Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật

Chương 45: Vị hôn phu của tiểu Mục Nhĩ




Trong sảnh bi - a, Nhiễm Tái Tái giơ tay lên xem đồng hồ, chào hỏi anh em, chuẩn bị về.

“Tái Tái, sao lại vội như vậy làm gì? Chơi thêm chút nữa đi!” Cô hầu gái được gọi ra phục vụ đứng lên, muốn đuổi theo Nhiễm Tái Tái. Cô người mẫu bên cạnh Công Tử Kha kéo cánh tay cô gái kia, khẽ cười “Đừng dán vàng lên mặt mình, cô không xứng!”

Sắc mặt cô người mẫu khó chịu, không phải chỉ là phục vụ đám Công Tử Kha thôi sao, lên mặt gì chứ, tâm tình tốt thì dạng lời ngon tiếng ngọt nào cũng có thể nói ra, tâm tình không tốt hoặc là lúc bọn họ bàn công việc, muốn trở mặt liền trở mặt, căn bản bọn họ không thể đắc tội những người này. Nhiễm Tái Tái khẽ mỉm cười, quay đầu vỗ vỗ khuôn mặt cô người mẫu “Ngoan, cứ chơi đi.” Xoay người rời đi.

Nhiễm Tái Tái vừa mới rời đi, cô gái đang ôm cánh tay Công Tử Kha liền buông ra nhào vào lòng anh ta, Công Tử Kha đưa tay bóp má cô người mẫu “Không phải mới ở cùng anh một ngày hai ngày, còn không biết Tái Tái của chúng ta có người trong lòng rồi sao? Còn em, đàng hoàng ở cùng anh là được rồi, đừng mơ ước Nhiễm Tái Tái nữa, cậu ta có người trong lòng không bỏ được, lần sau đừng dùng ánh mắt như lúc nãy nhìn người đàn ông khác, em chỉ có thể là món đồ chơi cho cậu ta thôi.” Lôi kéo cánh tay của cô người mẫu, đưa tay bóp mạnh mông cô, đặt lên vị trí cậu em nhỏ của mình, cô gái được kêu tiếp tục chơi, cúi đầu thấp hơn chuyên tâm làm việc của mình, tránh cho anh chàng kia không thoải mái liền khiến bọn họ sống không bằng chết.

Ở trước khoảng đất trống trải, Mục Nhĩ ở trong xe khẽ kêu nho nhỏ, so với lần đầu tiên, hôm nay Mạc Diệp Thanh dịu dàng hơn rất nhiều, cảm giác người dùng lực là anh, người mồ hôi đầm đìa là anh, người chịu tội cũng là anh.

Mục Nhĩ vừa xấu hổ lại vừa khẩn trương, vừa mừng lại vừa lo, cơ thể không kịp phản ứng, nhưng vẫn có ý tiếp nhận. Cho tới khi cô hoàn toàn tiếp nhận, Mạc Diệp Thanh cực kỳ dịu dàng, mặc dù không phải lần đầu tiên những vẫn làm người ta khắc cốt ghi tâm.

Mục Nhĩ có thể nhìn rõ ràng, Mạc Diệp Thanh ở trước mặt cô trên trán toàn là mồ hôi, vì cô không khó chịu lắm, anh sửng sốt không nhúc nhích, hoạt động dựa theo vẻ mặt của cô.

Vì thân thể của cô, có thể nói là Mạc Diệp Thanh dụng tâm lương khổ, vốn dĩ có thể tự kiềm chế nhưng khi đụng vào cô lại không kiềm chế được.

Đáng đời anh tự làm tự chịu.

Cảm thấy cô run rẩy thoải mái, Mạc Diệp Thanh ấn đầu cô vào trước ngực thấm đẫm mồ hôi của mình, biết làm như vậy là không phải với cô, nhưng lúc này dáng vẻ của cô thật sự quá mê hoặc, Mạc Diệp Thanh không dám nhìn, anh sợ không thể kiềm chế được làm cô bị thương.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Mạc Diệp Thanh lái xe thẳng phía trước, không cần Mục Nhĩ chỉ đường, anh có thể đưa thẳng cô về nhà bà ngoại.

“Đàn anh hẹn gặp lại.” Mục Nhĩ xấu hổ, đỏ mặt vẫy tay chào tạm biệt Mạc Diệp Thanh, cô vội vàng chạy vào trong nhà.

Cô chỉ lo quan tâm đến Mạc Diệp Thanh nên không chú ý tới Nhiễm Tái Tái đang đợi cô trước cửa.

Mạc Diệp Thanh vẫn ngồi trên xe, anh có thể nhìn thấy “vị hôn phu của tiểu Mục Nhĩ” mà lần trước gặp.

“A? Tiện Nhân! Sao cậu lại ở đây?”

Cô không phát hiện, Nhiễm Tái Tái liền chậm rãi đi tới trước mặt cô, cản đường cô đi vào nhà.

Cô được người ta đưa về, cậu ta không mù nên thấy rất rõ ràng. Nhưng cậu ta giả bộ như không thấy, nâng hai tay lên, khoác lên vai cô, giống như muốn trút giận, bởi vì cao hơn cô một cái đầu, khom lưng, nhìn thẳng vào cô, giọng nói chua chát “Mình chờ cậu đã nửa tiếng rồi.”

“Cậu tìm tôi làm gì?” Mục Nhĩ không quanh co lòng vòng hỏi thẳng Nhiễm Tái Tái, trong đầu nghĩ gì liền nói cái đó. Trước cửa nhà, Mạc Diệp Thanh ngồi trong xe nhìn hai người bọn họ, trên mặt không bày tỏ thái độ gì.

Nhiễm Tái Tái đứng thẳng người, nắm cánh tay cô đi vào trong nhà, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy rõ những dấu vết trên cổ cô.