“Khương Lê đâu?” Người lái xe thình lình hỏi một câu, cô gái ngồi bên cạnh ngẩn người, liếc mắt.
Khương Lê? Bạn trai cô? Ha ha, xin lỗi “Không biết”.
Kể từ sau khi nhà cô xảy ra chuyện, người mà ngày nào cũng tới đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, cô còn muốn hỏi anh ta làm gì!
Đối với người đàn ông này thật ra cô cũng không quen thuộc lắm, chỉ có vài lần gặp mặt.
Không giống với cô, Phong Dã Hồi lại nhớ rõ, lúc anh ta mười hai tuổi, bị người ta bắt nạt vơ vét tài sản trong nhà, là cô gái nhìn nhu nhược này cứu anh ta. Lần thứ hai thấy cô là ở bữa tiệc đính hôn của con trai thứ hai nhà họ Lục, cô đến với tư cách là bạn gái của Khương Lê.
Vốn dĩ Phong Dã Hồi là người lạnh lùng, trầm ổn, nội tâm, mặc dù cô cứu anh ta nhưng anh sửng sốt đến mức không nói với cô được một lời, vì vậy lần gặp mặt thứ hai, mặc kệ cô cùng Khương Lê cùng nhau xuất hiện thế nào hay ở bất cứ nơi nào, bọn họ cũng không tìm đối phương nói chuyện. Bọn họ chỉ là quen mặt mà thôi!
Lúc này ngồi bên cạnh tài xế, trong đầu mơ hồ nhớ lại, lúc bị Khương Lê kéo đi tham gia bữa tiệc đính hôn lần đó là người đàn ông này đưa cô về nhà, mặc dù lúc đó cô đang ngủ.
Dọc đường đi không nói lời dư thừa, mãi cho đến khi tới khách sạn anh ta ở, thấy cô không xuống xe, anh ta mới mở miệng “Muốn về?”
Cô đỏ mặt, mắt đỏ, trong lòng cực kỳ khổ sở, cắn môi, xuống xe, trên người vẫn mặc chiếc váy mà chị Hồng đưa, cô lấy tay che ở đằng trước, cẩn thận đi theo phía sau anh ta.
Anh ta sải bước đi ở phía trước, cô giống như cô gái được anh mang về, khúm núm bước từng bước nhỏ đi theo anh ta, anh ta bước quá nhanh, cô không dám đi chậm chút nào.
Bởi vì đuổi theo anh ta nên cô nhanh chóng thở gấp, khó chịu cho cô biết, bây giờ cô là cô gái anh ta mang về, đây chính là công việc của cô, không phải chị Hồng cũng đã nói sao, công việc của cô bao gồm cả tiếp khách ngủ.
Nhưng mà cô không muốn người đó là anh ta.
Cô có quyền lựa chọn sao? Dường như không có!
Đi thang máy lên lầu, vào phòng của anh ta, Phong Dã Hồi nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác xuống, đi vào cái phòng khái.
Cô đứng trong căn phòng trống trải, sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Rốt cuộc anh ta có ý gì? Nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô thầm mắng mình không có tiền đồ, đã chấp nhận làm việc này còn giả bộ cái gì. Dám làm dám chịu.
Muốn kiếm tiền còn muốn có danh dự sao? Số cô không tốt như vậy.
Trong phòng làm việc, Phong Dã Hồi nhắn một in nhắn, đợi vài phút, có tin trả lời, nhìn những dòng chữ trên tin nhắn, liền hiểu tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Gần đây anh không có ở trong nước, những chuyện không quan trọng, anh không quan tâm, bây giờ anh ta mới biết thị trưởng bị cách chức điều tra.
Ông ta bị điều tra không giống như những người khác, ông ta bị điều tra lâu nhất, liên quan đến rát nhiều thứ, có lời đồn ông ta sẽ bị cách chức, cho nên bây giờ cô không có nơi nương tựa.
Anh ta từ trong phòng làm việc đi ra ngoài, cô vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ, không nhìn cô một cái, lấy quần áo, giống như trong phòng không có ai, cởi hết quần áo. Đi qua trước mặt cô đi vào phòng tắm.
Từ phòng tắm đi ra ngoài, cô vẫn đứng im tại chỗ, Phong Dã Hồi cũng đã nằm lên giường, cô vẫn đứng im.
“Cô định đứng tới lúc nào?” Cuối cùng Phong Dã Hồi mở miệng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, cho rằng anh ta biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh ta là một người kiên định không bao giờ cho người khách thương lượng, giống như đang bức bách cô, đang cảnh cáo cô, anh ta không có kiên nhẫn chờ đợi.
Cô cực kỳ bất an, nước mắt khẽ lăn dài, cô giơ tay lau sạch, bước tới trước “Tôi……”
Vốn dĩ Phong Dã Hồi không nhìn cô, cô há miệng, anh ta liền ngẩng đầu nhìn cô.
Thấy anh ta nhìn mình chằm chằm, cô dùng sức cắn môi, không biết rằng đã cắn ra máu.
Phong Dã Hồi không quen khi thấy cô như vậy liền nhảy từ trên giường xuống, đi tới bên người cô, không nói gì liền kéo cổ tay cô, đẩy cô tới phòng tắm, bỏ lại cô, anh ta đóng cửa đi ra ngoài.
Cô còn đang ở trong phòng tắm ngây người thì anh ta lại đẩy cửa nhà tắm ra, ném cho cô một chiếc áo của nữ.
Cô có tính sạch sẽ, đồ người khác đã dùng qua, cô tuyệt đối không dùng, trừ phi người kia là người cực kỳ sạch sẽ.
Cầm áo ở trong tay, không cần đưa lên mũi cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, nhưng tắm rửa xong cô cũng mặc vào, so với chiếc váy mà chị Hồng đưa cho cô, cái này còn có thể che chắn cơ thể nhiều hơn một chút.
Thật ra thì đây là đồ của khách sạn, vốn dĩ đây là “phòng cho tổng thống”, bên trong tự nhiên sẽ có đồ của nữ, Phong Dã Hồi chưa từng đưa người về đây.
Trong lòng cô lại căng thẳng.
Từ trong phòng tắm đi ra ngoài, anh ta nằm trên giường hút thuốc, cô đi tới, vội cúi đầu, anh ta cũng nhìn cô.
Do cô đã từng cứu anh ta, Phong Dã Hồi mở miệng “Cô cần tôi giúp gì thì cứ nói.”
Cô không dám tin nhìn anh, sau đó, ánh mắt ảm đạm, người ta đều nói, phụ nữ bị đàn ông làm qua đều khiến đàn ông rất hào phóng, cô khẽ lắc đầu, cô không nên như vậy.
Cô phải mở miệng thế nào, nói anh cho tôi mấy chục ngàn tệ, hiện tại tôi rất thiếu tiền, rất rất cần tiền sao? Cô không nói ra. Đối với người khác cô còn có thể mở miệng nhưng đối với anh cô không thể mở miệng.
Cô từ chối sự giúp đỡ của anh, điều này làm cho Phong Dã Hồi không thể tưởng tượng được.
Anh ta suy nghĩ rất nhiều, cô tới nơi này không phải là vì tiền sao? Chẳng lẽ cô đã quyết định lấy bán mình mà sống? “Tôi có thể giúp cô.”
Tính mạng của anh ta rất đáng tiền, cô nói bao nhiêu anh ta cũng đều có thể cho, cô nói gì anh ta cũng đều tận lực giúp đỡ.
Bất kể thế nào cô cũng không muốn anh ta nhìn thấy mình như lúc này. Không dám giương mắt nhìn anh ta, cô cảm thấy bản thân mình lúc này, nhất định là chật vật tới cực điểm “Để cho tôi đi chính là sự giúp đỡ tốt nhất.”
Cô còn có tự ái của bản thân.
Câu trả lời của cô khiến cho Phong Dã Hồi không thể lý giải, cô tình nguyện đi tiếp những người đàn ông xa lạ kia chứ không chịu nhận sự giúp đỡ của cô!
Xem không hiểu cô, Phong Dã Hồi chưa bao giờ có kiên nhẫn với phụ nữ như vậy “Tôi giúp cô chỉ bởi vì cô đã cứu tôi một mạng, cô không cần phải từ chối.”
Cô lại run rẩy, cắn cắn môi. Phong Dã Hồi quay lại nhìn, từ trên giường nhảy xuống, phiền lòng “Đưa cô đi.”
Không phải cô muốn về sao? Vậy để cô tiếp tục tự sinh tự diệt đi, anh ta cũng đã nói tới như vậy rồi, đi con đường thế nào, đều là sự lựa chọn của cô, anh không có ép buộc người khác.
Anh ta đưa lưng về phía cô cởi áo choàng tắm, mặc quần áo. Đang mặc quần áo vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, anh ta quay lại thấy cô đứng im bất động “Rốt cuộc có đi hay không?”
Cô gật đầu.
Phong Dã Hồi tò mò “Đi sao cô không thay quần áo?”
Cô đỏ mắt, nắm chặt áo choàng tắm, mặc dù cô ghét bỏ mùi hương trên áo tắm nhưng cô vẫn siết chặt cổ áo như nắm cây cỏ cứu mạng.
Nhìn thấy cô khó chịu, Phong Dã Hồi dừng lại động tác mặc quần áo, đi tới trước mặt cô, cách cô rất gần, đưa tay nắm cằm cô.
Cô cuống quýt né tránh, ánh mắt khẽ đảo, Phong Dã Hồi lại dùng sức, hung hăng nắm cô, cô lại muốn né tránh, đưa tay đẩy bàn tay đang nắm cằm cô của anh ta ra.
“Cô như thế này đã không chịu nổi vậy làm sao có thể phục vụ đàn ông?”
“Một bộ quần áo cũng không muốn mặc, cô không nghĩ tới những chuyện còn đáng sợ hơn chuyện này sao?”
“Rốt cuộc cô có biết cô đã chọn một loại cách thức sinh tồn.”
Phong Dã Hồi rất muốn mở đầu cô ra xem một chút, cô nghĩ về thế giới này thế nào, nghĩ tính tình tất cả mọi người cũng dễ chịu như anh ta sao?
Cô khóc lắc đầu, cô chỉ không muốn xuất hiện trước mặt anh ta mà thôi, chỉ đơn giản như vậy, sau này cô trở thành bộ dáng thế nào, không cần anh ta quan tâm.
Thấy cô cố ý, Phong Dã Hồi ngoảnh đầu nhìn sắc trời tối đen bên ngoài “Cô muốn về sao?”
Vẫn bị anh ta nhéo cằm như cũ, cô cố gắng gật đầu, cô phải đi về, muốn biến mất khỏi mắt anh ta.
Đó là nơi nào chẳng lẽ cô không biết sao? Từ trong ánh mắt của cô, anh ta rõ ràng nhìn ra được, cô hiểu rõ bản thân đang làm gì. Trở về đại biểu cho điều gì? Trở về thì đại biểu cô sẽ tiếp tục sống như vậy, cô sẽ tiếp nhận vô số đàn ông lăng nhục, cô sẽ không ngừng đổi đàn ông, cô sẽ dính vào bệnh không sạch sẽ, tinh thần của cô sẽ hỏng mất, cô chính là muốn tiếp tục bán mình!
Được, rất tốt, nếu đã muốn bán, anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng bán mình mà sống, anh ta không làm được.
Nắm lấy cổ tay cô, đẩy cả người cô lên giường, hai tay anh ta chống ở bên người cô.
Cô bị anh kéo làm đau, không dám động, giống như con vật nhỏ chờ bị người ta mổ xẻ, ngay cả giãy giụa cũng cảm thấy buồn cười.
Chân sau quỳ lên trên giường, đưa tay cởi thắt lưng, mặt anh ta lạnh lùng “Quản lý của cô đã nói lúc nào về cũng được.”
Cô muốn phản kháng, nhưng nhìn đến khuôn mặt lạnh lẽo của anh ta, cô im lặng, chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt.
“Tôi không thích phụ nữ khóc, nhất là lúc quan hệ, mất hứng.” Anh ta lạnh lùng nói.
Cơ thể cô không tự chủ được lui vào bên trong, cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô mới mười sáu tuổi, anh ta lại trước mặt cô không cố kỵ gì nói ra những lời thô tục như vậy, cô không chịu nổi, cô đau lòng.
Quần ngoài rơi trên mặt đất, anh ta bước lên phía trước, hai chân quỳ trước mặt cô “Không có ai dạy cô phải phục vụ người khác thế nào sao?”
Cô sợ không ngừng trốn vào trong, điên cuồng lắc đầu, không….không muốn, không cần, cô không muốn như vậy……Không muốn anh đối xử với cô như vậy.
Một phát bắt được cánh tay cô, anh ta đỏ mắt, giật áo choàng tắm trên người cô ra.
“Không muốn không muốn không muốn, van xinh anh đừng đối xử với tôi như vậy, van xin anh, van xin anh, đừng như vậy, van xin anh, đừng như vậy…..” Nói được câu cuối cùng cô đã không nghe rõ ràng lắm, hai mắt mơ hồ đẫm nước mắt, không thấy rõ người trước mặt, cô vùng vẫy, không biết rốt cuộc anh ta có động vào cơ thể cô hay không, cô chỉ cảm thấy, cô thật buồn nôn.