Trần Ngộ Bạch đứng đó một lúc lâu, mới chậm rãi đi vào phòng trong.
trên giường Hàn ngọc ngàn năm, thê tử mới cưới của hắn nặng nề vỗ giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, vẻ mặt vô cùng bình yên.
hắn nhẹ nhàng ngồi xuống đầu giường, cẩn thận lấy tay nàng từ trong chăn ra, ngón tay đặt lên mạch nàng.
hắn từng cắt tay nàng, tuy chỉ một giọt nhàn nhạt, nhưng máu của nàng có màu đỏ chứ không phải là tím sẫm.
Cho dù không còn là xử nữ, âm hàn trong thân thể bị giảm đi, nhưng hàng đêm nàng ngủ trên giường Hàn ngọc, không đến nổi nhanh như vậy đã có quỳ thủy.
không biết hắn ngồi đó bao lâu, khi phục hồi tinh thần lại sắc trời bên ngoài cũng đã tối, hắn vừa quay đầu, nàng đã tỉnh, đang lẳng lặng nhìn hắn.
"Tỉnh rồi?" hắn nhếch nhếch khóe miệng.
Nàng đưa một bàn tay khác ra cầm tay hắn, "Ta sao vậy? Ngã bệnh?"
"không có —— không phải là ngã bệnh." hắn trấn an nàng, "Lát nữa ta sẽ nói tỉ mỉ cho nàng biết. Nàng nói cho ta biết trước —— viên thuốc của Tần Tang lần trước ta đưa cho nàng, có phải nàng đã không uống không?" Nàng rụt đầu một cái, ánh mắt né tránh, vẻ mặt kia đã nói rõ hết thảy.
Trần Ngộ Bạch cũng không tức giận, ngược lại trong lòng đau nhói. hắn sớm nên nghĩ đến.
Còn tưởng rằng trận đa sầu đa cảm này của nàng là bởi vì trưởng thành, nhưng tâm trí nàng đột nhiên phát triển nhanh như vậy, sao hắn lại chưa từng nghĩ đến nguyên nhân?
Trước kia hắn không như thế, chẳng lẽ thật sự hễ quan tâm sẽ bị loạn?
"Việc đó..... Sao người biết?" Nửa gương mặt nàng chôn trong chăn, buồn buồn hỏi.
Trần Ngộ Bạch cười khổ.
Nếu nàng không ngừng thuốc áp chế dòng máu lạnh lẽo Thiên Mật trong cơ thể, cho dù là có kinh lần đầu, cho dù rượu nho kia lưu thông máu huyết, quỳ thủy cũng sẽ không có màu tím Thiên Mật.
"Ta đoán, " hắn cười khổ nói, "Tại sao lại lén ngừng?"
Nàng không chịu nói.
Chôn ở trong chăn vặn vẹo một lát, nàng nhẹ giọng nói: "Ta không uống thuốc kia, ta không muốn thành tiên.... Ta muốn ở cùng người."
Nàng không muốn lập tức thành tiên, không muốn lên trời một mình, để hắn và Tần Tang tỷ tỷ ở lại cùng nhau.
Bên trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Ngón tay lành lạnh xoa nửa gương mặt lộ ra ngoài chăn của nàng, nàng len lén giương mắt nhìn sắc mặt hắn, lại thấy hắn không có vẻ tức giận, tròng mắt nhìn ánh mắt nàng nhuộm đầy dịu dàng nào đó.
"......Tốt." không biết sao giọng của hắn cũng khàn đi.
hắn khàn giọng nói xong một chữ này, bé ngu ngơ không khỏi vui vẻ, từ trong chăn bò dậy nhào vào lòng hắn. Nhưng mới vừa bò dậy liền "Ai da" một tiếng, tay che bụng, vẻ mặt quái dị ngồi trở lại trên giường.
Trần Ngộ Bạch nhìn dáng vẻ u mê của nàng, vừa buồn cười vừa lo lắng, vuốt ve ánh mắt nàng, cất giọng gọi thị nữ vào hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo. Xoa xoa người cho thiếu nữ mới có quỳ thủy, thị nữ hầu hạ nàng mặc quần lót đã gắn thêm băng gạc, nàng ta đi ra ngoài, giường đã đổi đệm chăn mới thật dày, nàng mặc áo ngủ ấm bằng gấm ngồi vào trong, tựa vào bên người phu quân uống canh gừng cay ấm. Trần Ngộ Bạch nhìn nàng uống một hớp cay đến cau mày, hỏi nàng: "Nhạc mẫu đại nhân có từng dạy nàng..... Quỳ thủy?"
Tiểu Ly gật đầu, "đã dạy —— A, ta có quỳ thủy?!"
Trần Ngộ Bạch thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhạc mẫu đại nhân quả thật là hiền lương thục đức, dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dạy nữ nhi thật tốt!
hắn liền nhẹ nhõm thoải mái giải thích: "..... Mỗi cô nương đều sẽ có, nhưng nàng không giống người khác, sau này nàng còn phải lên trời làm thần tiên, cho nên máu của nàng không giống những người khác.... Chuyện này không thể tiết lộ, ngoại trừ ta, ngay cả nhạc mẫu đại nhân cũng không thể nói, nếu không sẽ tổn hại tiên khí."
"Ta biết rồi." Nàng rất nghiêm túc đáp ứng.
Trần Ngộ Bạch ôm nàng. "thật thông minh!" hắn thấp giọng cười với nàng, "Tiểu Ly, cô nương đã có quỳ thủy tức đã thành người lớn, nàng đã trưởng thành....."
"Trưởng thành có tốt không?"
"Tốt!" âm u trong lòng Quốc sư đại nhân như bị ánh mặt trời chiếu sáng, lòng dạ yên tĩnh như nước, nhưng cảm xúc lại mênh mông mặc sức tưởng tượng: "Trưởng thành... Ừm, có thể làm rất nhiều chuyện, làm vợ người ta, làm mẹ người ta —— nàng có muốn sinh một đứa bé cho ta không?"
Thành hôn đã nhiều ngày, chỉ đêm tân hôn có chạm vào nàng một lần, còn là trước khi nàng có kinh lần đầu, nên người nào đó hăng hái bừng bừng hỏi.
Trước kia dĩ nhiên Kỷ Tiểu Ly chưa bao giờ nghĩ tới, bất quá sinh một đứa trẻ cho hắn —— "Đứa bé.... sẽ giống ai?"
"Nàng thích giống ai?" Bát tự còn chưa tính ra, có người đã cùng phu nhân hắn, nóng lòng tính toán tương lai.
"Bé gái thì.... xinh đẹp giống Tần Tang tỷ tỷ!"
"Tần Tang thì có gì mà đẹp." Quốc sư đại nhân tỏ vẻ khinh thường với người nghiêng nước nghiêng thành nhất kinh thành, "Còn không xinh đẹp bằng nàng."
Kỷ Tiểu Ly lặng lẽ suy nghĩ thật lâu, đây rốt cuộc có phải là đang khen nàng xinh đẹp không? Bị hắn gõ trán, "Nếu là bé trai, nàng thích...... Giống ai?"
"Đương nhiên muốn giống ca ca ta! A, không muốn giống Kỷ Bắc! Giống đại ca nhị ca hoặc Kỷ Nam ấy!" Nàng vui vẻ nói.
Người bên cạnh không lên tiếng.
Con hắn.... Giống Kỷ Tây?
Trái tim Quốc sư đại nhân đập loạn.
"Giống phụ thân ta thì càng tốt, võ công phụ thân lợi hại thế mà!" Nàng ước ao nói.
"....... Ngủ đi." Quốc sư đại nhân không dám tưởng tượng hình ảnh kia, nhẫn nại ra hiệu cho nàng đừng nói nữa.
"Nếu giống người ——"
"...... Ừ?!"
"không tốt!" Nàng nằng nặc phủ định.
Quốc sư đại nhân tối mặt, "Có gì không tốt?"
Nàng cười híp mắt ôm lấy cánh tay hắn, "không muốn có người khác giống người."
Muốn trên thế giới này chỉ có một mình người, chỉ thuộc về mình ta.
Những lời này mặc dù ngây thơ ngu ngốc, nhưng Quốc sư đại nhân lại tỉ mỉ nhấm nuốt đến hai lần, đều cảm thấy thật ngọt ngào.
"....... Ngu ngốc!" hắn hôn một cái lên mặt nàng, trầm giọng mắng.
Trong phủ quốc sư ấm áp như vậy, trong điện Thiên Mật lại tràn ngập lạnh lẽo, cửa điện đóng chặt, Thái hậu Đoan Mật ngồi trên tức giận mặt lạnh như băng, thái giám tâm phúc của bà đứng bên cạnh, trên nền gạch vàng dưới chân bà, Thiên Mật sứ lẳng lặng quỳ cúi mặt.