Ước Vọng Kỳ Duyên

Chương 10: Tự chuốc họa




Tiếng nói Mẫn Dao dõng dạc truyền qua thiết bị ghi hình lọt vào tai Phong Tưởng và Long Hoài.

Long Hoài không khỏi lo lắng bọn vệ sĩ bên ngoài không nhiều nhưng về mặt thể lực bọn chúng hơn Mẫn Dao rất nhiều.

“ Cô ta muốn làm gì đây” Long Hoài rất lo lắng.

Phong Tưởng chao mày, anh có chút tức giận với tự hành động đột ngột này của cô, miệng vô thức quát lớn:

“ Đồ ngu ngốc tự chuốc lấy họa vào thân”

“ Long Hoài nói với bên Thạch Hoài không có mệnh lệnh không ai được phép vào trong “ Ánh mắt Phong Tưởng đầy sát khí anh xem thứ cô cố chấp đến mức nào.

Thế giới của bọn họ không có khái niệm kia, không cần lo chuyện bao đồng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lấy được cái cần lấy không được liên quan hay cứu vớt bất kì ai.

Bên kia, Mẫn Dao đang cố gắng đối phó với bọn chúng. Cao to vạm vỡ, ánh mắt không biết cười nhìn như quỷ dạ xoa nhìn chằm chằm cô.

Mẫn Dao chỉ giỏi đánh vào huyệt đạo còn so với đấm đá thì cô không phải là không biết, nói chung là rành rỏi vài chiêu mèo quào kéo dài thời gian.

“Bắt cô ta” tên thủ lĩnh giận dữ tay chỉ thẳng vào mặt Mẫn Dao.

Cô lùi về sau tay nắm thành quyền ra oai, bọn chúng từng tên xong lên đánh về phía Mẫn Dao.

Chiêu đầu cô nhanh nhẹn tránh né, tiếp theo Mẫn Dao đánh trả, cô nhúng người bay lên tay đánh vào huyệt đạo gần sau gáy hắn, rất nhanh một tên ngã nhào xuống sàn.

Mấy tên còn lại ngây ngốc đứng xem.

“Còn không mau bắt nó” tên thủ lĩnh tức giận quát bọn chúng.

Lần này bọn chúng xong lên luôn một lượt. Cho dù cô nhanh nhẹn cở nào cũng không tránh được đòn.

Mẫn Dao bị trúng đòn, cô té ngã lên ghế sofa.

Bên trong màn hình rõ ràng từng phút từng phút, Long Hoài có chút gấp gáp lo lắng, anh nhìn sang Phong Tưởng cố thuyết phục hắn:

“ Cô ta bị thương rồi”

Ngược lại Phong Tưởng vẫn giương mắt nhìn giữ nguyên tư thế, anh ta khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

“Thật không dể đối phó con khỉ ngốc này”

Long Hoài có chút ngạc nhiên, quả nhiên như Phong Tưởng nói.

Mẫn Dao lén lấy ra một túi bột trong khó thấy, cô thổi xung quanh, tay bịt mũi, chưa đầy 2 giây tất cả đều mê muội ngã ngửa.

Mẫn Dao tay chân đều bị thương, cô khó khăn gường mình đi thẳng người ra khỏi đó như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mọi chuyện cũng hoàn thành xong có điều cả người toàn thương tích.

Thạch Hoài chở cô về đến biệt thự rồi khoanh xe cấp tốc ra khỏi đó ngoài cổng chỉ còn lại Mẫn Dao với cả cô bé kia.

Mẫn Dao không muốn vào trong, nhớ đến vú Hạ còn ở nhà cô đã đi nhiều ngày như vậy rồi chắc bà lo lắm. Mẫn Dao vẫn không vào nhà, cô như đang suy ngẫm điều gì đó.

Cuối cùng Mẫn Dao bắt tatxi ven đường về nhà của mình.

Toàn bộ đều đập vào ánh mắt sắc bén của người con trai kia, thân ảnh cao ngạo đứng ngoài ban công nhìn chầm chầm cô.

Phong Tưởng có chút lo lắng, giờ cô bị thương đi đứng khó khăn là do hắn không phải là do cô, là do cô chọc giận hắn nên hắn mới phạt cô để cô làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.

Đến đây cô còn không muốn vào, bị thương như vậy cô còn muốn đi đâu nữa còn mang theo con bé kia. Thật cứng đầu.

Phong Tưởng chụp lấy áo rồi đi ra ngoài, anh chạy xe đuổi theo chiếc tatxi của Mẫn Dao.

Cô bây giờ lại đứng trước một căn biệt thự khác, rất đơn sơ phẳng lặng.Chắc là nhà của cô! Sở thích cũng thật khác người nha.

Một thân ảnh quen thuộc ra đỡ lấy cô đưa vào nhà. Bà ta rất quen nhưng anh không nhớ ra là ai gặp ở đâu.

Phong Tưởng cứ lẳng lặng nhìn bọn họ đặc biệt là Mẫn Dao. Thật biết giấu cảm xúc, bị như vậy cô còn muốn lừa người không than đau mà còn mỉm cười vui vẻ.

Bên trong nhà, ấm áp khó nói thành lời. Vú Hạ nấu nước nóng cho Mẫn Dao tắm rửa. Vết thương chưa được sử lý nên rất rát cô rất muốn la nhưng không được để vú Hạ lo lắng được.

“Vú Hạ, kia là bạn con, nhà cô ấy gặp chuyện nên con dắt cô ấy về đây ở lại một đêm. Mai con sẽ đưa cô ấy về nhà”

Mẫn Dao chịu về nhà là bà mừng lắm rồi, bà gật đầu mỉm cười với cô.

Vệ sinh thân thể, ăn uống xong xuôi Mẫn Dao dắt cô bé đi dạo trong vườn, tiện thể hỏi thăm cô bé.

Được biết cô bé là thiên kim tiểu thư nhà họ Thuần, tên là Thuần Nguyên, gia đình cô gặp chút rắc rối để coi bán thân cho tên vô lại kia. Thật chua xót chỉ mới tuổi đôi mươi thứ quý giá nhất lại bị tên già vô lại cướp lấy may mắn Thuần Nguyên rất lạc quan lại còn kiên trì. Bây giờ Thuần Nguyên không thể về nhà muốn về chỉ có một cách là trừ khử được tên kia, nếu không về sẽ luyên lụy cả nhà.

Chuyện này chỉ có mình hắn giải quyết được. Hắn đã lấy được con chip nhưng không biết để làm gì. Cô cần phải đi gặp hắn một chuyến. Muốn giúp phải giúp cho chót.

Phong Tưởng ở ngoài cả một đêm mắt cứ nhìn về phía phòng Mẫn Dao, qua cửa kính anh còn thấy được thân ảnh nhỏ bé của cô, sao cô lại thức khuya như vậy chứ. Anh không hiểu lòng mình bây giờ có chút cảm giác rất lạ.

Mẫn Dao trên phòng cứ mân mê điện thoại, cứ bấm vào một số điện thoại rồi thoát ra rồi bấm vào rồi thoát ra.

Lấy đủ dũng khí cô bấm vào gọi.

Phong Tưởng bên dưới có chút không hài lòng giờ này đã khuya ai còn mạo gan gọi điện cho anh, là một số lạ, anh không muốn nhấc máy nhưng số kia cứ gọi mãi, tức giận anh nhấc máy, bên kia đầu dây là một thanh âm quen thuộc còn ấp úng. Là của Mẫn Dao chẵng lẻ cô thức tới bây giờ là muốn gọi cho anh.

Phong Tưởng có chút vui vẻ anh mỉm cười nhưng vẫn bình thản trả lời

“A..lo..Tôi..tô.i là Mẫn Dao”

“ Có chuyện gì?”

“Tôi muốn gặp anh”

“Bây giờ?”

“Xin lỗi đã làm phiền chuyện tốt của anh”

Cô nói gì vậy chẳng lẽ cô nghĩ anh đang ân ái với người khác mà cô gọi làm phiền. Đúng là ngốc, anh đây đang canh cổng nhà cô đây này.

“Ngày mai tôi sẽ đến nhà anh có vài chuyện không làm phiền chứ?”

“Có cần tôi cho người đến đón cô?”

“Khôn..g đâu tôi không muốn là phiền, tôi có tay có chân tôi cũng có não biết tự thân vận động”

“Ừ”

“Xin lỗi giờ này mà tôi còn gọi làm phiền anh”

“Ừ”

“Thôi anh ngủ ngon, tôi ngắt máy”

Nói xong cô vội vã tắt điện thoại, tắt luôn cả đèn.

Phong Tưởng rất vui vẻ rất kì lạ đây là lần đầu tiên trong đời có người dám gọi anh vào giờ này, còn là một cô gái, còn là muốn đề nghị anh người này là Mẫn Dao.

Phòng cô tắt điện, anh biết cô cũng đã ngủ quay xe chạy về biệt thự.