Editor: Chu
Sau đó trường cấp ba lại thông báo thống nhất học tăng tiết để ôn thi đại học, ngay cả thứ bảy chủ nhật cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ ăn cơm và đi ngủ, ai cũng bận đến mức không tìm được chút thời gian rảnh rỗi, cũng vì vậy mà nhóm Trình Dư Hạ không còn đi đến quán cafe của Thẩm Xuyên.
Thành tích của Trình Dư Hạ tiến bộ không ít, hiện tại cô còn tự cảm thấy có lẽ bản thân không cần phát huy tốt hơn bình thường cũng có thể miễn cưỡng đậu vào Nam Đại, nên còn thầm mừng rõ một hồi lâu.
Thẳng đến ngày 2 tháng 6 hôm nay, Trình Dư Hạ bỗng nhận được cuộc gọi từ một số lạ, người gọi chính là chủ cửa hàng mà cô và Tề Duyệt đến mua hộp nhạc.
Ông chủ thông báo đã tìm được hộp nhạc giống với miêu tả của Trình Dư Hạ, bảo cô có rảnh thì đến xem.
Ngày 2 tháng 6 không còn cách kỳ thi đại học bao xa, dù là cuối tuần nhưng không phải học thêm.
Sau khi nhận cuộc gọi vào sáng sớm, cô lập tức đi ra ngoài.
Dựa theo trí nhớ của Trình Dư Hạ, hôm qua là ngày cô nhận được quà Tết thiếu nhi của Lộ Dương, thế nhưng hôm qua anh lại không có chút biểu hiện gì.
Vả lại, lâu vậy rồi cô vẫn chưa gặp Hà Ninh lần nào, nên càng không nghĩ ra lý do Hà Ninh tặng hộp nhạc cho mình.
Lúc này, những người tập thể dục buổi sáng đều đã đi về, trên đường gần như không có ai.
Cạnh hàng rào bên bờ kênh có một người đàn ông, vốn Trình Dư Hạ không để ý đến hắn ta, ngay khi cô nghe thấy âm thanh rơi xuống nước một cái "tủm", mới nhìn thấy một cái túi đen đang từ từ chìm xuống, tất nhiên là do người đàn ông đứng bên rào vừa ném xuống.
Thường có rất nhiều rác thải sinh hoạt được vớt lên từ dưới con kênh, đối với hành vi này, Trình Dư Hạ nhìn mãi cũng quen.
Nhưng vừa đi vài bước, người đàn ông kia đột nhiên xoay người, đối diện với Trình Dư Hạ.
Đầu tiên, hắn ta vô cảm đánh giá Trình Dư Hạ vài giây, rồi chợt hung hăng nói với Trình Dư Hạ: "Mày vẫn luôn theo dõi tao đúng không."
Trình Dư Hạ quay đầu nhìn thoáng về phía sau lưng, xác nhận hắn ta đang nói chuyện với mình, nên dừng bước để trả lời: "Tôi vừa đi ngang qua đây thôi, chúng ta biết nhau hả?"
"Tao đã thấy mày rất nhiều lần." Người đàn ông đi đến chỗ Trình Dư Hạ: "Nếu lần trước tao đã có thể tại ngoại thì lần này cũng không sợ bị mày làm lộ nữa đâu..."
Trình Dư Hạ lùi về sau một bước: "Tôi không hiểu anh đang nói gì, chẳng lẽ con đường này của nhà anh hay sao mà người khác không được đi qua?"
Người đàn ông nhổ nước bọt: "Đừng có giả ngu với tao."
"Tôi thật sự không hiểu những lời mà anh vừa nói." Trình Dư Hạ bình tĩnh vẫy tay với người lạ đang đi tới từ đằng xa trước mặt đi tới: "Tôi ở đây nè, cậu đến trễ hé!"
Người đàn ông quay đầu, thấy đúng là có người đang đi lại đây, nói với Trình Dư Hạ bằng giọng điệu hung hãn: "Lần sau đừng để tao bắt được mày." Dứt lời liền đi về hướng sau lưng Trình Dư Hạ.
Hai lòng bàn tay Trình Dư Hạ đổ đầy mồ hôi.
Lúc đầu cô thật sự không hiểu được lí do, nhưng sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô lập tức cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Cô từng nhìn thấy hắn ta trong bức ảnh của bài báo ngược đãi mèo con một năm trước, cùng với cái đêm hắn đứng trước biển quảng cáo nhìn chằm chằm về phía cô bằng cặp mắt hung ác đáng sợ.
Trình Dư Hạ không thể nào quên được ánh mắt này, hơn nữa lúc hắn ta đi ngang qua người cô vừa rồi, trên người còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Nhìn nơi cái túi đen kia chìm xuống, ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu khiến dạ dày Trình Dư Hạ cuồn cuộn một trận.
Khi này, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Không sao đâu, Hạ Hạ đừng sợ."
Ngay sao đó, Trình Dư Hạ được ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Trình Dư Hạ tựa đầu vào trước ngực người nọ, bất động không nói năng gì, để mặc cho mùi cỏ xanh dịu êm trên người anh vây lấy chính mình.
"Xin lỗi cậu." Lộ Dương nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Dư Hạ để trấn an: "Sau này tôi tuyệt đối sẽ không đến muộn nữa."
Đầu ngón tay lạnh lẽ của Trình Dư Hạ dần ấm lên, cô hạ giọng, cố gắng làm cho giọng nói của mình không quá run rẩy: "Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, vừa rồi tôi đã nghĩ nếu thật sự là cậu thì tốt quá."
Lộ Dương nói: "Cậu không nhìn nhầm đâu, là tôi thật."
"Ừ, là cậu thật..." Trình Dư Hạ nói: "Cũng may là cậu thật."
Đợi thêm một lát, Trình Dư Hạ ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dương: "Cậu buông ra đi, tôi ổn rồi."
"Được được." Miệng Lộ Dương thì bảo đồng ý, còn cánh tay thì lại ghì cô chặt hơn.
"Thế cậu thả tôi ra đi." Trình Dư Hạ nói: "Ôm lâu vậy không nóng hả?"
Lộ Dương cúi đầu, đối mắt với Trình Dư Hạ, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, anh hỏi: "Không, cậu nóng lắm à?"
Vì khoảng cách quá gần, hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Trình Dư Hạ tránh ánh mắt Lộ Dương, nghiêng đầu nói: "Tôi tôi... thấy nóng, có hơi nóng xíu, dù sao cũng đã tháng sáu rồi..."
Lúc này Lộ Dương mới buông tay ra, thuận thế xoa mái tóc rối bù của Trình Dư Hạ: "Đừng sợ, tôi ở đây rồi."
Trình Dư Hạ nói: "Tôi... Không sợ, mà... Hôm nay quả thật... Có hơi nóng nhỉ..."
Lộ Dương nhìn chằm chằm Trình Dư Hạ vài giây, sau đó kéo tay cô: "Bây giờ tụi mình đi đâu?"
Trình Dư Hạ nói: "Tôi đi... Đến cửa hàng bán... Hộp nhạc..."
Lộ Dương vừa nắm chặt tay Trình Dư Hạ vừa nói: "Còn sợ thì đi sát tôi một chút."
"Ai sợ chớ..." Trình Dư Hạ lắp bắp giải thích với Lộ Dương: "Do người kia dữ quá nên..., cậu cậu... Biết tôi rất gan mà, sao... Có thể sợ hắn ta..." Tuy nói vậy, nhưng đi được một khoảng xa, cô vẫn không dám quay đầu nhìn về phía kênh nước.
"Ừ ừ." Lộ Dương gật đầu: "Là tôi sợ, nên xin cậu để tôi đi cạnh cậu một lát." Nói xong thì chủ động ôm lấy bả vai Trình Dư Hạ.
Vai Trình Dư Hạ đột nhiên bị một lực nặng đè lên, cả người lọt thỏm vào trong nửa bên ngực Lộ Dương: "Cậu làm gì kỳ vậy... Úi..."
Lộ Dương lo lắng cúi đầu nhìn cô: "Bị sao vậy?"
"Tại cậu không đó." Đôi mắt Trình Dư Hạ tức khắc đỏ lên, cô cau mày, đẩy Lộ Dương ra: "Hại tôi cắn trúng đầu lưỡi..."
Mặc dù bóng người không phải tiêu chuẩn duy nhất để chứng minh tiết trời quang đãng, nhưng lúc trời trong thì thật sự nhìn rõ bóng dáng của một người tiến đến cạnh cái bóng của một người khác, cũng có thể nhìn thấy hai cái bóng chồng lên sau rồi tách ra.
"Còn đau không?" Chủ nhân của một trong hai cái bóng nghiêm giọng hỏi.
"Cậu cậu cậu..." Cảm giác mềm mại còn lưu lại trên môi khiến chủ nhân của cái bóng còn lại lắp bắp một lúc lâu: "Cậu không còn giống trước kia nữa rồi..."
Lộ Dương lại kéo tay Trình Dư Hạ, cười hỏi cô: "Trước kia tôi thế nào?"
Trình Dư Hạ nói: "Hồi đó cậu ngây thơ lắm, người ta lỡ đụng trúng tay cậu một cái đã khiến cậu đỏ mặt nửa ngày."
"Hoá ra cậu biết hết à." Lộ Dương gật đầu thừa nhận: "Nhưng cậu biết không, đỏ mặt không có nghĩa là ngây thơ."
"Vậy là do cậu mắc cỡ?" Trình Dư Hạ nắm lại tay Lộ Dương hỏi anh: "Thế sao bây giờ cậu không mắc cỡ nữa?"
"Có mà." Lộ Dương nói: "Tôi đang mắc cỡ đây nè."
"Không nhìn ra tí nào..." Trình Dư Hạ thấy Lộ Dương xấu hổ nhưng mặt vẫn không biến sắc, bỗng hiểu ra: "Tôi biết rồi! Là do da mặt cậu dày hên nên không nhìn ra được."
"Ừm..." Lộ Dương duỗi tay tự sờ mặt mình, sau đó đi đến trước mặt Trình Dư Hạ: "Có khác gì đâu, không tin thì cậu sờ thử đi."
Trình Dư Hạ: "......"
Ông chủ lấy ra hộp nhạc vô cùng quen thuộc với Trình Dư Hạ đã được gói lại: "Đợi mãi mới làm ra được hai cái, nhìn xem có phải là cái con nói không."
"Đúng rồi ạ, giống hệt cái con từng thấy." Trình Dư Hạ hỏi: "Chú bán hết cả hai cho con được không?"
Chủ cửa hàng ngẩng, ánh mắt nhìn về sau lưng Trình Dư Hạ, sau đó nói: "Ngại quá, đã bán mất một cái rồi."
Trình Dư Hạ tò mò hỏi: "Hôm nay mới có hàng mà đã bán rồi ạ?"
Ông chủ nói: "Thật ra là giao vào đêm qua, nhưng thấy trễ quá rồi nên chú không gọi cho con."
"À." Trình Dư Hạ nói: "Người mua hộp nhạc kia có phải là một học sinh cấp ba không ạ?"
Chủ cửa hàng gật đầu: "Là một bạn học nam."
Trình Dư Hạ nhỏ giọng nói thầm một câu: "Đúng là cậu ta thật." Quả nhiên người mua hộp nhạc kia chính là Hà Ninh.
Tuy đã biết Hạ Ninh mua nó, nhưng bị áp lực vì kỳ thi đại học chỉ còn cách vài ngày khiến Trình Dư Hạ không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác.
Mãi đến ngày 5 tháng 6 mà Lộ Dương vẫn không tới trường, gọi điện anh cũng chẳng nghe, nhưng may thay cuối cùng anh cũng trả lời tin nhắn của Trình Dư Hạ.
Lộ Dương nói cô biết bà ngoại đột nhiên té xỉu phải đưa vào bệnh viện, hiện giờ đã tỉnh lại, bảo cô không cần lo, không được đến bệnh viện một mình.
Nhưng Trình Dư Hạ thật sự không biết nên làm thế nào mới không lo lắng, nhất khi biết được Lộ Dương sẽ xảy ra chuyện không may trong khoảng thời gian này, thiếu điều chỉ muốn ở cạnh anh, không xa rời dù chỉ một giây một phút.
Lúc tan học đã gần 9 giờ tối, Trình Dư Hạ biết có lẽ Lộ Dương lo lắng cô đi một mình vào buổi tối sẽ không an toàn, nên đã nhắn tin cho anh, "Vậy cậu cứ tập trung chăm sóc cho bà ngoại đi, muốn ăn gì thì nói, ngày mai tôi mang đến cho cậu."
Lát sau Lộ Dương đã trả lời: "Không cần đến đâu, bà ngoại khoẻ lại rồi, bác sĩ đã thông báo sáng sớm là có thể về nhà."
Trong lúc đang xem tin nhắn, Trình Dư Hạ đã vô tình đi vào con hẻm tối tăm, cô đánh chữ, "Vậy ngày mai tôi đến nhà thăm bà được không?"
Trong hẻm vốn đã chật hẹp, không biết người nào đó lại dừng xe tay ga bên đường.
Ánh sáng lờ mờ khiến cô không nhận ra có đang đi tới từ phía đối diện, cho đến khi cô và người nọ đụng phải nhau.
"Xin lỗi, tôi không nhìn thấy có người đi tới." Trình Dư Hạ lập tức xin lỗi người nọ: "Xin lỗi anh, anh có sao không?" Vừa cúi đầu, mùi máu tương đậm đặc ập đến khiến cho suýt nữa đã nôn ra.
Người nọ đáp: "Không có gì."
"À, xin lỗi anh nha." Ngay khi ngước đầu lên, đồng tử của cô đột nhiên co lại, cô nhận ra đôi mắt đó.
"Lần sau đừng để tao bắt được mày." Người nọ giật điện thoại trong tay Trình Dư Hạ: "Tao đã cảnh cáo mày rồi, là do mày cố chấp xen vào việc của người khác."
Tiếng kêu cứu còn chưa kịp phát ra, một bàn tay đeo bao tay đã bịt kín mũi miệng của Trình Dư Hạ.
Sự chênh lệch quá lớn khiến cô không thể nào thoát được, nhưng dường như chưa đến vài giây, khi chiếc xe tay ga đậu trong con hẻm tối mịt chạy đi, không gian lại trở về trạng thái im ắng như cũ.
2219 words
17.09.2024