Uổng Công Tính Kế

Chương 70




Thoáng cái, một đám người tan sạch sẽ, rãi ra các hướng. Chỉ chừa vợ chồng quốc sư đại nhân ở lại.

Quốc sư đại nhân nhìn bạn tốt đơn thân độc mã rời đi, nghĩ rằng về sau, cho dù hắn ta chạy đến chân trời góc bể, cũng chỉ có thể cô đơn chiếc bóng, trong lòng khó tránh vài phần lưu luyến.

Nhưng trong lòng Quốc sư phu nhân chỉ nghĩ: hôm nay thật lạnh, tiễn bước mọi người xong chúng ta còn không trở về sao?

Nhưng hai ngày nay bộ dạng phu quân nhà nàng luôn nặng nề, mất hứng, giờ phút này Tiểu Ly vô cùng hiểu biết, không quấy rầy hắn, chỉ yên lặng đứng cùng hắn.

Gió bắc rét đậm, lạnh lẽo thổi vào ống tay áo nàng, sau khi Trần Ngộ Bạch lấy lại tinh thần, thương tiếc không thôi, nắm bàn tay rét lạnh của nàng vùi vào lòng bàn tay mình, ấm giọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

"Đi đâu? Về nhà mẹ ta sao?" Nàng vui vẻ hẳn, hỏi hắn.

Chỉ một chút việc nhỏ là có thể khiến nàng vô cùng vui vẻ, lúm đồng tiền thản nhiên, hai tròng mắt trong suốt, thật tốt. Trần Ngộ Bạch nhìn gương mặt như tiên này, phiền muộn trong lòng đều hóa hư không.

"Ừ." Quốc sư đại nhân lộ ra tươi cười đã nhiều ngày không thấy.

**

Hôm qua phủ Quốc sư đã phái người đến thông báo, phủ Trấn Nam Vương biết hôm nay bọn họ sẽ đến, sáng sớm cũng đã chuẩn bị rồi.

Kỷ Bắc đã đóng tại biên quan, không có ở nhà; hôm trước Kỷ Nam vừa tiếp quản hai mươi vạn đại quân thắng trận Tây Lý trở về, bận tối mày tối mặt; riêng Kỷ Tây hôm nay không phải vào quân doanh báo cáo, sáng sớm đã chờ trong sảnh trước, Trần Ngộ Bạch dắt Kỷ Tiểu Ly tiến vào, hắn đứng dậy đón, cười nói: "Đến rồi sao!"

Tiểu Ly đã lâu không gặp hắn, mặt mày hớn hở gọi "Kỷ Tây ca ca!"

Thiếu chút nữa Kỷ Tây đã vươn tay ra xoa nàng đầu, khó khăn lắm mới nhịn được, tay nắm thành quyền giấu trong tay áo, gật đầu cười với nàng.

Ý cười trước mắt rất rõ ràng, quốc sư đại nhân nhìn mà không thế nào thoải mái, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn phu nhân hoạt bát một cái.

Kỷ Tây thấy được, ý cười càng đậm, dịu dàng nói với muội muội: "Vương phi nương nương chờ muội ở Nam Hoa viện, mau đi đi, đừng để nương nương đợi lâu."

Tiểu Ly vừa nghe liền như tên bắn, giãy khỏi tay phu quân nhà nàng, nhấc làn váy chạy vào. Quốc sư đại nhân bị nàng cứ thế không quay đầu bỏ lại, âm thầm nghiến răng, Kỷ Tây khẽ cười nói: "Phụ thân đang chờ ở thư phòng, mời vào —— em rể."

Quốc sư đại nhân lạnh lùng liếc hắn một cái, nhưng cũng biết không thể tránh vị anh rể này được.

Hôm nay Kỷ Đình cố ý không đến quân doanh, sáng sớm đã ngồi ở thư phòng của chính viện, lúc này ông không "rèn luyện" võ nghệ cùng con rể, sai người dâng trà, ba người cha - con - con rể ngồi xuống, ông nhìn con rể, trầm giọng nói: "Hai ngày nay hoàng thượng vẫn không lên triều, chúng thần trong triều bàn tán rất nhiều. Hơn nữa sau đó, Đại hoàng tử điện hạ lại còn đến Hán Trung."

Kỷ Đình chỉ nói như thế, ba người ở đây đều rõ ý còn ẩn trong lời của ông.

Rốt cuộc hậu cung đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tất cả thị vệ và cung nữ có mặt hôm đó đều bị tru diệt không sót một ai, chút tin tức cũng không truyền ra. Mặc dù là Trấn Nam Vương, cũng chỉ mơ hồ nghe nói lúc ấy điện Thiên Mật bị tắm máu, chỉ một mình Thái hậu Đoan Mật còn sống, nhưng cũng được báo là nhiễm bệnh nặng, đóng cửa từ chối tiếp khách.

Mà ngày ấy, đại quân ngoài thành lại xôn xao, tộc Thiên Mật tụ tập, có lòng bất chính, đều bị hoàng thượng hạ lệnh giết không còn một mống, bộ tộc Thiên Mật gần như bị tiêu diệt.

Biến động bất ngờ đến mức này, hoàng thượng lại không lên triều suốt hai ngày, nói là nhiễm phong hàn, nhưng tình thế lúc này lại quá kỳ lạ —— mấy tháng trước Nhị hoàng tử điện hạ vừa bị lưu đày đến Ung châu, cả đời này không được trở về kinh thành. Trước mắt Thái hậu Đoan Mật bị giam lỏng, bộ tộc Thiên Mật bị nhổ tận gốc, đúng lúc này bỗng nhiên Đại hoàng tử điện hạ lại đến Hán Trung xa ngoài ngàn dặm...... Hoàng thượng trở bệnh, khó tránh việc khiến người ta suy đoán có phải sắp thay đổi triều đại rồi không.

Loại chuyện bí mật quan trọng này của triều đình, không tiện thảo luận trong cuộc gặp bình thường của cha vợ và con rể, huống chi là Trấn Nam Vương cùng quốc sư đại nhân.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch thoáng do dự, vẫn chưa nói gì.

Kỷ Đình lại nói tiếp: "Sau khi Đại hoàng tử điện hạ đến Hán Trung, hẳn qua năm trở về hoàng thượng sẽ ban đất phong, sắc phong làm Vương. Nhị hoàng tử cũng được phong cho mảnh đất Ung châu. Nay trong cung, hoàng tử đã trưởng thành chỉ còn Lục hoàng tử điện hạ, lại là con trưởng do hoàng hậu sinh ra, nhà bên mẹ hiển hách, tương lai ——" Kỷ Đình dừng một chút, "Ta biết ngươi và quốc chủ Đông Lâm quốc có giao tình, nếu biết rõ người đó, vì sao lại nhiều lần thúc đẩy việc Lục hoàng tử đi sứ? Hoàng thượng luôn tin tưởng ngươi, nếu nghe theo lời ngươi nói, thật sự phái Lục hoàng tử đi sứ, lỡ như gây ra chút sóng gió gì, về sau ngươi phải xử lý thế nào?"

Ý ông chính là thế này!

Cục diện hiện nay khó lường, Kỷ Đình không hỏi thăm hay mượn sức, chỉ nhắc nhở hắn đề phòng cẩn thận.

Trần Ngộ Bạch cúi mắt.

Quốc sư đại nhân luôn không thích nể tình, cao ngạo trong trẻo, cũng không để hoàng tử và thần tử quan trọng vào mắt, hầu như ai cũng đắc tội. Nhưng kỳ thật hắn càng như thế hoàng đế càng yên tâm —— thần tử cô độc, không kết bè kết phái, không cánh chẳng thể bay, chỉ nguyện trung thành với một mình hoàng đế, không thể tốt hơn.

Nhưng thần tử cô độc, có dễ làm đâu? Như Trần Ngộ Bạch, nếu có sơ suất, hoàng đế không vui, người bình thường chịu ghẻ lạnh của hắn sẽ bước đến đá hắn một cái, mất chỗ dựa thì bị dèm pha mà.

Trần Ngộ Bạch vốn đã không cần, sau lại thành quen.

Nay đột nhiên lại có một vị trưởng bối quyền cao chức trọng nghĩ suy lo lắng, nhắc nhở khuyên nhủ hắn. Trần Ngộ Bạch chấn động trong lòng, đột nhiên như trở về lúc lão quốc sư đại nhân còn sống, có chỗ để dựa vào.

Giọng hắn trầm xuống vài phần, đáp: "Lục hoàng tử điện hạ có xuất thân cao quý, lại được Nhị hoàng tử điện hạ dốc lòng dạy bảo nhiều năm, nay chỉ thiếu uy tín và kinh nghiệm. Đông Lâm quốc dồi dào dũng mãnh, nếu có thể kết tình hữu nghị, với Lục hoàng tử điện hạ, đó chính là công lớn."

Đứa trẻ thoạt nhìn xinh đẹp lại ham chơi đó đã sắp mười sáu tuổi rồi.

Đại hoàng tử điện hạ dũng mãnh đứng đầu kinh thành khi mười sáu tuổi, nay đã có vợ đẹp con yêu vui quên trời đất, Nhị hoàng tử điện hạ kế tục lệnh bài Thanh Long khi mười sáu tuổi cũng đã ẩn nơi rừng núi, truyền thuyết kế tiếp ở kinh thành, nên bắt đầu viết từ Lục hoàng tử điện hạ rồi.

Thời thế tạo anh hùng, từ lúc áp tải quân lương đến Tây Lý, quốc sư đại nhân đã mạnh mẽ đá một cú đẩy Lục hoàng tử vung vẫy cây búa nhỏ vào thời thế mới.

Việc này Trần Ngộ Bạch vốn chưa bao giờ giải thích với bất kỳ ai, trong lòng hoàng đế lập tức hiểu được, ngay cả Lục hoàng tử điện hạ cũng chỉ nghĩ hắn lấy việc công báo thù riêng, nay hắn lại thấp giọng cung kính nói rõ, bởi vì Thái Sơn đại nhân trước mắt đã gả con gái cho hắn, lại bởi vì lo lắng cho cuộc sống bình an hạnh phúc của con gái, đặc biệt nhắc nhở hắn.

Trần Ngộ Bạch nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có hôm nay: hắn lại có thể hưởng lợi từ cha vợ.

Thật đã cưới được người vợ tốt.

Dù Quốc sư đại nhân chưa cười, vẻ mặt cũng đã dịu dàng chướng mắt không thôi, trong lòng Kỷ Tây khó tránh chán ghét, kiềm chế không được, cất giọng thản nhiên góp chuyện: "Quốc sư đại nhân thề làm thần tử cô độc, nguyện ý trung thành quả rất đáng khâm phục, nhưng chúng ta thân là người nhà của Tiểu Ly, không mong muội ấy giàu có vinh quang, chỉ mong muội ấy bình an."

Là muốn nhắc việc trước đó vài ngày Tiểu Ly bị hoàng đế tước đoạt danh xưng cáo mệnh phu nhân.

Kỷ Đình luôn không nhúng tay vào việc riêng của nữ nhân, lúc này cúi mắt uống trà vờ không nghe thấy, mặc cho bọn hắn so chiêu.

Quốc sư đại nhân cười ung dung nhàn nhã, thành khẩn nói: "Anh vợ nói thế tại hạ ghi nhớ trong lòng, về sau sẽ săn sóc che chở phu nhân ổn thỏa, không khiến anh vợ phải phí sức lo toan."

Vốn chỉ có vẻ mặt chói mắt, lúc này giọng điệu dịu dàng và ý trong lời lại chói tai, khóe miệng Kỷ Tây nhếch lên, một câu cũng không nói được.

**

Vị phu nhân có người nhà tài giỏi kia, lúc này đang ở trong viện Nam Hoa ăn bánh mứt táo nàng thích nhất.

Bánh mứt táo là một trong những món điểm tâm sở trường của viện Nam Hoa, từ nhỏ Tiểu Ly đã rất thích ăn, hôm nay vì biết nàng trở về mà cố ý chuẩn bị, Thiến di tự mình xuống bếp, chưng đủ thời gian, khi bưng lên vẫn còn ấm nóng, hương vị vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Tiểu Ly hai tay cầm hai cái, ăn thỏa mãn không thôi, mắt cũng nheo lên.

Trấn Nam Vương phi đã lâu không gặp nàng, ở bên cạnh nhìn nàng ăn không chuyển mắt, khi lại dịu dàng đưa cho nàng một chén trà nhỏ.

"Coi con ăn dính tùm lum, hư không này!" Trấn Nam Vương phi lau lau khóe miệng cho nàng, dịu dàng trách móc: "Ở trước mặt phu quân con cũng như vậy sao?"

Tiểu Ly cười tủm tỉm, không phủ nhận.

Vương phi phát sầu thở dài, "Sao gả cho người ta xong con lại càng ngày càng không biết quy củ vậy? Phủ Quốc sư không có trưởng bối trói buộc con, con cũng không nên như vậy, sẽ khiến người ngoài chê cười phu quân của con."

Tiểu Ly nghe, vội vàng nuốt một ngụm cuối cùng xuống, lấy khăn ướt lau sạch ngón tay, khép tay áo ngồi yên, trong khoảnh khắc liền thể hiện bộ dạng tiểu thư khuê các dịu dàng lương thiện trong trẻo lịch sự.

Vương phi nương nương bị bộ dạng lanh lợi này chọc cho bật cười, vẫy tay cho nha hoàn hầu hạ lui ra, bà thân thiết nhỏ giọng hỏi nữ nhi: "Tiểu Ly, các con thành thân cũng đã lâu, con cũng đã có quỳ thủy......bụng con đã có tin tức gì chưa?"

Kỷ Tiểu Ly lắc đầu, nói lại lời ‘con cháu do trời’ của Trần Ngộ Bạch cho vương phi nương nương nghe.

Vương phi nương nương biết rõ nội tình, đương nhiên là cảm động không thôi, nhưng trước mắt nam nhân sẽ còn thê thiếp, năm rộng tháng dài, nữ nhân không con chung quy vẫn không thể có chỗ dựa, năm đó bà đã vất vả thế nào mới có được Kỷ Nam, nay liền lo lắng cho Tiểu Ly gấp bội.

Bà tỉ mỉ dặn dò Tiểu Ly rất nhiều, Tiểu Ly nghe mà gật đầu không ngừng, dọc theo đường trở về nàng vẫn suy nghĩ không thôi.

Hôm nay tâm tình Trần Ngộ Bạch tốt vô cùng, nhưng nhìn phu nhân nhà hắn cả đêm đều im lặng không nói, tưởng nàng còn đang đau lòng vì chuyện của Tần Tang, buổi tối cũng không làm phiền nàng, tắm rửa xong hai vợ chồng nằm xuống, hắn chỉ ôm nàng vào trong lòng, vỗ về dỗ nàng ngủ.

Tiểu Ly nằm trong lòng hắn, lại không giống ngày thường lui người liền ngủ rất nhanh, ngược lại cọ tới cọ lui trên người hắn.

"Phu nhân làm gì vậy?" Mái tóc đen dài của nàng rũ xuống phủ lên mặt Trần Ngộ Bạch, lọn tóc phất qua khiến đáy lòng hắn ngứa ngáy, hắn cười ấm áp hỏi.

Quốc sư phu nhân đặc biệt đúng lý hợp tình đáp: "Ta muốn sinh một đứa trẻ!"

Nói xong nàng liền vươn tay kéo quần áo hắn, ban đầu Trần Ngộ Bạch nằm thẳng người, híp mắt hưởng thụ chuyện vui từ trên trời rơi xuống, cả người đang hồ hởi, âm mưu quỷ kế đầy mình, lại nghe nàng vừa hổn hà hổn hển làm việc, vừa dịu dàng an ủi: "Vương phi nương nương nói, ta có ba ca ca, về sau phủ Trấn Nam Vương nhất định sẽ con cháu đầy nhà, dù con của chúng ta ngốc như ta cũng không sao, sẽ để nó kết thân cùng phủ Trấn Nam Vương —— trước mắt Nhị tẩu đã có mang! Nhị ca thích ta như vậy, nhất định cũng sẽ thích con của ta!"

Đang nghĩ nên diễn tiểu thuyết loại gì, quốc sư đại nhân cười lạnh không thôi: đương nhiên là thích, còn thích, vô, cùng, nữa kìa!

Bất quá muốn hai mươi năm sau con của hắn gọi Kỷ Tây là "Phụ thân"?

Nằm mơ!

Hắn cười lạnh, người trên thân lại nhiệt tình như lửa, tay nhỏ bé mềm mại không xương đốt lửa khắp nơi, nơi quan trọng của Trần Ngộ Bạch bị nắm lấy, miệng "ưm" một tiếng, với tay kéo nàng lên hôn nồng nhiệt.

Tiểu Ly muốn sinh đứa nhỏ, đương nhiên sẽ vô cùng phối hợp, hai tay hai chân quấn chặt trên người hắn, nũng nịu thở phì phò, kề sát vào tai hắn đắc ý tranh công: "Vừa rồi lúc chúng ta gần đi, nhị ca đã đồng ý rồi!"

"......" Quốc sư đại nhân đang ý loạn tình mê tay chân và dưới thân đều vội vàng, thuận miệng hỏi: "Đồng ý cái gì?"

"Kết thân đó! Nhị ca đã hứa với ta —— ca ấy sẽ đi trước chúng ta sinh một trai một gái, chúng ta cũng theo sau sinh một trai một gái, như vậy mặc kệ chúng ta sinh con trai hay con gái, đều có thể cùng kết thân! Hai ta đã giao hẹn rồi!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu phụ trẻ thoải mái đỏ bừng lên, tràn đầy vẻ "Ta thông minh chứ? Ta lợi hại không? Chúng ta có thể yên tâm sinh con rồi đúng không?".

"Kỷ, Tiểu, Ly!"

Vốn nên là đêm đông dịu dàng uyên ương đan chéo cánh mà ngủ, trong không trung của quý phủ quốc sư lại vang lên tiếng rống giận dữ quen thuộc......