nào anh mới không tức giận.
Mạc Diệp Thanh nhìn khuôn mặt bối rối của cô, bàn tay ấm áp vuốt ve bên má cô, ngón tay cái nhẹ nhàng miết tai cô “Tiểu Mục Nhĩ, hiện tại hai chúng ta đang quen nhau, trong lúc chúng ta quen nhau anh không cho phép người thứ ba xen vào, em có hiểu không?”
Mục Nhĩ gật đầu, đột nhiên tựa như không hiểu nhìn Mạc Diệp Thanh, hai người bọn họ là đang quen nhau sao? “Đàn anh......em......”
Mạc Diệp Thanh hôn lên đôi môi đang mấp máy của cô, bởi vì cô đang nói chuyện, vừa đúng lúc cánh môi khẽ hở, trái tim Mục Nhĩ run lên, vội vàng nhắm nghiền hai mắt.
Lỗ tai là chỗ mẫn cảm của Mục Nhĩ, Mạc Diệp Thanh hiểu rõ cơ thể cô như lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa tai cô, miệng khẽ hôn, giọng hà hơi nói chuyện, cơ thể Mục Nhĩ không tự chủ được nóng lên, Mạc Diệp Thanh nói gì cô cũng gật đầu.
Thanh âm của Mạc Diệp Thanh lúc này là một thứ xa lạ với Mục Nhĩ nhưng cũng lại là một sự hấp dẫn trí mạng. Trong một khoảng thời gian rất lâu, Mục Nhĩ nghĩ nếu như không có những sự dại dột ngây ngô lúc ban đầu như thế này, thì sẽ không khó khăn lúc đứt đoạn như vậy? Hay hoặc là nói......Có phải sẽ không như vậy.
So với hai lần trước, Mục Nhĩ không cảm thấy đau đớn, ngược lại cảm thấy vui vẻ mê người, cực kỳ hài hòa.
Mạc Diệp Thanh hôn lỗ tai cô, hai cơ thể hết sức quấn lấy nhau.
Không nói lời dư thừa, Mạc Diệp Thanh liền nhỏ giọng hỏi cô “Anh là gì của em?”
Mới vừa rồi hình như anh có nói rồi “Người đàn ông của em.”
Mạc Diệp Thanh lại hỏi, giọng nói khàn khàn, làm trái tim Mục Nhĩ đập rộn lên “Anh là gì của em?”
Mục Nhĩ ngước đầu, cơ thể không bị khống chế thả lỏng “Anh là......người đàn ông của em.”
Mạc Diệp Thanh muốn Mục Nhĩ phải nhớ “Ngoan, nhớ, anh là người đàn ông của em.”
Mục Nhĩ nhíu mày, muốn gật đầu nhưng không làm gì được......
Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, cả người Mục Nhĩ xụi lơ, cuối cùng bị Mạc Diệp Thanh giữ ở lại, ngày hôm sau khi tỉnh dậy lại ở tình trạng ở trên người Mạc Diệp Thanh.
Nhiễm Tái Tái quay về nhưng không đi về nhà Mục Nhân Chương, Cao Sênh Anh cùng Mục Nhân Chương đều cho rằng Mục Nhĩ và Nhiễm Tái Tái ở lại nhà bạn, liền không gọi điện thoại, tối qua Mạc Diệp Thanh nhắn tin “không về nhà” cho số điện thoại có tên ông ngoại, liền không có ai quấy rầy, anh sung sướng thỏa mãn.
Trong Ngô Đồng Uyển, Phong Dã Hồi cũng trở về phòng, Đường Tiểu Náo co rúc trên ghế sa lon, Phong Dã Hồi ngủ trên giường, hai người cũng không tỉnh lại.