Uống Một Ngụm - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 11: Mẩu chuyện nhỏ số 11




Sáng sớm đã được thư thái, tâm trạng Vu Tễ cũng rất tốt. Sau khi rửa mặt xong, thấy Dư Thời vẫn còn nằm bẹp trên giường, bộ dạng hệt như đã sắp bị hút khô tinh khí đến nơi cũng không trêu chọc đối phương thêm nữa, chỉ xoa cái đầu lông xù vốn đã như tổ quạ vì ngủ đến lung tung rối loạn đến càng thêm phồng lên rồi mới thay quần áo, ra ngoài mua đồ ăn sáng. 

Dư Thời lăn lóc trong ổ chăn thêm một lúc mới chậm rì rì bò dậy rửa mặt, sau khi Vu Tễ mua đồ ăn sáng về thì cậu đã bò ra một thành một đống mềm nhũn bên bàn ăn. 

Vu Tễ đặt một hộp sữa bò mát lạnh trước mặt Dư Thời, còn chưa kịp thu tay lại đã thấy cậu dịch mặt đi, đẩy ngón tay đang đè lên hộp sữa của hắn ra. 

“Tớ không thích uống sữa bò đâu.” 

Vì mới ngủ dậy, giọng của Dư Thời vẫn còn hơi khàn khàn không rõ, nghe vừa nũng nịu vừa đáng yêu. 

Thế ai là người uống đến vui vẻ sáng nay đấy? 

Vu Tễ chửi thầm, không chút lưu tình rút ngón tay về, tự xé mở hộp sữa của mình, cắm ống hút vào uống. 

Dư Thời không được đáp lại, cậu đứng dậy, một tay chống lên bàn ăn, tay còn lại ấn nhẹ lên cơ ngực phình lên qua lớp áo của Vu Tễ, thấy vành tai hắn phiếm đầy áng mây hồng nhạt mới cong môi, khiêu khích cười cười. 

“Tớ rất kén chọn đấy, biết không?” 

***

Nhà Vu Tễ là căn hộ ba phòng hai sảnh bình thường. Vì thân thể khác thường nhưng tinh lực lại tràn đầy, Vu Tễ chẳng thể tới phòng tập thể thao bên ngoài hoặc vận động bên ngoài như bình thường, đành phải biến thư phòng thành phòng tập thể thao tại nhà, sắm đầy đủ máy móc dụng cụ tập thể hình. 

Hắn thay một bộ đồ tập bó sát mà bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ mặc ra ngoài, vải dệt mỏng manh thông khí bám lấy từng đường cong cơ bắp dẻo dai tuyệt đẹp, nhưng điểm hấp dẫn ánh mắt người nhìn nhất vẫn là cơ ngực cực lớn kia. 

Dư Thời mới sáng đã nằm bò ra, sự lười biếng như toát lên từ tận xương cốt, lúc này thấy Vu Tễ như rực rỡ hẳn lên mới chớp chớp mắt, trong chốc lát sự lười nhác đã bay biến đi đâu mất, nhảy dựng lên từ sô pha, hệt như cún con nghe mùi thịt mà bám theo Vu Tễ vào phòng tập thể thao. 

Mẹ ơi, mình sẽ được quan sát miễn phí đúng không…

Cậu nhủ thầm trong lòng, ngồi xổm bên cạnh Vu Tễ, trông mong nhìn hắn chạy bộ. Cơ bắp và hô hấp của đối phương phập phồng theo biên độ nhỏ, quần áo vận động theo mồ hôi dán sát vào người, đường cong tuyệt đẹp trên gò mông cũng hiện ra. 

Trước kia ánh mắt cứ bị cơ ngực hấp dẫn mãi, giờ mới nhận ra mông người ta cũng quyến rũ ghê. 

Dư Thời hồn nhiên không phát hiện ra ánh mắt trắng trợn đến mức trần trụi của mình có bao nhiêu mập mờ, nếu không phải sợ phát sinh tình huống nguy hiểm, cậu đã thò lại đùa giỡn lưu manh từ lâu rồi. 

Vu Tễ cũng không phải không phát hiện ra ánh mắt trắng trợn của Dư Thời, hắn chỉ lười phản ứng mà thôi. Hai ngày nay, hắn cũng coi như đã thăm dò được thói quen của bé vô lại này, hoàn toàn là kiểu cho một tí màu sắc đã muốn mở cả phường nhuộm, thế nhưng bé lưu manh này cũng nhìn lâu quá rồi. 

“Này.” 

Cuối cùng Vu Tễ không nhịn được mở miệng, trong lời nói còn mang theo tiếng thở dốc nho nhỏ. Hắn ấn nút tạm dừng trên máy chạy bộ, vừa mới đứng yên, còn chưa kịp lau mồ hôi đã thấy đối phương đứng lên, vụng vụng về về nhào thẳng vào ngực mình, cứ như là ăn vạ. 

Dư Thời thật sự chỉ vì ngồi xổm quá lâu, tê chân nên đứng phắt dậy mới tụt huyết áp, trước mắt cũng tối sầm, theo quán tính ngã nhào về phía trước, rơi vào lòng Vu Tễ cả người đang nóng hôi hổi. Nằm trong lòng người ta mấy giây cũng không sao, thế nhưng sao mà cậu buông được sắc đẹp đưa tới tận cửa, liền thuận thế ôm lấy vòng eo gầy của đối phương, mở miệng cắn một cái lên cơ ngực dưới lớp áo thể thao hơi ướt mồ hôi trước mắt. 

“Shh— cậu là con cún đấy à!” 

Vu Tễ bị đau kêu lên một tiếng. Thật ra cũng không quá đau, chỉ là từ trước tới nay ngực hắn vẫn rất nhạy cảm. Hắn duỗi tay kéo nhẹ tóc Dư Thời, đẩy đối phương ra khỏi ngực mình, ai ngờ người kia như được voi đòi tiên, ngẩng đầu hôn chụt lên môi hắn một cái, va chạm mạnh đến nỗi răng cũng đập vào nhau. 

Dư Thời nhẹ nhàng liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi quét qua khoé miệng ướt át, cười đến vô cùng ngả ngớn. 

“Thế, cậu là chủ nhân của tớ sao?” 

***

Dư Thời: Sắc đẹp hại người, gâu!