Mí mắt phải nháy liên tục, cô lặng lẽ nói với Trì Mộc Nhiên “Hôm nay mình nhất định sẽ xui xẻo.” Người ta thường nói, nháy mắt trái có tài lộc nháy mắt phải gặp tai ương, từ lúc vào cửa quán, cô cứ có cảm giác khó chịu, trong lòng rất khó chịu.
Trì Mộc Nhiên nói với cô làm việc cẩn thận là được rồi, cô cũng không nghĩ nhiều, được rồi, cô cần cẩn thận làm tốt công việc của mình, chú ý một chút.
“Được rồi!” Trong phòng bếp âm thanh cao vút truyền tới trong tai Đường Tiểu Náo, cô vội vàng chạy tới cửa phòng bếp. Đầu bếp đã nấu xong, sáu chén mì được đưa ra, bà chủ đứng ở cửa để cô đưa đi, bà chủ chỉ chỗ nào, cô liền đưa tới đó.
Khởi động chân, bước từng bước nhỏ, nhanh chóng mà linh hoạt đem từng chén từng chén mì tới cho khách, hiện tại cô đã quen với những việc này, tâm tình bình tĩnh đối mặt.
“Phục vụ, cho hai chai nước!”
Cô vừa mới đưa cơm cho khách xong, muốn đi dọn bàn, có người quát lên.
Đường Tiểu Náo liếc mắt nhìn người nói chuyện “Chờ một chút.”
Bà chủ đưa cho cô hai chai nước, cô đưa qua cho người ta.
“Đường Đường”
Tiếng gọi truyền tới lỗ tai cô, đem nước đặt lên bàn xong Đường Tiểu Náo ngước mắt nhìn người gọi cô, phản ứng sửng sốt.
“Ai vậy?” Người vừa mới gọi nước uống quay sang hỏi Sở Quan Nam.
Sở Nam Quan nở nụ cười với Đường Tiểu Náo “Mới vừa rồi mình nhìn liền biết là cậu….sao cậu lại ở đây?”
Đường Tiểu Náo đáp lại bằng một nụ cười, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng, cố giả bộ bình tĩnh “Làm thêm trải nghiệm cuộc sống!”
Trì Mộc Nhiên cũng như vậy, cô thuận miệng nói ra.
Sở Nam Quan “a” một tiếng, nghĩ muốn nói gì nữa, bà chủ lại kêu Đường Tiểu Náo, cô liền đi tới.
Đã nói rồi, lúc vừa vào cửa đã có cảm giác không tốt, đụng phải người quen rồi! Anh em tốt của Khương Lê!
“Lâu như vậy vẫn chưa thấy tiểu Nhiên xuống, cháu lên lầu đưa cái này cho phòng số bảy đi.” Bà chủ bưng ra một nồi thịt hấp, Đường Tiểu Náo nhận lấy cái mâm, theo cầu thang nhỏ đi lên lầu hai.
Mới vừa đi lên lầu hai, cô đã thấy Trì Mộ Nhiên đang ngồi ở trên bậc thang “Làm gì vậy?”
Trì Mộc Nhiên vẻ mặt lo lắng, không còn hơi sức “Tránh người thôi!”
Đường Tiểu Náo liếc mắt “Giúp mình gõ cửa phòng số bảy.”
Trì Mộc Nhiên đi tới phòng số bảy, giơ tay hung hăng gõ hai cái, lại ngồi xuống.
Đường Tiểu Náo nhỏ giọng nói thầm “Cậu ăn phải thuốc nổ sao?”
Trì Mộc Nhiên không giúp cô mở cửa, khách cũng không ra mở cửa, cô chỉ đàng giữ chắc cái mâm, dùng cùi chỏ ép xuống tay nắm cửa, dùng sức, mở cửa.
Cúi đầu, không nhìn thấy bất kỳ chỗ nào, đem cái mâm đặt lên bàn, Đường Tiểu Náo chờ khách lấy thức ăn! Nhưng mà khách lại bất động, Đường Tiểu Náo từng gặp khách giả bộ đại gia như vậy, khách không hợp tác, vậy cô đành phải bưng thôi!
Vốn dĩ hai tay bưng mâm, cô đem cái mâm hoàn toàn bỏ lên bàn, đôi tay cẩn thận bỏ nồi thịt hấp bỏ vào giữa bàn.
Cũng khó trách, cái nồi nóng như vậy, cô là khách cũng sẽ không hợp tác. Nhà ăn của trường học hay nhà hàng nhỏ trong trường bọn họ, phổ biến nhất là khách hàng tự mình động tay, ngay từ đầu cô đã không nghĩ cẩn thận, bây giờ nghĩ lại, là cô không đúng, cảm thấy có lỗi nở nụ cười, cô xoay người cầm chén đĩa muốn rời đi.
Trì Mộc Nhiên thỉnh thoảng liếc đôi mắt ghét bỏ nhìn về phòng số bảy, cho rằng cô không biết vừa rồi hai người trong phòng này làm chuyện gì sao? Chưa từng ăn thịt heo, còn chưa thấy qua heo chạy sao? Buồn nôn!
Cô đang cảm thấy chán ghét, đột nhiên nghe thấy trong phòng số bảy phát ra tiếng động.
“Pằng” một tiếng, cái mâm trong tay Đường Tiểu Náo rơi xuống đất, cô không dám tin hai mắt ửng đỏ nhìn Khương Lê, Khương Lê ngồi trên đùi một cô gái, trên mặt Khương Lê có dấu son môi.