Ước Vọng Kỳ Duyên

Chương 5: Hồng cầu




Bên trong bầu không khí đầy mị hoặc. Dưới ánh đèn lờ mờ là cảnh tượng một cô gái cả người chật vật nằm gọn trên chiếc bàn thủy tinh run rẩy, đang bị lôi kéo, áo ngoài của cô nàng bị xé rách, bây giờ trên người chỉ còn chiếc áo ngực màu hồng phấn mờ ảo, tay cô vô thức ôm lấy, che đậy phần ngực của mình cùng với tiếng khóc thúc thít. Mấy người kia sờ soạng khuôn mặt cô. Có một người trong họ lấy ra một con dao nhỏ tùy thân vạch một gói bột màu trắng. Người đó lấy tay chấm một ít rồi đưa lên mũi ngửi, hít vào xong thì thở hắt ra ngay lập tức. Sau đó gật đầu với một người đàn ông lạ lẫm đang ngồi lặng lẽ trong góc tối, người đàn ông này không tham gia vào trò vui của bọn chúng, hắn ta ngồi cô độc trên ghế sofa, một nửa bị khuất trong bóng tối, chỉ để lộ ra một đôi chân thon dài, trên người hắn mặc một bộ âu phục đường may khéo léo đắt tiền. Người đàn ông khuất trong bóng tối hơi nheo mắt lại, ánh mắt hắn ta rất thâm hiểm.

Khuôn mặt trang điểm đậm của cô gái đột nhiên trở nên trắng bệch. Cái này chắc hẳn là thuốc phiện!

Người kia lấy khăn lau tay bị dính bột, ánh mắt trơ trẽn nhìn cô gái, giọng nói không hài lòng:

“ Bọn tao sẽ cho mày biết cảm giác hưởng thụ. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt “

Bọn chúng nhìn nhau cười nguy hiểm, trừ người đàn ông bí ẩn trong bóng tối ra.

Tay sờ soạng xương quai xanh trắng nõn của cô, bọn họ định tiến tiếp.

Đúng lúc này cửa bị một lực mạnh đá văng ra. Mẫn Dao kích động xong vào bên trong. Theo phản xạ cô đưa mắt nhìn bên trong một vòng, thì thấy trên bàn thủy tinh chất đầy các gói bột màu trắng, mấy người ngồi bên cạnh đang xếp gọn lại. Bởi vì ánh đèn lờ mờ nên Mẫn Dao không nhìn rõ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua chung quanh.

Thân thể kia! Cô gái kia! Mẫn Dao hét to:

“ Dừng lạiiii” ánh mắt cô hung ác, nơi tận cùng đáy mắt nổi lên gân máu.

Cô xoay người cởi áo khoát lông trên người đem che thân cho Kim Sở, thao tác cô rất nhanh, liếc nhìn bọn cầm thú xung quanh. Quần áo họ vẫn thẳng tắp không một nếp nhăn nhưng trong số đó có một tên trên trán bị băng bó, một vài vết máu mờ nhạt.

May mắn cô không đến trễ,Kim Sở chưa bị bọn chúng ra tay. Cô cúi người đở lấy thân hình đang run rẩy của Kim Sở. Tuy Kim Sợ chưa bị gì quá mức nhưng mà sắc mặt lại trắng bệch, đôi tay lạnh như đá có chút run rẩy. Mẫn Dao cầm lấy tay bạn truyền hơi ấm, lao nước mắt cho cô, giọng dịu dàng tựa như nước hồ khiến người ta thấy ấm áp:

“ Không sao rồi! Có mình đây rồi. Bọn họ sẽ chẳng giám làm gì nữa”

Kim Sở gật đầu bộ dạng lo sợ lúc nãy giảm đi, ngoan ngoãn gật đầu khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

“ Con tiện nhân này mày đâu ra mà dám cản trở chuyện tốt của bọn tao” Một người đàn ông trong số họ lên tiếng quát to

Trong lòng Mẫn Dao vâng lên một tia khinh bỉ.

Quay đầu không trả lời, coi như lời của hắn như không khí.

Vừa định đưa bạn ra khỏi đây thì tên kia gian tay bắt lấy tay cô. Trong lòng cô chán ghét sự đụng chạm của hắn ta. Cô dùng tay còn lại đánh một quyền lên tay hắn, sức lực của cô đủ để làm hắn buông tay.

Trong mắt gã ta xuất hiện tia giận dữ và đồng thời cũng có chút hứng thú với người phụ nữ trước mặt.

“ Mày dám đánh ông đây hả “ Hắn quát to bực tức trước phản ứng của cô.

“ Người như ông không đáng đụng vào tay tôi. Thật bẩn!” Mẫn Dao nhìn hắn cười với vẻ chế giễu.

Trong góc phòng, người đàn ông bí ẩn kia ánh mắt hắn nhìn cô có vẻ khá hứng thú, bình thản ngồi xem kịch hay. Xem xem cô to mật cỡ nào!

“ Người đây bắt ả này lại cho ta“. Gã kia hừng hực lửa giận, ánh mắt hắn lộ rõ tia nham hiểm.

Cửa phòng bị đóng lại. Thoáng chốc trong căn phòng này đâu ra lại xuất hiện rất nhiều tên vệ sĩ. Thì ra nãy giờ họ ẩn nấp trong bóng tối thuần thục kể cả cô cũng không nhận ra.

“ Thệ nào! Sợ rồi à! Hầu hạ các ông đây một đêm, chúng ta sẽ thả người không tính toán chuyện cũ” Ánh mắt bên lang băm kia dò xét thân thể cô, cũng không tệ, đường cong mềm mại hoàn mỹ hơn cô gái kia.

Hành động của ông ta làm Mẫn Dao khó chịu. Cô không quen bị người khác nhìn chầm chầm như vậy.

“ Muốn hầu hạ. Được. Đi mà tìm nhân viên của “Vọng Nguyệt” mà hầu, tôi đây không có cái nghĩ vụ đó. Đừng trách tôi không khách khí. Chậc chậc! Tôi quả thật rất hứng thú với cặp thị cẩu của ông” Nói xong, cô trừng mắt đưa hai ngón tay ra hiệu giống như ám chỉ muốn móc mắt ông ta.

“ Mày dám! Bắt con ả đó lại cho ta” Hắn ra lệnh cho thuộc hạ. Khóe môi hắn cười cười thì thầm “ Để tao xem mày chạy đâu cho thoát”

Cô giãy giụa, đá chân đánh tay nhưng vẫn không thoát được sự khống chế của mấy tên kia.

Gã cặn bã xấu xí kia xong tới định ôm lấy cô.

Ngờ đâu lúc này một con dao sắc nhọn rất nhỏ bay thẳng tới cánh tay gã ta, đau đớn ông cánh tay đã rĩ máu la to. Cả người gã khựng lại, đau đớn ôm cánh tay, máu me đầm đìa nhìn mà rợn gai ốc. Là một con dao sắc bén đang gặm chặc cánh tay ông ta, nhắm rất chuẩn ngay tĩnh mạch, tuy nó nhỏ nhưng độ sát thương rất cao. Máu hắn văng lên y phục Mẫn Dao đang mang, mùi máu tanh nồng ngăn chặn hơi thở cô. Cô bất giác, tay chân mềm nhũn rã rời, té xổm xuống thềm nhà lạnh lẽo. Khóe miệng cô giật giật, hai tay vô thức che tai, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống vũng máu đỏ tươi kia.

Kim Sở đứng bên cạnh cũng không khỏi giật mình, cô biết rất rõ về Mẫn Dao, cô cũng biết Mẫn Dao rất sợ máu còn hay bị lên cơn hen suyễn. Đó là điều cấm kị của Mẫn Dao. Những lần làm việc cô đều rất cẩn thận, cẩn thận để che giấu bản chất thật của mình.

Kim Sở rất muốn đến bên cạnh Mẫn Dao nhưng lại bị bọn thuộc hạ bắt giữ

Tương lòng Kim Sở, cô có chút đau lòng oán hận, nếu cô không hành động hồ đồ như vậy thì sẽ không luyên lụy đến Mẫn Dao. Cô đứng phía xa hét to:

“Mẫn Dao! Cậu bình tĩnh”

Lời nói lúc này cũng như gió thoảng qua tai. Mẫn Dao nhìn chầm chầm vũng máu người cô không khỏi run rẩy. Con dao dừng lại nơi tĩnh mạch của gã ta máu không ngừng phun ra.

Cô gái lúc nãy đanh đá, chua ngoan, khí thế bao nhiêu nhưng bây giờ lại thành bô dạng thất thần, hoảng sợ và yếu đuối.

Mi tâm người đàn ông trong bóng tối nhiếu chặt lại, ánh mắt hắn lạnh lão nhìn cử chỉ kì lạ của Mẫn Dao.

Người đàn ông bỏ chân xuống ngồi dậy, lập tức thân thể hiện ra ngoài ánh sáng.

Ở dưới ánh đèn, khuôn mặt hắn gần như là hoàn hảo. Mọi đường nét đều thanh tú và dường như không có một điểm trừ. Khuôn mặt đó! Chiếc mũi đó! Thần thái đó không thể nào chê được. Trên người hắn tỏ ra một loại khí phách khiếm cho người khác cảm thấy có một áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, người đàn ông này có sự quyến rũ lạ lùng, ánh mắt thâm trầm, đôi lông mấy sắc bén mà người khác không thể có được.

Hắn cất giọnh, kể cả giọng hắn nghe cũng rất êm tai nhưng lại có quyền năng rất lớn. Đôi mắt xẹt qua dò xét Mẫn Dao rồi dừng lại nơi lũ cặn bã kia:

“ Các người coi ta là cái gì?”