Ương Ngạnh Thiên Tuế

Chương 2: Chương 01




Chương 1
Kinh thành quả nhiên là đất phồn hoa, cửa hàng san sát nhau, người đi lại ở những ngã tư đường cứ như dòng chảy không bao giờ dứt.
So với những ấn tượng trong trí nhớ của nàng, thì nay nó đã xa hoa, lộng lẫy hơn nhiều.
Dung Tiểu Mãn ăn mặc rất giản dị, mái tóc đen tùy tiện vén lên sau cổ, vác tay nải màu đỏ tím trên lưng, nhiều ngày qua, hết gió thổi rồi nắng chiếu, làm cho làn da mềm mại của nàng đã sạm đen đi nhiều, tuy vậy, cũng không thể che đi phong thái của một thiên kim, vừa thấy đã yêu.
Có vài công tử nhìn thấy nàng, huýt sáo vài tiếng, ý đồ chọc ghẹo hết sức rõ ràng.
Dung Tiểu Mãn trợn đôi mắt to, cảnh cáo nhìn bọn họ, nhưng ngược lại, lại làm cho đám công tử đó càng cười to hơn.
Nàng bước nhanh hơn, mặc kệ đám công tử ăn không ngồi rồi này.
“Cô nương, đi nhanh như vậy làm gì? Chúng tôi đang định đến Phúc Vân Tường tửu lâu, nếu không chê, có muốn đi uống rượu cùng chúng tôi không?”
Nàng quay đầu lại, tàn bạo liếc bọn họ, “Đồ lưu manh.” Dứt lời, không đợi đối phương kịp phản ứng, nàng đã nhấc chân, đá thẳng vào giữa đáy quần của người nọ.
Thừa dịp người đó bị đau, nàng co cẳng chạy đi, trong nháy mắt, cả con đường, ngõ hẻm đã không thấy bóng dáng của nàng đâu nữa.
Bọn công tử đó giận dữ mắng to, tuyên bố một khi bắt được nàng nhất định sẽ không khách khí.
Một hơi chạy ra đường lớn phía tây, Dung Tiểu Mãn thấy bọn người đó không đuổi theo mới dừng lại, thở hổn hển vỗ vỗ ngực. Cô đã hóa trang mình đến mức này rồi, sao vẫn còn bị đám ong bướm này đến làm phiền thế chứ?
Nói mới nhớ, từ lúc cô bước vào kinh thành thì bắt đầu cảm thấy bất an không thôi.
Vất vả lắm mới tìm được một con nhện Hắc Hương quý hiếm, lại bị con sư tử trắng đó đạp chết; vất vả lắm mới đến được kinh thành, lại gặp phải bọn công tử vô học ăn chơi trác táng.
Nhìn thấy mặt trời sắp ngả xuống phía tây, việc bây giờ cô cần làm chính là tìm một khách sạn có giá tiền phải chăng để đặt chân.
Nàng ra đời ở kinh thành, mặc dù không lâu sau khi sinh ra đã bị sư phụ mang đến Thịnh Đức, nhưng mỗi khi xuân đến, nàng lại được cha mẹ đón về kinh thành nghỉ ngơi.
Có điều, từ sau sự cố xảy ra vào ba năm trước, nàng không còn bước vào mảnh đất này nữa.
Cảnh còn người mất, rất nhiều thứ đến nay cũng không còn tồn tại nữa.

Nắm chặt tay nải sau lưng, Dung Tiểu Mãn không suy nghĩ nhiều nữa, một lát sau, nàng tìm được một khách sạn nhỏ để ngủ trọ.
Hôm sau, Dung Tiểu Mãn được ngủ một đêm, rốt cuộc cũng tỉnh táo vài phần. Lương khô mang theo cũng sắp hết rồi, may mà trên người vẫn còn chút bạc, cô liền đi xuống lầu, dặn dò tiểu nhị vài món để lấp đầy bụng.
Dọc đường đi đều ăn bánh bao, cuối cùng cũng nếm được hương thơm ngào ngọt của thức ăn thật sự, Dung Tiểu Mãn nhanh chóng từng miếng từng miếng bỏ vào bụng.
Ngồi bàn bên cạnh là vài người đàn ông trung niên, trên bàn chỉ bày vài món ăn làm đồ nhắm cùng một bầu rượu màu trắng, từ lúc ngồi xuống, bọn họ liền nói chuyện không dứt.
Dung Tiểu Mãn vốn không có ý nghe lén, nhưng trong câu chuyện của bọn họ có nhắc đến mật Hắc Báo, khơi gợi hứng thú của nàng.
“Tam vương gia đó không biết mắc bệnh gì, Vạn Tuế gia phái mười mấy thái y đến cũng bó tay, bây giờ Tam vương gia bị bệnh nặng, không còn cách nào, đành phải thông cáo khắp nơi, mời những thần y đến giúp.”
“Nghe nói, trong An Nhạc vương phủ có rất nhiều bảo bối, người trong vương phủ từng nói, chỉ cần trị cho tốt bệnh của vương gia, chẳng những được một vạn lượng tiền thưởng, còn có thể lấy mật Hắc Báo mà vương gia yêu quý nhất nữa.”
Hai cái lỗ tai của Dung Tiểu Mãn bất chợt dỏng cao lên.
“Mật Hắc Báo? Chẳng phải là bảo bối ngàn năm mới gặp sao?”
Một người khác tiếp lời, “Nghe nói ở phía Bắc có ngọn núi Hắc Sơn, ở đó một năm bốn mùa đều có bão tuyết, trên núi có một thần thú giữ cửa là Tuyết Sơn Hắc Báo, toàn thân một màu đen, vô cùng hung dữ, người thường đến Hắc Sơn đều không thấy được nó, có điều...” Hắn chợt ngừng lại, sau đó tiếp tục, “Ông nội của ta từng nói, một trăm năm trước có một dũng sĩ, trên đường lên Hắc Sơn thì gặp được Hắc Báo, chẳng những giết được nó, mà còn mang mật của nó về nữa.”
Bọn họ không ngừng nói về lai lịch của mật Hắc Báo, làm cho Dung Tiểu Mãn ngồi bàn bên vừa uống nước, vừa cố gắng dỏng tai nghe lén.
Về truyền thuyết của mật Hắc Báo, nàng từng nghe qua, mười mấy năm trước, khi mới bái sư học nghệ, sư phụ từng nói với nàng rằng, mật Hắc Báo chính là dược liệu khó tìm nhất, cũng là quý báu nhất thế gian.
Dùng mật Hắc Báo để luyện thuốc, chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể khải tử hồi sinh. Tuy nhiều năm trôi qua, truyền thuyết này ngày càng được “thêm mắm dặm muối”, có phần huyền thoại hóa, nhưng mật Hắc Báo đích thực là một dược liệu quý hiếm...
Nghĩ đến đây, nàng húp sạch nước trong chén canh, lau miệng, trả tiền, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi nhà trọ, đi thẳng vào đường cái.
Quả nhiên, mỗi khi đi qua một con đường khác là nhìn thấy được bảng cáo thị tìm thần y của An Nhạc vương phủ.
Dung Tiểu Mãn cẩn thận xem hết nội dung một lần, sau đó cười thần một tiếng, xé bản cáo thị đó xuống, xếp vuông vuông thẳng thẳng cho đẹp, cuối cùng là chạy thẳng đến trước cửa An Nhạc vương phủ.
An Nhạc vương phủ nằm ở phía Bắc kinh thành, trước cửa là hai con sư tử lớn bằng đá, thoạt nhìn vừa đáng sợ, vừa uy nghiêm. Cánh cửa của vương phủ được sơn màu đỏ thẫm, hai bên đều có thị vệ luân phiên canh gác.

Dung Tiểu Mãn cẩn thận xác nhận địa chỉ rồi, sau đó lấy hết dũng khí đi thẳng đến trước cửa lớn của vương phủ.
Nhìn thấy thị vệ đứng trước cửa, nàng lấy tờ cáo thị trong ngực ra, nói: “Ta nghe nói Tam vương gia bị bệnh nặng, đang dán cáo thị tìm danh y, vừa hay ta có học sơ qua y dược, cho nên muốn đến tìm hiểu xem bệnh của vương gia như thế nào.”
Bọn thị vệ cẩn thận nhìn nàng. Một con bé mới mười bảy, mười tám tuổi, ăn mặc hết sức bình thường, người lại nhỏ con ốm yếu, không hề giống với hai chữ “thầy thuốc” tí nào.
Nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt bọn họ, Dung Tiểu Mãn bực bội nói: “Tuổi còn nhỏ thì sao? Ba tuổi ta đã bắt đầu học y, mười hai tuổi đã xuất môn, dù không dám nhận là mọi căn bệnh đều có thể chữa được, nhưng kiến thức về bệnh lý đảm bảo không ít hơn đám lão già trong hoàng cung, nếu hôm nay các người đuổi ta đi, ngày nào đó Tam vương gia gặp chuyện không may, đến lúc đó đừng trách ta thấy chết không cứu.”
Bọn thị vệ nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự tin của nàng, nhịn không được cười lớn.
Dù bọn họ không có ai thèm quan tâm đến nàng, nhưng vẫn có người chạy vào phủ báo cho quản gia.
Quản gia của An Nhạc vương phủ họ Tiết, là một ông lão hơn năm mươi tuổi, lão bước ra khỏi cửa, nhìn Dung Tiểu Mãn thật lâu, mới vuốt cằm hỏi: “Ngươi muốn xem bệnh cho Tam vương gia?”
Nàng vội vàng đưa bảng cáo thị lên, “Không sai, khi ta còn bé từng học y dược với sư phụ, cũng có chút nghiên cứu về những căn bệnh quái lạ, dù không biết Tam vương gia mắc bệnh gì, nhưng chỉ cần bắt mạch là có thể chẩn đoán được...”
Thấy nàng tự tin như vậy, quản gia Tiết nở một nụ cười bí hiểm.
Hắn nhận bảng cáo thị trong tay nàng, cẩn thận nhìn xem, sau đó ngoắc ngoắc tay với nàng: “Theo ta vào.”
Dung Tiểu Mãn nghe vậy mới vui vẻ, vội vàng đáp một tiếng rồi chạy qua cửa, theo lão vào vương phủ.
Vương phủ đúng là vương phủ, diện tích rộng lớn không nói, lại còn xa hoa tráng lệ, hành lang dài gấp khúc, hai bên đều có hoa văn trang trí, trên đất thì đặt đá cuội để tạo thành một con đường nhỏ quanh co, hai bên đều có cây xanh che mát, cách đó không xa còn có một ao sen khá rộng.
Tiết trời mùa hè, một số cây sen trắng đua nhau nở hoa đua sắc, bên cạnh còn có vài con cá chép bơi qua lội lại, dùng để làm cảnh.
Dưới lòng trầm trồ một tiếng, nhưng bước chân thì không dám chậm lại nửa phần.
Quản gia Tiết đi đằng, Dung Tiểu Mãn đi đằng sau, nói với lão: “Tam vương gia rốt cuộc bị bệnh gì mà ngay cả thái y cũng bó tay chứ?”
Lão quay đầu lại, mỉm cười với nàng, “Bệnh của vương gia là căn bệnh kỳ lạ mà không ai chữa được.”
Dung Tiểu Mãn trợn to hai mắt, cảm thấy được sự kỳ lạ trong câu trả lời của lão: “Ý lão là sao?”

“Phải xem cô nương chẩn bệnh xong mới biết được, lão phu không dám nói nhiều.”
“Vậy... Tam vương gia bị bệnh, ít nhiều cũng phải có biểu hiện của bệnh chứ?”
“Về biểu hiện của bệnh, cũng phải chờ cô nương gặp vương gia rồi hãy cẩn thận nghiên cứu.”
Dung Tiểu Mãn cảm thấy thật mơ hồ, biết là đối phương có điều kỳ lạ, nhưng lại không biết điều kỳ lạ đó nằm ở đâu.
Quản gia Tiết đưa nàng đến trước một căn phòng, sau đó dừng bước.
Bởi vì tiết trời nóng bức nên cửa phòng không khóa, lão cung kính đứng ở ngoài tấm rèm che xuyên thấu, nói: “Vương gia, có đại phu đến chẩn bệnh cho người.”
Chỉ chốc lát sau, truyền đến một giọng nói nam tính: “Vào đi.”
Quản gia Tiết vén bức rèm lên, đưa nàng đi vào, bước qua tấm màn cửa ấy, nàng mới phát hiện căn phòng ấy rộng lớn vô cùng.
Dung Tiểu Mãn nhìn ngắm xung quanh, lại có thêm một tấm màn rũ xuống. Xem ra Tam vương gia ở phía sau bức màn ấy rồi.
Quản gia Tiết gọi nàng lại, nhỏ giọng nhắc nhở, “Còn không quỳ xuống thỉnh an vương gia?”
Rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nàng quỳ xuống, dập đầu, dịu dàng nói: “Thỉnh an vương gia!”
“Quản gia Tiết, ông ra ngoài đi.”
Giọng nói sau bức màn đã rõ ràng hơn ban nãy, quản gia Tiết nhận lệnh, xoay người lui xuống, trong căn phòng to như vậy, trừ Tam vương gia vẫn chưa chịu lộ diện sau bức màn, chỉ còn Dung Tiểu Mãn cô đơn quỳ tại chỗ.
Nàng cố tình đứng dậy, đối phương không đả động gì đến nàng, làm cho nàng không dám nhúc nhích tiếp.
“Vương gia, nghe nói người lâm bệnh, có thể để cho ta đến gần bắt mạch cho người, xem xem rốt cuộc là bệnh gì không?”
Trên giường vang ra một tiếng cười giễu cợt, “Bổn vương là người muốn gặp là gặp, muốn chạm vào là chạm vào sao?”
Dung Tiểu Mãn cứng họng luôn. Đại phu bắt mạch cho bệnh nhân, đây chẳng phải là chuyện thường tình sao?
“Tên gì?” Giọng nói vô cùng không khách khí.
“Dân nữ Dung Tiểu Mãn.”
“Bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay mười tám.”
“Nhà ở đâu?”
Nàng ngu ngơ một hồi, sau đó mới nói: “Nguyên quán là huyện Thịnh Đức.”
“Trong nhà còn ai không?”
Dung Tiểu Mãn rất muốn đáp lại, trong nhà ta còn ai thì liên quan gì đến vương gia người? Người bị bệnh, ta đến xem bệnh cho người thì thôi, tự dưng lại đi hỏi chuyện gia đình của người ta, rốt cuộc có phải tìm đại phu đến xem bệnh không vậy? Hay là muốn điều tra thân nhân?
Dù trong lòng có bất mãn bao nhiêu, nàng cũng không dám nói trắng trợn ra.
Người ta dù gì cũng là vương gia, dù địa vị không phải cao quý nhất, nhưng cũng là dưới một người mà trên vạn người.
Còn nàng, một con bé chẳng có quyền thế gì, không dám đắc tội với hắn, cho nên đành phải trả lời: “Cha mẹ của dân nữ chết sớm, từ nhỏ đã sống với sư phụ, hai năm trước, sư phụ đến cõi vĩnh hằng, cho nên bây giờ chỉ còn lại mình dân nữ.”
“Ngươi tin tưởng y thuật của mình như vậy, sao lại để cho người nhà mình chết hết thế kia?”
Nghe đến đó, Dung Tiểu Mãn lập tức bực bội: “Vương gia sao lại quan tâm đến chuyện nhà của tôi thế?”
“Bởi vì bổn vương cần phải biết, lai lịch người chữa bệnh cho bổn vương như thế nào, mạng của bọn dân đen các người chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng bổn vương thì khác.”
Dân đen?
Dung Tiểu Mãn tức giận vô cùng, không chịu nổi nữa, phản kháng lại: “Bây giờ vương gia người mắc căn bện kỳ lạ, thái y đã không trị được, người không muốn nghe, ta cũng phải nói, người nghĩ chắc chắn có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống sao? Chữa được, coi như người nhặt lại được cái mạng quý của người, còn không chữa được, coi như là ý của ông Trời, người phàm chúng ta có thể chống lại sao?”
Nàng có ý tốt đến chữa bệnh cho hắn, nhưng hắn lại nói chuyện chẳng xuôi tai như thế, còn kiêu ngạo coi thường người dân như nàng. Dù sao mạng của nàng cũng chẳng đáng giá, có gì để sợ hắn cơ chứ?!
Bị sỉ nhục trắng trợn, là cho nàng bất chấp thân phận, cho nên bất giác mà nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Cứ tưởng sẽ bị trách phạt, không ngờ, một tiếng cười khẽ truyền đến từ sau tấm màn.
Tiếng cười rất trầm, cũng rất nhẹ nhàng, Dung Tiểu Mãn cau mày. Không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, tại sao lại thấy tiếng cười kia đã nghe qua ở đâu rồi?
“Vương... vương gia, xin lỗi, ta chỉ đến đây để xem bệnh cho người thôi, người lại hỏi ta nhiều như vậy, bây giờ có phải đến phiên ta hỏi người không? Lúc mới vào phủ, ta nghe quản gia Tiết nói người mắc một căn bệnh lạ, nếu vương gia không muốn để ta bắt mạch cho người, vậy người có thể nói cho ta nghe, bình thường có biểu hiện như thế nào không?”
Nhìn vị vương gia này, trực giác của nàng cho biết, thân thể của hắn rõ ràng không có bệnh, xem ra là đầu của hắn không được bình thường.
“Đúng là căn bệnh này rất lạ, nói đến căn bệnh này, phải bắt đầu từ ba năm trước mà nói...”