Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật

Chương 14: Đi đưa thuốc




“A?......” Để tay lên ngực tự hỏi, Mục Nhĩ cảm thấy, quan hệ của cô và Lộ Thần Tây......không tốt như vậy!

Nhưng mà, nói thế nào, người này cũng là bạn của đàn anh, cô không thể thấy chết mà không cứu.

“Vâng.”

Cuối cùng, ngoan ngoãn đồng ý, quay đầu đi tới hiệu thuốc gần nhất.

Đi chưa được mấy bước, một tin nhắn được gửi tới, Mục Nhĩ mở ra xem, Lộ Thần Tây gửi tin nhắn nói cho cô biết chỗ anh đang ở, muốn cô đưa thuốc đến chỗ đó. Mục Nhĩ đọc kỹ từng câu từng chữ, trong lòng vốn bồn chồn, lúc này lại càng không biết phải làm sao.

Lộ Thần Tây cho cô địa chỉ, không phải là ký túc xá trong trường học mà là ở vùng ngoại ô của thành phố!

Từ lúc nghe điện thoại của Lộ Thần Tây, tâm lý Mục Nhĩ không ngừng bất ổn.

Con người Mục Nhĩ chính trực, đã đồng ý làm chuyện gì thì nhất định sẽ làm được. Dù cho trong lòng không được thoải mái, cũng vẫn muốn làm. 

Từ trường học đến hiệu thuốc mua thuốc, trong đầu không ngừng nhớ tới địa chỉ Lộ Thần Tây cho cô, cô biết rõ chỗ này, nhưng......Không phải đàn anh cùng bọn họ ở trong ký túc xá sao? Sao người lại chạy ra bên ngoài ở rồi?

Không nghĩ ra vấn đề, nhưng thuốc này nhất định phải đưa đến tay Lộ Thần Tây, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Quý Tư thông báo tình hình, nghe Quý Tư giảng đạo xong, Mục Nhĩ nhoẻn miệng, đi ra ngoài cổng trường.

Quý Tư nói, nói không chừng đàn anh cũng ở đó!

Bất quá Quý Tư nhắc nhở cô, không nên tùy tiện trả lời, không được để ý tới người xa lạ. Những điều này từ lúc học tiểu học cô giáo đã từng dạy qua, Quý Tư thật sự là không nhịn được cường điệu thêm một lần.

Ra khỏi cổng trường có thể bắt xe buýt, chỗ Lộ Thần Tây nói cách trường học không xa, chỉ cần ngồi xe buýt năm phút là đến.

Tới trạm xuống xe, Mục Nhĩ nhìn xung quanh, lấy điện thoại di động mở tin tức, xác nhận vị trí cụ thể, đi bộ mấy trăm mét, một con đường rộng rãi, hai bên lưa thưa mấy chiếc xe đậu.

Từng bước từng bước đi tới, rốt cuộc thấy được biển số nhà mà Lộ Thần Tây nói.

Tránh cửa chính, trốn vào trong góc Mục Nhĩ nhỏ giọng nói “Quý Tư nói, đến nơi phải gọi điện thoại xác nhận, đỡ phải phát sinh vấn đề ngoài ý muốn.”

“Đàn em.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói suy yếu vô lực, điện thoại đổ chuông một hồi Lộ Thần Tây mới nghe điện thoại cảm giác rất gian nan.

Mục Nhĩ khẩn trương “Anh Lộ, em đến rồi, anh ở đâu?”

Quý Tư nói, không thể tùy tiện ấn chuông cửa, vạn nhất......

Được rồi, kỳ thật nghĩ lại thì bọn họ đều đã lớn, loại hành vi này buồn cười quá, hơn nữa rất dọa người. Cũng không còn cách nào khác, xã hội bây giờ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, xem tin tức trên ti vi cảm giác cách bọn cô rất xa xôi, có đôi khi lại cảm thấy cách rất gần.

Lúc Lộ Thần Tây quấn chăn từ trong nhà đi ra xuất hiện trong tầm mắt Mục Nhĩ, Mục Nhĩ mới thở phào nhẹ nhõm ló đầu ra.

Giống như ăn trộm vậy.

Nhìn thấy Mục Nhĩ như vậy, trong lòng Lộ Thần Tây buồn cười nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, mặt không có biểu tình gì, rất tội nghiệp, mũi đỏ, đi tới trước cửa.

Mục Nhĩ lui về sau mấy bước, không có ý định đi vào, muốn ở ngoài cửa đưa thuốc cho Lộ Thần Tây.

Lộ Thần Tây giả bộ không thấy động tác của Mục Nhĩ, không nhận, mở cửa, xoay người rời đi, ngoài miệng còn nói “Mau vào đi, vốn dĩ anh đang bệnh, nếu đứng ngoài gió bệnh càng nặng thêm.”