Editor: Sel
"Trình Dư Hạ! Trình Dư Hạ!"
Khi nghe thấy giọng mẹ vang lên từ xa, Trình Dư Hạ nghĩ mình vẫn đang nằm mơ.
Sau khi trở về từ buổi gặp mặt bạn cũ, cô ngồi trên giường với hộp nhạc đã được sửa xong và không làm gì cả. Cô chỉ ngồi đó nghe đi nghe lại bản nhạc trong hộp.
Cô không nhớ mình đã ngủ lúc nào, nhưng giờ đây nếu đang mơ thì chắc chắn cô đã ngủ rồi.
"Trình Dư Hạ! Nếu không dậy thì đừng trách mẹ ra tay đấy."
Trình Dư Hạ lầm bầm, giả vờ làm nũng với mẹ: "Mẹ, cho con ngủ thêm chút nữa, chỉ một chút thôi."
Giọng mẹ đột nhiên rõ ràng hơn nhiều, bà hỏi: "Ngủ thêm một chút hả?"
Trình Dư Hạ đang định trả lời thì đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo chạm vào lưng cô.
"Á!" Trình Dư Hạ giật mình, cúi đầu đập vào kính xe, ngay lập tức tỉnh táo lại.
"Mình đang ở trên xe sao?" Cô ôm đầu vì bị va đập, cảm thấy không thể tin nổi: "Không phải tối qua mình ngủ trên giường sao?"
"Còn tối qua nữa." Mẹ cô đã xuống xe, đứng bên cửa xe nói: "Chúng ta đã từ quê trở về rồi, nếu con không xuống xe thì mẹ không chờ con nữa đâu."
Cánh cửa xe mở ra để gió lạnh từ ngoài thổi vào, Trình Dư Hạ rụt cổ lại vì lạnh, lúc này mới chú ý thấy mẹ mình đang mặc áo bông.
Cô lấy điện thoại bên cạnh và bật sáng màn hình, vui mừng đến mức suýt nhảy lên: "Mình lại trở về rồi!"
"Mà không trở về thì con còn muốn làm phiền ông bà thêm bao lâu nữa?" Mẹ cô nói: "Nhanh xuống xe đi, hay là con muốn tự nhảy về nhà?"
Trình Dư Hạ không chắc chắn nguyên nhân gì đã khiến mình trở lại, nhưng hai lần đều trùng hợp vào tối cùng ngày, và mỗi lần đều xảy ra sau khi cô ngủ.
"Chẳng phải năm nay không về ông bà sao?" Trình Dư Hạ khập khiễng đi về phía thang máy với sự hỗ trợ của mẹ Trình.
Mẹ cô hỏi: "Ai bảo con là không về?"
Trình Dư Hạ đáp: "Không phải bác sĩ nói chân con không thể đi lâu sao?"
Mẹ cô ấn nút thang máy và nói: "Chính vì bác sĩ nói như vậy mà năm nay chúng ta mới về quê sớm. Chứ ở đây mẹ thấy con chẳng ngồi yên được giây nào cả, chân thì như vậy mà hôm đó còn lén lút đe dọa Duyệt Duyệt mang con đi ra ngoài."
Trình Dư Hạ lập tức tỏ ra vô tội: "Làm gì có chuyện đe dọa mẹ ơi, mẹ nói nghiêm trọng quá. Sao có thể đe dọa được Duyệt Duyệt chứ?" Mặc dù cô không có ký ức về việc mình đã bảo Tề Duyệt đưa mình đi đâu, nhưng năm nay gia đình họ về quê sớm trùng hợp với điều Tề Duyệt đã nói.
Cửa thang máy mở ra, tấm kính đối diện bị dán một tấm bảng lớn.
Sau hai ngày trở về, Trình Dư Hạ đã gửi tin nhắn và gọi điện cho Lộ Dương vài lần.
Đáng ngạc nhiên là mỗi lần Lộ Dương đều trả lời gần như ngay lập tức, cuộc gọi cũng được nhận nhanh chóng. Thậm chí anh còn nói nhiều hơn bình thường.
Có cảm giác như anh luôn sẵn sàng chờ đợi điện thoại của cô.
Gần đến ngày khai giảng, sau khi đi kiểm tra lại ở bệnh viện, chân của Trình Dư Hạ cuối cùng đã hoàn toàn bình phục.
Chiều hôm đó, mọi người hẹn gặp nhau tại quán cà phê của Thẩm Xuyên để ăn mừng việc Trình Dư Hạ được tự do trở lại.
Khi Trình Dư Hạ và Tề Duyệt đến quán cà phê, Tống Tân và Văn Tư Tư đã đến trước. Tuy nhiên, cả hai trông có vẻ im lặng, khiến người khác cảm giác như hai người không quá quen thuộc với nhau.
Trong trí nhớ của cô, hai người này thực sự chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau. Văn Tư Tư mặc dù không nhút nhát nhưng dễ bị cuốn vào thế giới của riêng mình, còn Tống Tân thì thích nói chuyện về học tập hơn là giao tiếp xã hội. Có lẽ không phải là cảm giác không quen thuộc, mà là thực sự họ không quen nhau lắm.
Khi Trình Dư Hạ và Tề Duyệt vừa đến thì Lộ Dương cũng theo sau ngay sau đó. Từ khi bước vào quán cà phê, ánh mắt của anh không rời khỏi Trình Dư Hạ.
"Ra khỏi bệnh viện xong là bị mày kéo ngay đến đây." Trình Dư Hạ nói với Tề Duyệt, "Tao phải đi vệ sinh một chút." Vừa quay người, Lộ Dương đã đứng chắn ngay trước mặt cô.
Chưa kịp để Trình Dư Hạ mở lời, Lộ Dương đã hỏi: "Chân của cậu thế nào rồi? Đã khỏi hẳn chưa? Bác sĩ nói sao?" Anh hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của những người khác.
"À... à?" Trình Dư Hạ ngẩn ra, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lộ Dương: "Bác sĩ nói đã khỏi rồi."
Sắc mặt lo lắng của Lộ Dương dãn ra nhiều: "Không có điều gì cần chú ý à?"
"Không có." Trình Dư Hạ đáp: "Tôi đã khỏi hẳn rồi, còn cần chú ý gì nữa." Nói xong, cô dịch sang một bên.
Lộ Dương cũng dịch sang trước mặt Trình Dư Hạ: "Như là không được chạy nhảy gì đó..."
Lúc này Tề Duyệt đặt tay lên vai Trình Dư Hạ rồi nói với Lộ Dương: "À, cậu để cho nó đi vệ sinh rồi quay lại hỏi có được không?"
"......"
Trình Dư Hạ để ý thấy khăn quàng cổ mà Lộ Dương đang đeo chính là chiếc mà cô đã tặng anh, cô cảm thấy hài lòng vì lựa chọn của mình, chiếc khăn quả thực rất hợp với anh.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Xuyên đứng ở quầy lễ tân gọi Trình Dư Hạ lại.
Thẩm Xuyên chỉ vào hai đĩa thức ăn trên quầy bar rồi nói: "Nhờ em một việc nhé, anh em mình mỗi người mang một đĩa qua cho các bạn nhé."
Trình Dư Hạ nhìn vào những món tráng miệng phong phú trong đĩa rồi nói với Thẩm Xuyên: "Tặng tụi em món vậy, anh đúng là hào phóng."
Thẩm Xuyên cười cười ra chiều thần bí: "Bạn nam kia trong nhóm em nói hôm nay cậu ấy mời." Nói xong, ánh mắt anh ấy hướng về phía Tống Tân.
"À, thì ra là lớp trưởng mời." Trình Dư Hạ nâng đĩa lên, cảm thấy hơi tò mò: "Sao tự dưng cậu ấy lại mời vậy?"
Thẩm Xuyên tỏ vẻ như biết mà không nói: "Còn có thể vì lý do gì khác chứ, chắc chắn là vì có người thích đó."
Trình Dư Hạ nghĩ đến chữ "người thích", trong số họ, người mê đồ ngọt như điếu đổ có lẽ chỉ có Văn Tư Tư.
Một trong những mục đích của buổi tụ tập này là thảo luận xem có nên tiếp tục học nhóm vào học kỳ sau không. Mặc dù Trình Dư Hạ có chút lo lắng nhưng mọi người đều đồng thuận và quyết định tiếp tục học nhóm, vì vậy cô cũng không thể nói thêm gì.
Những sự việc sau đó, cô hoàn toàn không biết diễn ra như thế nào. Vì sự trở về bất ngờ của mình, cô cũng không kịp hỏi Tề Duyệt xem mọi chuyện có giống như trong trí nhớ của mình không.
Hiện tại, điều duy nhất Trình Dư Hạ biết là Lộ Dương sẽ gặp chuyện không may trong thời gian tới, và chỉ với điều này thôi đã khiến cô sợ hãi đến mức không dám làm sai lệch "kịch bản".
"Công viên giải trí ở Bắc Thành mới mở cửa đấy." Tề Duyệt vừa nhấm nháp ống hút vừa nói: "Chiều nay nếu mọi người không có việc gì thì cùng đi chơi nhé?"
Nghe được lời đề nghị của Tề Duyệt, Trình Dư Hạ lại cảm thấy phân vân.
Trình Dự Hạ nhớ rằng lần đi công viên giải trí này chỉ có cô và Tề Duyệt, nhưng giờ nếu mọi người cùng đi, cô không biết liệu có đúng là theo "kịch bản" hay không.
Văn Tư Tư nói: "Tao không bận việc gì cả."
Tống Tân nói: "Tôi cũng không có việc gì."
Trình Dư Hạ lén liếc nhìn Lộ Dương. Cô biết anh không thích tham gia những hoạt động đông người thế này, nên nghĩ anh sẽ từ chối, không ngờ Lộ Dương lại nhìn vào mắt Trình Dư Hạ và nói: "Tôi cũng đi."
Trình Dư Hạ tưởng mình nghe nhầm, chớp mắt hỏi Lộ Dương: "Cậu nói gì? Sao cậu lại muốn đi?"
"Có vấn đề gì à?" Tề Duyệt khoác tay lên vai Trình Dư Hạ, hỏi: "Nghe giọng của mày cứ như không muốn cậu ấy đi ấy nhỉ?"
"Đương nhiên không phải vậy." Trình Dư Hạ vội vàng giải thích: "Tao chỉ nghĩ Lộ Dương không thích những nơi đông đúc nên tưởng cậu ấy sẽ không đồng ý thôi."
Tề Duyệt nửa tin nửa ngờ, sau đó lại nhìn Lộ Dương: "Hai cậu cãi nhau hả? Cậu làm gì để Hạ Hạ nhà tôi giận rồi?"
"Không có cãi nhau, cũng không có giận." Trình Dư Hạ thúc giục Tề Duyệt: "Đi thôi, nếu không đi sớm một chút thì sắp đóng cửa rồi."
Kỳ nghỉ mà ra ngoài cảm giác là nơi nào cũng đông người, đặc biệt là các điểm du lịch và khu vui chơi lớn như thế này.
Trình Dư Hạ và Lộ Dương tìm một nơi ít người để chờ ba người kia xếp hàng chơi đu quay. Từ nhỏ đến lớn, đây là trò duy nhất khiến Trình Dư Hạ bị say, khiến cô cảm thấy không thoải mái mỗi lần đứng gần đó, thậm chí còn có cảm giác chóng mặt nhẹ.
Trình Dư Hạ kéo tay áo Lộ Dương: "Tôi biết thực ra cậu không thích đến những nơi như thế này, cậu không cần phải để ý cảm nhận của mọi người đâu."
"Tôi không nghĩ nhiều như vậy." Lộ Dương nói: "Tôi muốn đến đây."
Trình Dư Hạ ngẩng đầu nhìn anh: "Sao có thể, trông cậu không giống người thích ở những nơi như thế này."
Lộ Dương nhìn xuống Trình Dư Hạ rồi hỏi: "Thế tôi là kiểu người như thế nào?"
"À..." Trình Dư Hạ do dự rồi nói: "Bởi vì trông cậu có vẻ sẽ thấy nơi này tẻ nhạt ồn ào."
"Có rõ ràng như vậy sao?" Lộ Dương nghiêm túc nhìn Trình Dư Hạ.
Trình Dư Hạ vội vã xua tay: "Không, không đâu, tôi đảm bảo ngoài tôi ra không ai nhận ra đâu." Cô không biết phải giải thích thế nào về việc cô hiểu anh vì đã biết anh, chứ không phải vì đã nhìn ra cảm xúc của anh.
Lộ Dương lại nhìn Trình Dư Hạ một lúc với vẻ nghiêm túc, rồi đột nhiên cười: "Đùa thôi mà."
Trình Dư Hạ nhìn vào ánh sáng sáng lấp lánh trong mắt Lộ Dương, cảm giác như anh không giống như trong ký ức của cô, dù rằng cô đã cảm nhận được sự khác biệt này từ lần trở về trước. Lúc đó, Lộ Dương đã có sự thay đổi so với ký ức của cô, từ tính cách đến thái độ với cô, mọi thứ giữa họ dường như đã tiến triển với tốc độ gấp đôi.
"Đưa tay ra đây, tôi có quà cho cậu." Lộ Dương đưa tay ra trước mặt Trình Dư Hạ.
Trình Dư Hạ ngạc nhiên mở lòng bàn tay ra, ngay lập tức một cái kẹp tóc hình con thỏ xinh xắn rơi vào tay cô.
"Mua cho tôi à?" Cô nhìn vào cái kẹp tóc màu hồng nhạt trong lòng bàn tay mình, khó tin rằng đây là món quà mà Lộ Dương lại mua.
"Phần thưởng cho việc cải thiện kết quả học tập." Lộ Dương nói.
Trình Dư Hạ chợt hiểu ra: "À, cậu còn nhớ điều đó sao? Tôi chỉ đùa thôi mà."
Lộ Dương hỏi: "Không thích à? Không muốn nhận sao?"
"Thích chứ." Trình Dự Hạ lập tức cất cái kẹp vào túi: "Tất nhiên là thích rồi, cậu đã tặng tôi rồi thì đâu thể lấy lại được." Cô tò mò hỏi: "Nhưng tại sao lại là hình con thỏ?"
Lộ Dương đáp: "Giống cậu."
2165 words
17.09.2024