Hà Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó thật lâu, trong đầu thoáng hiện lên vô số nhưng nghi ngờ, chất vấn, khinh thường trả lời, cuối cùng cô không nhập một chữ nào, tắt máy luôn.
Cô không biết Cố An Thành biết Microblogging của cô rồi mới theo dõi cô, hay là theo dõi cô rồi mới biết cô là Hà Phỉ Phỉ, tóm lại những thứ này không còn quan trọng nữa, cô không muốn mình lại xúc động mà làm những việc ngu xuẩn nữa, lúc học cấp ba cô có thể tự dối gạt bản thân mình, cô có thể non người trẻ dạ không hiểu chuyện, nhưng mà bây giờ, cô không có lý do gì để Cố An Thành kéo mũi dắt đi nữa.
Cả buổi tối cô mơ rất nhiều giấc mơ, rất ly kỳ và cổ quái, nhưng ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, thì cô lại không nhớ đêm qua mình đã mơ thấy gì nữa. Để tránh thời gian đi làm của Cố An Thành, cô cố ý tới công ty sớm hơn nửa giờ, chuẩn bị cố gắng làm việc để kiếm tiền nuôi sống mình.
Hơn một tuần cô đều không quẹt thẻ chấm công, coi như mỗi ngày đều không có làm việc, nghĩa là bị trừ lương...... Hà Phỉ Phỉ cầm máy vi tính, lạch cạch lạch cạch tính toán, nhìn thấy con số cuối cùng thì cảm thấy chua xót, tâm tình có chút bi thương. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Cô gục đầu xuống bàn, hận không thể cắn đứt cổ của Cố An Thành và Hướng Nhuỵ. Từ nhỏ cô tiêu tiền đã không phải băn khoăn chút nào, ông nội và bà nội mặc kệ cô, ông Hà và bà Hà lại rất cưng chiều cô, bình thường cũng để cho cô xài tiền ào ào không quản tới, đột nhiên lại giảm tiền sinh hoạt lại, thật sự là cô có chút cảm thấy không quen.
May mắn là ban ngày Cố An Thành cũng không tìm cô gây phiền toái, giống như là không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng mà sai Hà Phỉ Phỉ bưng trà rót nước nhiều hơn so với bình thường. Abby nhạy cảm phát hiện ta không khí giữa hai người hình như không được bình thường, sờ sờ cằm của mình, không phải hai người này lại gây gổ chứ? Vì muốn chiếm thiện cảm của boss, nhân dịp Hà Phỉ Phỉ đi vào phòng làm việc, Abby mon men đi vào văn phòng làm việc của anh, không chút vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.
"Cố tổng, tôi thấy hôm nay tâm trạng của Phỉ Phỉ không được tốt lắm, các người cãi nhau?"
Cố An Thành biết Abby thích nhiều chuyện, nhìn cũng không nhìn cô một cái, "Bớt nhiều chuyện đi, nếu không sẽ bị trừ lương."
"Đừng không có tình người như vậy chứ, Cố tổng ngài không dỗ được cô ấy, tôi sẽ nghĩ kế cho ngài."
Cố An Thành từ từ ngẩng đầu lên, sau khi suy tính một hồi lâu, mới nghiêm túc nói, "Abby, nếu sắp tới cô lập được công trạng, tôi sẽ suy nghĩ để tăng lương cho cô."
Buổi chiều Hà Phỉ Phỉ đi theo phòng thị trường thăm dò một số hạng mục, trở về công ty thì phát hiện trên bàn mình có mấy cái bánh ngọt MJ.
"Oa " hai mắt cô sáng lên, "Cái này ai mua vậy?"
Abby trả lời cô, "Cố tổng mua đồ ăn ngoài cho mọi người, mấy nam đồng nghiệp không thích đồ ăn ngọt, cho nên tôi đã lấy về cho cô, hôm qua không phải cô mới nói MJ quá đông người xếp hàng, cho nên không mua được hay sao."
"Oa, quá là may mắn rồi." Hà Phỉ Phỉ chấp tay về phía mấy người đồng nghiệp, "Đa tạ các vị tráng sĩ đã không ăn."
Những vị nam đồng nghiệp cười rất rộng rãi, "Ha ha ha cô ăn đi, cứ ăn đi." Quay lưng đi, vẻ mặt của mỗi người càng lúc nhăn nhó, mẹ kiếp, bánh ngọt MJ đó, đó là thứ mà có tiền nhưng mà không nhất định sẽ mua được, bọn họ cũng muốn ăn, muốn ăn! Nhưng mà...... Ha ha, suy nghĩ cũng được rồi.
Hà Phỉ Phỉ cảm thán một câu mấy người đồng nghiệp thật là tốt, sau đó vui vui vẻ vẻ bắt đầu ăn. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Abby nhìn đám mây đen trên khuôn mặt cô đã trở nên quang đãng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô chưa kịp vui vẻ ba phút vì chuyện sắp được tăng lương thì Cố An Thành đi từ trong phòng làm việc ra, đi ngang qua bàn làm việc của trợ lý thì anh dừng bước.
"Hà Phỉ Phỉ."
Hà Phỉ Phỉ cho là có chuyện phải làm, vội chùi miệng, đứng lên, lại không nghĩ rằng vẻ mặt của Cố An Thành nghiêm túc hỏi cô, "Bây giờ em đã chịu để ý đến tôi rồi sao?"
Hà Phỉ Phỉ: "......"
Abby ngã xuống đất, lão bản yêu dấu của tôi à, ngài có thể có kiên nhẫn và có chút khí phách tí được không!!
Sau khi tan việc, Cố An Thành dẫn Hà Phỉ Phỉ đi tới một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên ở gần đó để ăn tối. Hà Phỉ Phỉ ăn được cay, cho nên gọi không ít món ăn, lúc thức ăn bê lên cũng có thể khiến người ta chảy nước mũi. Mặc dù ngồi đối mặt với Cố An Thành, nhưng mà tinh thần tham ăn của cô cũng không bị ảnh hưởng, hoàn toàn xem Cố An Thành giống như người tàng hình, tự mình ăn rất vui vẻ.
Tướng ăn của Cố An Thành tốt hơn Hà Phỉ Phỉ rất nhiều, hơn nữa anh cũng không phải rất thích món cay, cho nên cũng không hạ đũa nhiều, nhưng mà ánh mắt thì thường xuyên dừng lại ở trên mặt của Hà Phỉ Phỉ.
Cuối cùng, Hà Phỉ Phỉ lúng túng đành phải giải cứu không khí yên lặng này, "Đến lúc đi tiệc rượu, có cần phải lưu ý cái gì không?"
Cô không thích những trường hợp như vậy lắm, cho nên căn bản sẽ không tham gia, mặc dù trong nhà có tổ chức tiệc rượu, trên căn bản cô cũng náu ở đâu đó ngồi quẹt quẹt điện thoại di động, phải tham gia giao lưu trong những buổi tiệc thối nát như vậy, cô cũng không vui vẻ chút nào.
"Đi theo tôi là được rồi, không được đi riêng lẻ một mình." Cố An Thành suy nghĩ một chút, nhấn mạnh, "Không được đi ra ngoài một mình với Lý Thành Hạo."
Bất động sản An Đạt cũng là tài sản dưới trướng của nhà họ Lý, trong trường hợp như vậy, thái tử như Lý Thành Hạo đương nhiên phải ra sân. Chuyện này không cần Cố An Thành phải nhấn mạnh, Hà Phỉ Phỉ cũng không muốn đi cùng với Lý Thành Hạo, nếu không tất cả các tế bào cũng cảm thấy gượng gạo.
Nơi ở của nhà họ Lý ở lưng chừng núi, phong cảnh thì tươi đẹp, không khí thì trong lành, cảnh đêm càng đặc biệt thú vị hơn.
Bên trong phòng khách của biệt thự sáng như ban ngày, giữa không khí ăn uống linh đình, hình như có chút thấp thỏm, tụ tập ở chỗ này đều là những thương nhân muốn kết giao với nhà họ Lý, là những nhân vật nổi bật, mà những trường hợp như thế này, rất thích hợp để thiết lập mối quan hệ, lôi kéo người.
Cố An Thành xuống xe, phục vụ mở cửa xe ghế lái phụ ra, Hà Phỉ Phỉ cầm chiếc túi da nhỏ màu đen, đi ra khỏi xe. Diễng đáng ele quiý don.
Cố An Thành đi tới trước mặt cô, cong lên cùi chỏ, chờ cô khoác tay vào. Hà Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, Cố An Thành không thể làm gì hơn là nhẹ giọng giải thích, "Đây là lễ nghi, đi vào rồi thì có thể thả ra."
Hà Phỉ Phỉ cong cùi chỏ lên, "Vậy cho anh khoác tay đi."
Cố An Thành: "......"
Nhân viên phục vụ kinh ngạc liếc mắt nhìn vị khách quý kỳ lạ này, ngại vì phép lịch sự cho nên cố nhịn không dám cười.
Cố An Thành bất đắc dĩ khoác vào cánh tay của cô, "Như vậy có thể rồi chứ?"
Trong lòng Hà Phỉ Phỉ thầm cảm thấy dễ chịu, khẽ hừ một tiếng, "Tiểu Cố, hôm nay gia dẫn anh đi mở rộng hiểu biết."
Cố An Thành: "......"
Nhân viên phục vụ rốt cuộc cũng không nhịn cười nổi nữa.
Đi vào lễ đường, hai người liền buông tay ra, Hà Phỉ Phỉ bước chậm nửa bước đi theo sát Cố An Thành, dù sao thì cô chỉ cần mỉm cười lúc Cố An Thành giới thiệu là được, Cố An Thành giao thiệp với người ta thành thạo hơn cô gấp trăm lần, chỉ cần anh uốn ba tấc lưỡi, chết rồi cũng bị anh nói cho sống lại, mới vào hội trường không tới nửa tiếng, anh đã lừa gạt được hai nhà kinh doanh bất động sản động lòng muốn hợp tác với Hà Thị. Dĩ nhiên Hà Phỉ Phỉ cũng không hề nhàn rỗi, vụng trộm nhớ kỹ bộ dạng lừa gạt người khác kia của Cố An Thành.
Dù sao thì cũng dùng sức để khoác lác, quan tâm hạng mục này có thành hay không thành làm gì, cứ khoác lác đã rồi nói sau.
Đến tám giờ, chủ nhà ra sân, Hà Phỉ Phỉ thoáng nhìn về phía xa xa, khẽ thở dài. Ở đây mới có chút phong phạm của đại gian thương, ông Hà nhà cô, thoạt nhìn giống như người ăn không ngồi rồi, mỗi ngày không phải là đi đánh golf thì chính là xem đua ngựa, giống như không hề lo lắng về tình hình kinh doanh của công ty, cô cũng như vậy. Diễng đáng ele quiý don.
Thật ra bữa tiệc rượu rất nhàm chán, mắt thấy thời gian đã đến mười giờ, mà vẫn chưa hề thấy ý định tan tiệc, cô cũng ngáp chảy nước mắt rồi. Sau đó, trước mặt cô liền xuất hiện một ly nước trái cây, cô ngẩng mắt lên nhìn, là Cố An Thành đưa tới, miệng anh vẫn còn đang bàn bạc tình hình gần đây với người bên cạnh, giọng nói rất nghiêm túc, không hiểu sao lại phát hiện ra cô ngáp.
Sau khi uống vài hớp, Hà Phỉ Phỉ tỉnh táo hơn một chút, vì vậy chọc chọc vào lưng của Cố An Thành, nhỏ giọng nói, "Tôi đi ra bên ngoài hóng gió một chút, rồi sẽ trở lại ngay."
Cố An Thành hơi nhíu mày lại, cười cười xin lỗi với đối phương, sau đó quay lại, "Đi chỗ nào?"
"Tôi thấy phía sau có một vườn hoa lộ thiên, sẽ trở lại nhanh thôi, nhiều nhất là mười phút."
Cố An Thành gật đầu một cái, nhỏ giọng nói, "Chú ý an toàn, đừng chạy lung tung khắp nơi. Còn nữa, không được đứng cùng một chỗ với Lý Thành Hạo."
"...... Tôi biết rồi."
Hà Phỉ Phỉ đi tới vườn hoa, ngồi xuống chiếc ghế dài, cả người mới mới đỡ tê nhức hơn một chút. Cô đứng cả đêm, chân đã tê cứng lại, vì vậy dứt khoát cởi giày cao gót ra, thả lỏng những ngón chân.
Móc chiếc điện thoại từ trong túi xách nhỏ ra, muốn lướt xem Microblogging một lát, đột nhiên lại có một giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu của cô, "Phỉ Phỉ?"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, "A...... Lý thiếu?"
Mẹ kiếp, cô cũng không hề đi tìm anh ta cái này không hề liên quan tới cô【 Hình động vẫy tay 】
Lý Thành Hạo cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô, "Nhìn thấy cô đi ra một mình, tôi đang nghĩ có phải cô không thoải mái không, cho nên mới đi theo xem như thế nào."
"Tôi không sao...... Chỉ là thấy bên trong có hơi bức bối một chút."
"Không sao là tốt rồi."
Gió đêm thổi qua, khiến cho cánh tay nổi lên một lớp da gà, Hà Phỉ Phỉ muốn tìm lý do để đi trước thì đột nhiên Lý Thành Hạo lại hỏi cô, "Không biết tôi có thể mạo muội hỏi một câu hay không, quan hệ của cô và Cố tổng có phải.....?" Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Hà Phỉ Phỉ lắc đầu, "Không phải."
Lý Thành Hạo: "......"
Hà Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, "Nói cho chính xác thì là quan hệ làm thuê, anh ấy thuê tôi... ba tôi thuê anh ấy."
Lý Thành Hạo không hỏi tiếp nữa, mà chuyển đề tài khác, "Thật ra thì, Phỉ Phỉ, tôi rất có thiện cảm với cô. Cô cho tôi có cảm giác không giống với những người khác, cũng không biết vì sao nữa, nghĩ đến cô, thì tôi sẽ liên tưởng tới cảm giác vui mừng khi lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, hoặc giống như lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng... Cái này cũng không diễn tả rõ ràng được, cảm giác của cô so với tôi, có giống như vậy không?"
Hai con mắt sáng người cứ nhìn cô chăm chú, khẽ loé lên một tia sáng yếu ớt, nhìn rất dịu dàng động lòng người.
Hà Phỉ Phỉ tỉnh táo nói, "Nếu như tôi là tuyết, vậy cũng chỉ có thể là bão tuyết thôi, lúc mới bắt đầu anh sẽ cảm thấy vui mừng, nhưng sau một thời gian, anh chỉ cảm thấy kinh sợ mà thôi."
"......"
Lý Thành Hạo nghẹn họng.
Bong bóng màu hồng trong nháy mắt đã biến mất không còn chút dấu vết.
Hà Phỉ Phỉ thầm thở dài ở trong lòng, thật ra thì cô rất hâm mộ con người của Lý Thành Hạo, bộ dạng của anh so với những phú nhị đại khác thì khác nhau rất nhiều, thỉnh thoảng còn đưa ra những câu đầy tính văn học và triết học, nhưng mà thật đáng tiếc, cô hoàn toàn không có cảm giác đối với anh ta, nếu không thì nói là "Cảm giác hoàn toàn không giống nhau".
"Ngại quá xin lỗi không tiếp chuyện được, bên ngoài hơi lạnh một chút."
Hà Phỉ Phỉ cười cười xin lỗi anh ta, sau đó đi giày vào, đi về phía hội trường.
Vừa mới đi ngang một bụi cây thấp um tùm thì đột nhiên có một bóng đen kéo cô qua, cô kinh hoảng, còn chưa kịp thét chói tia thì đã bị một bàn tay có lực kéo vào trong bụi cây. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Rất nhanh, bàn tay nóng hổi kia đã che miệng của cô lại, "Đừng kêu lên, là tôi."
Hà Phỉ Phỉ căm tức nhìn anh, gạt tay của anh ra, "Anh làm cái gì mà đột nhiên lại tập kích!"
Hình như Cố An Thành uống nhiều rượu, Hà Phỉ Phỉ cũng ngửi thấy mùi rượu trên người của anh, "Này, không phải anh nên đi hồ nhân tạo để cho tỉnh rượu à?"
Ánh mắt của Cố An Thành giống như vì sao, sáng ngời một cách doạ người, Hà Phỉ Phỉ vừa mới có một cảm giác không ổn thì người kia đã nghẹo người ngã xuống, cả người đè cô ở phía dưới.
Hà Phỉ Phỉ thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu. Mẹ nó, một người nặng 140~150 cân mà đè lên người của cô, nhịp tim của cô căn bản không hề rung động lấy nửa nhịp, mà cô có cảm giác tim của mình sắp ngừng đập luôn rồi!
"Cố An Thành, tôi cho anh biết, anh mà không đứng lên là tôi hô cứu mạng đó!" Hà Phỉ Phỉ cắn răng, khó khăn rút tay ra ngoài, vô vỗ lên cái đầu đang chôn chặt ở hõm vai của cô, "Tỉnh, tỉnh lại, anh say chết rồi à!"
Hơi thở nặng nề của Cố An Thành phả vào cổ của cô, một lát sau, anh vươn tay, ôm chặt lấy cơ thể của cô, đôi môi dán chặt lên vai cô.
Cả người Hà Phỉ Phỉ cứng ngắc lại, sau đó tức giận tới mức phát run lên.
Lúc này, đột nhiên Cố An Thành nói, giọng nói có chút mơ hồ, "Phỉ Phỉ, tôi uống say rồi, để cho tôi nằm một lát, chỉ một lát......"
Hừ hừ anh say khướt thì tự nằm xuống đất đi, kéo tôi vào làm gì chứ!!
Hà Phỉ Phỉ không đẩy được anh, không thể làm gì khác hơn là đành buông tha, thật may là chỉ một lát thì Cố An Thành đã xê dịch sang bên cạnh, cô mới nghẹn chết.
Nhưng mà cánh tay vẫn ôm rất nhiệt tình không hề buông lỏng, hơn nữa còn ôm chặt gấp đôi, giống như chỉ sợ cô mặc kệ mà bỏ anh lại.
Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy anh thật sự say tới bất tỉnh nhân sự, cũng không tiếp tục nói chuyện làm ầm ĩ đến anh, đang suy nghĩ xem làm thế nào để đưa anh về, thì đột nhiên Cố An Thành lại ghé sát vào bên cạnh lỗ tai của cô, không sợ chết mà cắn vào vành tai của cô.
Hà Phỉ Phỉ tức giận lật ngược anh lại, "Cố An Thành, cái tật xấu gì vậy!"
Cố An Thành bị cô đẩy nhích sang bên, bộ quần áo nghiêm trang đã dính một ít lá cây khô. di1en d2na le3 quy4 don5
Hà Phỉ Phỉ không nhịn được nghĩ, làm như vậy đối với một người say rượu, có phải là không được tốt hay không......
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, là Hướng Nhụy gọi tới.
"A lô, Nhuỵ à."
"Sao vậy, giọng nói yếu ớt như vậy, tại sao giờ này mà vẫn chưa về, cũng giải tán được rồi."
"Không biết giải tán hay không giải tán, nhưng mà Cố An Thành uống say, mình đang nghĩ là có nên gọi người tới chở dùm hay không."
"Hả? Cố An Thành uống say? Đùa gì thế, anh ấy là người uống ngàn chén không say ở trong công ty mà, cuối năm nogái, tất cả nhân viên nam đều ngã xuống mà mặt của anh ấy còn không đỏ cơ mà."
"......"