Ước Nguyện Mùa Xuân (Scandal In Spring)

Chương 11




Bên trong nhà tối và mát lạnh, sàn lát gỗ hồng sắc bóng loáng và chất đầy những đồ đạc nặng nề. Các cửa sổ được che phủ bới những tấm rèm nhung rực rỡ với viền bằng lụa có tua rua. Vẫn nắm tay Daisy, Matthew dắt nàng đi xuyên qua ngôi nhà tới một căn phòng nằm tuốt phía sau.

Khi Daisy bước qua ngưỡng cửa, nàng nhận ra đó là phòng ngủ của anh. Làn da nàng râm ran với sự kích thích bên dưới đường viền áo nịt ngực. Căn phòng ngăn nắp, có mùi sáp ong và mùi gỗ được đánh bóng, cửa sổ được che rèm đăng ten màu kem để ánh sáng ban ngày lọt vào.

Vài vật dụng được đặt gọn gàng trên chiếc tủ nhỏ; lược, bàn chải đánh răng, những hộp đựng kem đánh răng và xà phòng, và trên chiếc bồn rửa đứng là một con dao cạo và dây da để mài dao. Không sáp bôi tóc, sáp thơm, nước hoa hay kem, không có ghim cà vạt hay nhẫn. Khó có thể gọi anh là một người ăn diện.

Matthew đóng cửa lại và quay về phía nàng. Trông anh cực kỳ to lớn so với căn phòng nhỏ, bờ vai rộng làm khung cảnh thanh nhã xung quanh trở nên lùn tịt. Miệng Daisy khô đi khi nàng nhìn anh. Nàng muốn được gần anh…nàng muốn cảm thấy tất cả da thịt anh trên cơ thể mình.

“Chuyện gì đã diễn ra giữa em và Llandrindon vậy?” anh hỏi.

“Chẳng có gì cả. Chỉ là tình bạn đơn thuần. Nghĩa là về phía em.”

“Còn phía hắn ta?”

“Em cho là – à, hình như anh ấy tỏ ý rằng anh ấy sẽ không phản đối để - anh biết đấy.”

“Phải, tôi biết,” anh nói nặng nhọc. “Và mặc dù tôi không thể chịu nổi tên khốn đó, tôi cũng không thể đổ lỗi cho hắn ta vì đã ham muốn em. Nhất là sau cái cách em khiêu khích và quyến rũ hắn suốt tuần qua.”

“Nếu anh đang cố ám chỉ là em đang cư xử như mấy cô hầu phòng nhịn nhục –“

“Đừng có cố chối bỏ. Tôi đã trông thấy kiểu đùa bỡn của em với hắn ta. Cách em ngả sát vào hắn khi em nói…những nụ cười mỉm, những bộ váy khiêu khích.”

“Những bộ váy khiêu khích?” Daisy hỏi trong sửng sốt.

“Giống như cái này.”

Daisy nhìn xuống chiếc váy trắng kín đáo của mình, nó che kín toàn bộ ngực nàng và gần hết hai cánh tay. Một bà xơ cũng không thể tìm thấy lỗi lầm nào trong đó. Nàng ngước nhìn anh mỉa mai.”Những ngày qua em cố gắng để làm cho anh ghen tuông. Anh sẽ tiết kiệm cho em rất nhiều công sức nếu chỉ cần thừa nhận nó ra ngay từ đầu.”

“Em cố ý để khiến tôi ghen tuông?” Anh bùng nổ. “Cái quái quỷ gì trên đời khiến cho em nghĩ nó sẽ đạt hiệu quả? Hay làm cho tôi phơi hết gan ruột ra ngoài là một sở thích đặc biệt mới nhất của em?”

Một màu đỏ ửng đột ngột bao phủ gương mặt nàng. “Em nghĩ có lẽ anh có một tình cảm nào đó với em…và em hi vọng làm cho anh thừa nhận nó.”

Miệng Matthew hết mở ra lại ngậm lại, nhưng dường như anh không thể thốt nên lời. Daisy thắc mắc một cách bất an rằng không biết cảm giác nào đang diễn ra trong anh. Sau một vài phút anh lắc đầu và tựa người vào chiếc tủ như thể cần một sự chống đỡ.

“Anh giận à?” Nàng lo lắng hỏi.

Giọng anh nghe thật kì quặc và rời rạc. “Mười phần trăm trong tôi là giận dữ.”

“Thế còn chín mươi phần trăm kia?”

“Chúng chỉ là một tia mỏng manh ngăn cho tôi không ném em lên cái giường kia và-“ Matthew ngừng lời và nuốt xuống khó nhọc. “Daisy, em còn quá ngây thơ để hiểu sự nguy hiểm mình đang bước vào. Phải huy động hết mọi sự tự chủ mà tôi có mới giữ cho tôi không chạm vào em. Đừng chơi trò chơi với tôi, em thân yêu. Nó quá dễ dàng với em để hành hạ tôi, và tôi thì đã đến ngưỡng của giới hạn. Để giải đáp hết thảy những nghi ngờ em có thể có… tôi ghen với mọi tên đàn ông đến gần em trong vòng mười bước. Tôi ghen với những lớp quần áo trên cơ thể em và không khí em hít thở. Tôi ghen với mọi khoảnh khắc em không ở trong tầm nhìn của tôi.”

Sững sờ, Daisy thì thầm, “Anh…chắc chắn anh không biểu hiện bất kỳ dấu hiệu nào của những việc đó.”

“Những năm qua tôi đã cóp nhặt hàng nghìn ký ức về em, mọi ánh mắt, mọi lời nói em đã dành cho tôi. Tất cả những cuộc viếng thăm đến ngôi nhà của gia đình em, những bữa tối và những kỳ nghỉ ấy – tôi khó mà đợi được để bước qua cánh cửa và nhìn thấy em.” Hai khoé miệng anh nhếch lên thích thú khi hồi tưởng lại. “Em, ở giữa đống hỗn độn đó, rất bướng bỉnh…Tôi thích nhìn em ứng phó với gia đình của mình. Em luôn là tất cả những gì tôi nghĩ về một người phụ nữ hoàn hảo. Và tôi ham muốn em trong từng giây phút của cuộc đời kể từ khi chúng ta gặp nhau.”

Trong Daisy ngập tràn niềm đau đớn ân hận. “Thậm chí em chưa bao giờ đối xử tử tế với anh.” Nàng buồn rầu nói.

“Tôi rất mừng vì em đã không làm thế. Nếu như ngược lại, có lẽ tôi đã nổ tung trong đám lửa ngay lập tức.” Matthew ra hiệu cho nàng ở yên tại chỗ khi nàng định tới gần anh.

“Không, đừng. Như tôi đã nói với em từ trước, tôi không thể cưới em trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Điều đó vẫn sẽ không thay đổi. Nhưng nó chẳng can hệ gì tới chuyện tôi muốn em đến nhường nào.” Mắt anh rực sáng như ngọc bích nung chảy khi lướt trên dáng người thanh mảnh của nàng. “Chúa ơi, sao mà tôi muốn em đến thế.” Anh thì thầm.

Daisy quặn đau với khao khát muốn ném mình vào vòng tay anh. “Em cũng muốn anh. Nhiều tới mức em không nghĩ mình có thể để anh ra đi mà không biết vì sao.”

“Nếu tôi có khả năng giải thích những lí do của mình, tin tôi đi, tôi sẽ nói với em ngay lúc này.”

Daisy ép mình phải hỏi cái câu đáng sợ nhất. “Anh đã kết hôn rồi ư?”

Ánh mắt anh găm vào mắt nàng. “Lạy Chúa, không.”

Sự nhẹ nhõm tràn qua nàng. “Vậy thì chẳng có gì là không thể giải quyết chừng nào anh nói với em-“

“Nếu em chỉ cần từng trải hơn một chút,” Matthew đăm chiêu nói, “em sẽ không dùng những cụm từ như là ‘chẳng có gì là không thể giải quyết.’” Anh bước sang phía bên kia chiếc tủ, để lại một con đường trống dẫn ra cửa.

Daisy vẫn bất động và im lặng, níu lấy ánh mắt anh. Tất cả những gì nàng có thể trao cho anh là sự kiên nhẫn. Nàng chờ đợi mà không nói một lời, thậm chí cả chớp mắt cũng không.

Matthew không nhìn vào nàng, vẻ mặt anh xa vắng. Đôi mắt trở nên cứng rắn và phẳng lặng như những đồng tiền cổ xanh biếc. “Nhiều năm trước đây,” cuối cùng anh lên tiếng,

“Tôi đã tạo cho mình một kẻ thù, một con người quyền lực, từ đầu đến cuối hoàn toàn không phải lỗi do tôi. Vì ảnh hưởng của ông ta tôi bị buộc phải rời Boston. Và tôi có lí do chắc chắn để tin rằng mối thù của người này sẽ quay lại săn đuổi tôi vào một ngày nào đó. Tôi đã sống với thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu mình trong những năm qua. Tôi không muốn em ở bất cứ nơi đâu gần tôi khi nó rơi xuống.”

“Nhưng phải có cách nào đó có thể giải quyết,” Daisy hăm hở nói, quyết tâm đương đầu với kẻ thù vô danh này với mọi phương cách được nàng sắp đặt. “Chỉ cần anh nói rõ hơn, cho em biết tên hắn ta và-“

“Không.” Tiếng nói lặng lẽ, nhưng nó chứa đựng sự dứt khoát khiến nàng tức thì im bặt.

“Tôi đã thành thật với em hết mức có thể, Daisy. Hy vọng em sẽ không phản bội niềm tin của tôi.” Anh ra hiệu về phía cánh cửa. “Giờ là lúc em phải đi rồi.”

“Chỉ như thế thôi ư?” Nàng hỏi trong hoang mang. “Sau những gì anh vừa nói với em, anh lại muốn đuổi em đi?”

“Phải, cố gắng đừng để ai trông thấy em.”

“Thật không công bằng khi anh kể cho em một phần bí mật của mình mà không để cho em-“

“Cuộc đời hiếm khi có công bằng,” anh nói. “Ngay cả đối với một người nhà Bowman.”

Những suy nghĩ của Daisy chạy đua với nhau khi nàng nhìn nét mặt nghiêng nghiêng cứng rắn của anh. Đây không chỉ đơn thuần là tính ngoan cố của anh. Đây là sự kiên quyết. Anh sẽ không chừa lại phần nào cho sự tranh luận, không hé mở cho một cuộc thương lượng nào cả.

“Thế thì em sẽ tới với Llandrindon được chứ?” Nàng hỏi, hi vọng chọc tức anh.

“Được.”

Daisy quắc mắt. “Em ước gì anh nhất quán một chút. Mới mấy phút trước anh còn muốn cho anh ấy một trận.”

“Nếu em thích anh ta, tôi không có quyền phản đối.”

“Nếu anh thích em, thì anh có mọi quyền để nói!” Daisy sải bước ra cửa. “Tại sao người ta

cứ đổ tội cho phụ nữ là không logic trong khi đàn ông còn hơn thế gấp trăm lần? Đầu tiên họ muốn một thứ, rồi sau đó lại không, rồi lại đưa ra những quyết định phi lý dựa trên những bí mật họ sẽ không bao giờ giải thích và không ai có ý định hỏi vì lời nói của người đàn ông là như đinh đóng cột.”

Khi nàng với tay lên quả đấm cửa, nàng nhìn thấy chiếc chìa khoá cắm trong ổ, và tay nàng sững lại giữa không khí.

Nàng liếc nhìn Matthew, người vẫn kiên quyết đứng phía bên kia chiếc tủ để giữ một khoảng cách an toàn với nàng.

Mặc dù Daisy là người ôn hoà nhất trong gia đình Bowman, nhưng ở nàng không có chút gì là nhút nhát. Và nàng sẽ không chấp nhận thất bại mà chưa đấu tranh.

“Anh đang ép em tới những hành động liều lĩnh đấy.”

Câu trả lời của anh rất mềm mại. “Em chẳng thể làm được gì đâu.”

Anh đã không cho nàng lựa chọn.

Daisy xoay chiếc chìa khoá trong ổ và thận trọng rút ra.

Tiếng click sắc gọn vang to một cách dị thường trong sự yên ắng của căn phòng.

Rất bình tĩnh, Daisy kéo mép cổ áo trên ngực mình ra xa, nàng đưa cái chìa khoá lên trên khe hở ấy.

Mắt Matthew mở lớn khi anh hiểu ra nàng định làm gì. “Không được.”

Anh nhìn chằm chằm qua chiếc tủ khi Daisy thả chiếc chìa khoá vào trong váy, đảm bảo rằng nó đã trượt vào bên trong áo lót, nàng hít sâu để dạ dày và cơ hoành hóp lại cho đến khi cảm thấy miếng kim loại lạnh ngắt trượt tới rốn.

“Mẹ kiếp!” Matthew lao tới nàng với tốc độ sửng sốt. Anh vươn tay ra để chạm vào nàng, rồi rụt phắt lại như thể đụng vào lửa. “Lấy nó ra,” anh hạ lệnh, khuôn mặt tối lại vì giận dữ.

“Em không thể.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy, Daisy!”

“Nó rơi xuống sâu lắm. Em sẽ phải cởi cả áo ra.”

Rõ là anh rất muốn giết nàng. Nhưng nàng cũng có thể cảm nhận sức ép của nỗi khao khát ở anh. Hai lá phổi anh hoạt động như ống bễ, và hơi nóng từ cơ thể anh toả ra hừng hực.

Lời thì thào của anh chứa đựng sự dữ dội của một tiếng gầm. “Đừng làm thế với tôi.”

Daisy nhẫn nại chờ đợi.

Cử động tiếp theo là của anh.

Anh quay lưng lại phía nàng, những đường may trên áo căng ra trên những múi cơ cuồn cuộn. Nắm tay siết chặt khi anh chiến đấu để kiểm soát bản thân. Anh hít vào một hơi thở rùng mình, rồi một hơi nữa, và khi anh cất tiếng giọng anh khàn đặc, như thể anh vừa thức dậy từ một giấc ngủ nặng nề.

“Cởi áo ra đi.”

Cố gắng không chọc vào tổ kiến lửa thêm nữa ngoài những điều cần thiết, Daisy đáp bằng một giọng hối lỗi. “Em không thể tự làm được. Những cái cúc nằm tận phía sau lưng.”

Matthew nói câu gì đó bằng giọng nghèn nghẹt mà nghe rất tục tĩu. Sau một khoảng im lặng dài như thiên thu anh quay lại với nàng. Quai hàm anh có thể đúc kim loại được. “Tôi sẽ không vỡ tan tành một cách dễ dàng đến thế. Tôi có thể kháng cự lại em, Daisy. Tôi đã được trui rèn trong nhiều năm qua rồi. Quay người lại.”

Daisy tuân lệnh. Khi nàng cúi đầu về phía trước, nàng thực sự có thể cảm thấy ánh mắt anh lướt trên những hàng cúc ngọc trai dài vô tận.

“Làm thế nào em cởi bỏ quần áo được nhỉ?” Anh lẩm bẩm. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngần này cái cúc chết tiệt trên một chiếc áo.”

“Thời trang là thế đó.”

“Thật lố bịch.”

“Anh có thể gửi một lá thư phản đối đến tạp chí Lady’s Book của Godey,” nàng gợi ý.

Khịt mũi đầy khinh bỉ, Matthew bắt đầu với chiếc cúc trên cùng. Anh cố cởi nó ra trong khi tránh chạm vào người nàng.

“Sẽ hiệu quả hơn nếu anh trượt những ngón tay vào bên dưới đường xẻ,” Daisy nói. “Và rồi anh có thể bật cái cúc thông qua-“

“Yên lặng,” anh quát.

Nàng ngậm miệng lại.

Matthew vật lộn với đám cúc có đến hàng phút. Với một tiếng làu bàu bực tức anh làm theo lời khuyên của nàng, trượt hai ngón tay vào giữa lớp vải và làn da nàng. Và nàng cảm thấy những đốt ngón tay anh lướt trên sống lưng, một cơn rùng mình thích thú chạy dọc lưng nàng.

Tiến trình của anh chậm chạp một cách đau khổ. Daisy có thể cảm nhận sự lóng ngóng của anh với những chiếc cúc giống hệt nhau tiếp diễn từ chiếc này qua chiếc khác.

“Em ngồi xuống được không?” Nàng lễ phép hỏi. “Em mỏi chân quá.”

“Không có chỗ nào để ngồi cả.”

“Có đấy ạ,” Dứt ra khỏi anh, Daisy chạy tới chỗ chiếc giường bốn cọc và cố gắng trèo lên. Thật không may đó là một chiếc giường kiểu Sheraton cổ, được đóng cao để tránh những cơn gió mùa đông và cho phép một chiếc giường thấp có bánh xe có thể đẩy vào dưới gầm. Mặt đệm trên cùng cao ngang với ngực nàng. Nhún chân nhảy lên, nàng cố gắng đặt mông lên đệm.

Trọng lực đã đánh bại nàng.

“Thường thì,” Daisy nói, vật lộn và ngọ nguậy với đôi chân đung đưa trong không khí, “có một cái bệ để hỗ trợ-“ nàng túm lấy đám khăn phủ giường, “-cho những cái giường cao ngất này.” Rướn người để ngoắc một đầu gối qua mép đệm, nàng nói tiếp, “Chúa ơi…Nếu có ai ngã khỏi cái giường này vào ban đêm…đó sẽ là một đòn chí tử.”

Nàng cảm thấy hai bàn tay Matthew kẹp chặt quanh eo mình. “Cái giường không cao lắm đâu,” anh nói. Nhấc bổng nàng lên như một đứa trẻ, anh đặt nàng xuống đệm. “Chỉ vì em quá thấp đấy thôi.”

“Em không thấp, mà là…hơi thiệt thòi về chiều cao.”

“Được rồi, ngồi thẳng lên.” Trọng lượng của anh ấn xuống đệm phía sau nàng và đôi tay quay trở lại với lớp váy ở lưng.

Cảm thấy cơn chấn động khe khẽ của những ngón tay anh trên da mình, Daisy đánh bạo nhận xét, “Từ trước tới giờ em chưa từng bị cuốn hút bởi đàn ông cao lớn. Nhưng anh làm em cảm thấy-“

“Nếu em không giữ im lặng,” anh cắt ngang cộc cằn, “Thì tôi sẽ bóp cổ em đấy.”

Daisy im bặt, lắng nghe nhịp thở của anh khi nó trở nên sâu hơn, bớt tự chủ hơn. Ngược lại, những ngón tay anh vững vàng hơn với nhiệm vụ của chúng, di chuyển dọc theo hàng cúc ngọc trai cho đến khi chiếc váy của nàng mở ra và hai ống tay áo trượt khỏi bờ vai.

“Nó ở đâu?” Anh hỏi.

“Chìa khoá ư?”

Giọng anh chết chóc. “Phải. Daisy. Chìa khoá.”

“Nó rơi vào trong áo nịt ngực của em. Tức nghĩa là…Em sẽ phải cởi cả nó ra nữa.”

Không có phản ứng nào trước lời thông báo đó, không một âm thanh hay sự chuyển động. Daisy xoay người lại để nhìn Matthew.

Anh dường như chết lặng. Đôi mắt anh nhìn xanh thẫm trái ngược hẳn với sắc đỏ trên mặt. Nàng nhận ra anh đang rơi vào cuộc đấu tranh hoang dại với chính mình để không chạm vào nàng.

Cảm thấy nóng rực và nhoi nhói như kim châm vì xấu hổ, Daisy rút hai cánh tay ra khỏi ống tay áo. Nàng tuột chiếc váy qua hông, thoát khỏi những lớp vải trắng mỏng như mây, để chúng trượt xuống sàn nhà thành một đống.

Matthew chằm chằm nhìn đống váy áo như thể nó là một loài thực vật ngoại lai quý hiếm nào đó mà anh chưa thấy bao giờ. Ánh mắt anh chậm chạp quay trở lại Daisy, và một tiếng phản đối rời rạc thoát ra từ cổ họng anh khi nàng bắt đầu tháo móc chiếc áo ngực.

Nàng cảm thấy thật xấu hổ và suy đồi khi cởi quần áo trước mặt anh. Nhưng nàng được khích lệ bởi vì anh dường như không thể dứt ánh mắt khỏi mỗi inch dần lộ ra trên làn da trắng xanh của nàng. Khi cái móc kim loại cuối cùng được tháo ra, nàng buông cái mớ đăng ten và áo nịt ngực xuống sàn. Tất cả những gì còn lại trên ngực nàng là một chiếc áo lót nhàu nát.

Cái chìa khóa rơi xuống trong lòng nàng. Khép những ngón tay quanh món đồ kim loại ấy, nàng liều mạng liếc ánh mắt thận trọng về phía Matthew.

Mắt anh nhắm nghiền, vầng trán hằn những nếp nhăn của sự tập trung đau đớn. “Chuyện này sẽ không xảy ra đâu,” anh nói, cho chính mình nghe hơn là với nàng.

Daisy vươn người tới trước để nhét chiếc chìa khóa vào túi áo anh. Nắm chặt mép áo lót, nàng kéo nó qua đầu mình. Một cơn sốc rạo rực trùm lên phần thân trên để trần của nàng. Nàng quá đỗi lo lắng tới mức hai hàm răng bắt đầu đánh đàn. “Em vừa cởi áo lót ra rồi,” nàng nói. “Anh không muốn nhìn ư?”

“Không.”

Nhưng mắt anh mở ra, và chúng bắt gặp hai bầu vú với hai núm nhỏ màu hồng, và hơi thở rít qua hàm răng nghiến chặt của anh. Anh ngồi bất động, nhìn nàng đăm đăm khi nàng tháo cà vạt cùng những chiếc cúc trên áo gi lê và sơ mi của anh. Nàng đỏ bừng khắp mọi nơi nhưng vẫn gan lì tiếp tục, quỳ trên đầu gối để kéo áo khoác khỏi vai anh.

Anh cử động như người mộng du, chậm chạp rút hai tay ra khỏi ống tay áo khoác và áo gi lê.

Daisy đẩy áo sơ mi của anh mở ra với một quyết tâm vụng về, ánh mắt nàng uống lấy hình dáng bộ ngực và thân hình anh. Làn da anh lấp lánh như vải lụa dày, căng ra trên những dải cơ bắp to lớn. Nàng chạm vào những dẻ sườn vồng lên mạnh mẽ, vạch đầu ngón tay tới vùng cơ hoành như sóng gợn.

Đột nhiên Matthew chộp lấy tay nàng, có vẻ không quyết định được là nên đẩy nó ra hay ấn nó vào sát hơn.

Những ngón tay nàng nắm lấy tay anh. Nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh mở rộng.

“Matthew,” nàng thì thầm. “Em ở đây. Em là của anh. Em muốn làm tất cả những chuyện anh đã tưởng tượng được làm với em.”

Anh nín thở. Ý chí của anh gãy gục và đổ sụp, và đột nhiên chẳng còn gì quan trọng nữa ngoài những nhu cầu của một khao khát đã bị từ chối quá lâu. Với một tiếng rên thô ráp của sự đầu hàng, anh nhấc nàng đặt lên lòng mình. Sức nóng thấm qua những lớp vải của quần áo họ, và nàng thở hổn hển khi phần mềm mại giữa hai chân nàng áp vào một sự cứng rắn xa lạ.

Matthew cướp lấy miệng nàng trong miệng anh, trong khi hai bàn tay không ngừng nghỉ trượt theo những con đường nhỏ trên cơ thể nàng. Khi những ngón tay anh khum lấy đường cong đầy đặn bên dưới bầu vú, máu nàng chảy điên cuồng trong tĩnh mạch và sự nhức nhối trên da thịt trở nên sắc nét và biến đổi. Nàng quờ quạng trên áo sơ mi của anh, cố luồn tay vào bên dưới nó, cố giật nó ra khỏi người anh.

Ấn nàng xuống giường, Matthew dừng lại để xé toạc chiếc áo sơ mi ra, phơi bày những đường nét tuyệt đẹp của ngực và vai anh. Anh hạ thấp người xuống cơ thể nàng, và nàng rên rỉ trong sung sướng trước cảm giác về làn da trần trụi của anh. Mùi hương quen thuộc của anh bao trùm quanh nàng, một mùi xa xỉ của làn da đàn ông sạch sẽ. Anh chiếm lấy miệng nàng với những nụ hôn hoang tàng đầy nhục dục, bàn tay anh âu yếm lướt trên cơ thể bán khỏa thân của nàng. Ngón tay cái cọ xát một đường cong lười biếng trên núm vú, làm cho nó trở nên cứng hơn, sẫm màu hơn, cho đến khi nàng cong người trong sự van xin vô vọng.

Hiểu thấu những thỉnh cầu không lời của nàng, anh cúi xuống và kéo một núm vú của nàng vào miệng. Anh mút nó dịu dàng, lưỡi anh mang lại những khuấy động mới mẻ ấm áp cho bề mặt làn da nàng. Daisy rên rỉ và run lên trong vòng tay anh. Những dây thần kinh gửi các thông điệp hoang dã suốt dọc cơ thể nàng khi anh chuyển sang bầu vú bên kia, hôn cho cái đỉnh nhọn trở thành một nụ hồng sáng căng phồng.

“Em có biết anh muốn điều gì từ em không?” Nàng nghe thấy anh hỏi khàn khàn. “Em có hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không dừng lại không?”

“Có.”

Matthew ngẩng đầu lên và trao cho nàng một ánh mắt nghi ngờ.

“Em không ngây thơ như là anh nghĩ đâu,” Daisy nghiêm chỉnh nói. “Em đã đọc rất nhiều.”

Anh quay mặt đi, và nàng có cảm giác là anh đang cố nén cười. Rồi anh trở lại nhìn nàng với sự âu yếm sâu sắc. “Daisy Bowman,” anh nói, “Anh sẽ đánh đổi cả đời trong địa ngục để đổi lấy một giờ với em.”

“Đó là thời gian chuyện đó diễn ra ư? Những một giờ đồng hồ?”

Lời đáp của anh rầu rĩ. “Cưng ơi, về điểm này nó sẽ là điều kì diệu nếu anh kết thúc trong vòng một phút.”

Nàng vòng hai tay qua cổ anh. “Anh phải làm tình với em thôi,” nàng bảo anh. “Bởi vì nếu không, em sẽ không ngừng phàn nàn về chuyện đó.”

Anh ôm nàng sát vào người mình, và hôn lên trán nàng, rồi anh im lặng rất lâu đến mức nàng sợ là anh sẽ từ chối. Nhưng rồi cánh tay ấm áp của anh chậm rãi trượt dọc theo cơ thể nàng, và trái tim nàng nảy lên vui sướng. Anh quấn những dải buộc chiếc quần trong của nàng quanh những ngón tay và kéo chúng ra.

Bụng nàng nâng lên và hạ xuống với hơi thở co thắt, và sự xấu hổ nhấn chìm nàng khi tay anh trượt vào bên dưới lớp vải mỏng manh. Anh đang chạm vào nơi riêng tư của nàng, những sợi lông quăn nằm ngoan ngoãn trên cái gò nhỏ dễ bị tổn thương. Anh đùa nghịch những sợi lông mềm mại, giũ nhẹ, vuốt ve. Đầu ngón tay áp út quét qua một chỗ quá nhạy cảm đến mức nàng giật nảy vì ngạc nhiên. Nhìn đăm đăm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Matthew dịu dàng tách phần da thịt khép kín ấy ra.

“Daisy, tình yêu của anh,” anh thì thầm, “Em quá ư mềm mại…quá xinh xắn…Anh nên chạm vào em ở đâu đây? Ở đây? Hay là đây…”

“Ở đó,” nàng thổn thức, khi những ngón tay anh trượt vào điểm giữa. “Vâng…ôi, ở đó.”

Miệng anh di chuyển trong những nụ hôn mở rộng nóng bỏng trên cổ họng và xuống bầu vú nàng, trong khi cùng lúc đó những ngón tay trược xa hơn vào giữa hai chân nàng. Và khi anh nắn bóp nàng một cách thân mật, nàng nhận thức rõ một hơi ẩm lạ lẫm rịn ra ở nơi bí mật ấy. Nàng không mong đợi điều đó. Nó khiến nàng băn khoăn liệu nàng có đủ hiểu biết như nàng từng nghĩ lúc trước không.

Sửng sốt, nàng bắt đầu nói câu gì đó nhưng đột ngột im bặt khi cảm thấy ngón tay anh thúc vào bên trong nàng. Đó cũng không phải thứ nàng mong đợi nốt.

Matthew ngẩng đầu lên khỏi bầu vú nàng, đôi mắt anh lấp đầy một sức nóng đờ đẫn. Anh ngắm nhìn gương mặt nàng khi anh khám phá bên trong cơ thể nàng với một nhịp điệu vuốt ve dịu dàng đến mức đẩy nàng tới đỉnh cao của sự sung sướng không chịu đựng nổi. Nàng cong người lên với một tiếng rên lo lắng, đáp lại những nụ hôn của anh với sự hăng hái không thể kiểm soát.

“Em có thích thế không?” Anh thì thầm.

“Có, em…” Nàng chật vật để nói giữa những tiếng thở hổn hển. “Em đã nghĩ là…nó sẽ đau.”

“Từ việc này thì không.” Một nụ cười hiện trên miệng anh. “Tuy nhiên, lát nữa thì có. Và em sẽ có lí do để phàn nàn đấy.” Mồ hôi lấp lánh trên mặt anh khi anh cảm thấy mạch đập của cơ thể nàng quanh ngón tay khám phá của anh. “Anh không biết liệu mình có thể nhẹ nhàng được không,” anh khàn khàn nói. “Anh đã muốn em quá lâu.”

“Em tin anh,” nàng thì thầm.

Matthew lắc đầu, rút tay ra khỏi nàng. “Em có một óc phán đoán rất tệ. Em lên giường với một người đàn ông cuối cùng trên thế giới này nên tin tưởng, và em đang định gây ra một lỗi lầm lớn nhất trong đời mình.”

“Đó là ý nghĩ của anh về sự đùa giỡn cám dỗ ư?”

“Anh nghĩ nên đưa cho em lời cảnh báo cuối cùng. Giờ đây em sẽ bị kết tội.”

“Ồ, tốt thôi.” Daisy nhích người để giúp anh khi anh kéo tuột quần trong và bít tất của nàng ra.

Đôi mắt nàng mở to khi anh bắt đầu cởi cúc chiếc quần dài. Tò mò nhưng xấu hổ, nàng với tay xuống giúp anh. Sự âu yếm run run thoát khỏi đôi môi anh khi cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn, mát rượi của nàng trượt vào trong đường xẻ đã cởi ra. Nàng vuốt ve thận trọng, khám phá chiều dài và sự cứng rắn của anh, yêu cái cách thân hình anh run rẩy.

“Em nên chạm vào anh như thế nào?” Nàng thì thầm.

Matthew lắc đầu với một nụ cười run run. “Daisy…Anh mong em đừng làm thế lúc này.”

“Em đã làm sai sao?” Nàng lo lắng hỏi.

“Không, không- “ Anh ôm nàng thật chặt, hôn lên má nàng, lên tai, lên tóc. “Em làm tuyệt lắm.”

Hai bàn tay anh quét trên người nàng trong những vuốt ve nhạy cảm khi anh ấn lưng nàng xuống chồng gối. Anh cởi hết quần áo và nằm xuống trên người nàng, và nàng rùng mình trước những cảm giác tuyệt vời của anh, sự lông lá và mượt mà và nóng bỏng. Quá nhiều điều diễn ra cùng một lúc – nàng không thể hấp thu được hết - sự ẩm ướt nóng hổi của cái miệng lang thang của anh, những ngón tay dài mơn trớn, đám lông trên người anh quét trên vú nàng, bụng nàng…

Cú xoáy mượt mà của lưỡi anh trên hõm rốn nàng khiến những tĩnh mạch của nàng bốc cháy. Mơ hồ nhận biết khu vực mà miệng anh đang đi qua, nàng cứng người lại bên dưới anh.

Có vẻ không nhận ra anh đang hôn nàng ở đâu, Matthew vẫn lì lợm, trượt xuống thấp hơn cho đến khi Daisy bật ra một tiếng kêu tắc nghẹn và đẩy mạnh đầu anh ra.

“Chuyện gì vậy?” Anh hỏi, chống người lên khuỷu tay.

Mặt đỏ như gấc vì xấu hổ, Daisy phải khó khăn lắm mới gom đủ dũng khí để giải thích.

“Anh ở quá gần với…ờ, tình cờ anh…”

Khi giọng nàng nhỏ dần, sự thấu hiểu hiện ra trong mắt Matthew. Anh cúi đầu xuống rất nhanh để che giấu vẻ mặt của mình, và đôi vai anh rung lên. Anh trả lời một cách rất cẩn thận, vẫn không nhìn mặt nàng. “Không phải là tình cờ đâu. Anh cố ý làm thế đấy.”

Daisy kinh ngạc. “Nhưng anh đang hôn em ở ngay chỗ -“ Nàng ngừng lại khi bắt gặp ánh mắt anh, nét cười cợt nhảy nhót trong đôi mắt xanh.

Anh chẳng xấu hổ chút nào – anh đang thích thú.

“Em không bị sốc đấy chứ, phải không?” Anh hỏi. “Anh tưởng là em đọc nhiều lắm.”

“Ồ, chẳng có ai từng viết về những chuyện như thế cả.”

Anh nhún vai, đôi mắt sáng lấp lánh. “Em là một chuyên gia văn chương cơ mà.”

“Anh thấy em đáng cười lắm sao.” Nàng nói.

“Chỉ một chút thôi,” anh thì thầm, và hôn lên bụng nàng lần nữa. Hai chân nàng giật lên trong cánh tay giam giữ của anh.

Nàng bắt đầu nói huyên thuyên lo lắng khi cảm thấy miệng anh lang thang đến hông nàng. “Trong v-vài cuốn tiểu thuyết mà em đọc, tất nhiên là có vài đoạn nào đó…” Nàng hít vào đột ngột trước cảm giác của hàm răng anh nhẹ nhàng cọ vào bên trong đùi nàng. “…nhưng…em cho rằng chúng được viết quá hoa mỹ nên em không hiểu lắm…ôi, làm ơn, em không nghĩ anh nên làm thế-“

“”Như thế này thì sao?”

“Chắc chắn không phải.” Nàng vặn vẹo để thoát khỏi anh.

Nhưng hai tay anh đã ngoắc vào dưới đầu gối nàng và giữ chúng mở rộng khi anh làm những điều xấu xa bằng lưỡi mình. Nàng bắt đầu run rẩy khi anh tìm thấy điểm nhạy cảm mà anh từng chạm vào trước đó, và miệng anh thật mềm mại và nóng rực và đòi hỏi, mút cho đến khi sự sung sướng mê ly tràn ngập người nàng bắt nguồn từ nơi mà miệng anh đang chiếm hữu, và khi nàng van xin anh ngừng lại anh càng hành hạ nàng hơn nữa, anh liếm, rúc vào sâu hơn và sâu hơn, và đột ngột nỗi sung sướng vỡ oà và nàng hét lên trong sự nhẹ nhõm choáng váng.

Sau một lúc rất lâu Matthew quay lên trên để ôm lấy nàng. Nàng vòng cả hai tay và hai chân quanh anh một cách dữ dội. Anh đặt mình vào giữa cặp đùi mở rộng của nàng, run rẩy với nỗ lực để nhẹ nhàng hơn. Nàng bị xâm chiếm bằng một cú đâm như tách đôi cơ thể, và Matthew thì thầm những lời yêu thương trên cổ họng nàng, cố gắng xoa dịu nàng trong khi anh thúc vào sâu hơn nữa, chiếm đoạt nàng, ôm ấp nàng.

Khi họ đã hoàn toàn ở trong nhau anh trở nên bất động, cố gắng không gây đau đớn cho nàng hơn nữa. Anh quá cứng ngắc bên trong nàng, và Daisy say sưa với cảm giác tò mò của việc bị sở hữu, bị bất lực hoàn toàn cùng một lúc…trong khoảnh khắc này anh hoàn toàn thuộc về nàng. Nàng biết nàng đã lấp đầy đầu óc và trái tim anh ngay khi anh lấp đầy cơ thể nàng. Muốn trao cho anh niềm sung sướng như anh đã trao cho nàng, nàng nhúc nhích hông.

“Daisy…không, đợi đã…”

Nàng cong lên lần nữa và lần nữa, căng người để được gần anh hơn. Anh rên lên và bắt đầu nhấn xuống trong một nhịp điệu tinh tế. Ngấu nghiến miệng anh trên miệng nàng, anh rung lên bần bật trong cường độ dữ dội của cực khoái.

Họ cùng im lặng trong nhiều phút sau đó, trong khi Matthew ôm nàng sát vào người và đặt đầu nàng lên vai anh. Anh rút ra khỏi nàng một cách thận trọng và làm nàng nín lặng bằng miệng anh khi nàng phản đối.

“Để anh chăm sóc cho em.”

Daisy không hiểu ý anh là gì, nhưng nàng quá kiệt sức đến nỗi nàng nằm yên với hai mắt nhắm nghiền khi anh rời khỏi giường. Anh nhanh chóng trở lại với một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau thân mình ướt mồ hôi và phần da thịt nhức nhối giữa hai chân nàng.

Khi anh nằm xuống bên cạnh nàng, nàng rúc vào anh, thở dài khoan khoái khi anh kéo chăn lên đắp cho hai người. Nàng cựa quậy cho đến khi tai mình áp vào nơi trái tim anh đang đập đều đặn.

Daisy cho rằng nàng phải cảm thấy hổ thẹn, nàng đã tự khoá mình trong phòng ngủ của anh và đòi hỏi được chiếm đoạt. Thay vì vậy nàng lại thấy hân hoan. Và cảm giác bấp bênh kì lạ, như thể nàng đang chênh vênh trên bờ vực của một sự thân mật mới mẻ vượt xa về thể xác.

Nàng muốn biết tất cả về anh – nàng chưa bao giờ biết tới nỗi tò mò mãnh liệt đến vậy về một người khác. Nhưng có lẽ một chút nhẫn nại là cần thiết cho đến khi cả hai người có thời gian để quen với những hoàn cảnh mới của họ.

Khi hơi ấm cơ thể họ hoà lẫn với nhau bên dưới những lớp chăn, Daisy bị cơn buồn ngủ tràn ngập người. Nàng chưa bao giờ nghi ngờ về sự dễ chịu khi được nằm yên lặng trong vòng tay một người đàn ông, hít thở mùi hương của anh, sức mạnh của anh bao quanh nàng.

“Đừng ngủ thiếp đi đấy,” nàng nghe thấy anh cảnh báo. “Chúng ta phải ra khỏi đây.”

“Em đâu có ngủ. Em chỉ…” Nàng dừng lại để ngáp rõ to. “chợp mắt một chút thôi.”

“Chỉ một phút thôi nhé.” Tay anh lướt trên tóc nàng và trượt xuống lưng trong một cái vuốt ve dài. Đó là tất cả những gì thiết để ru nàng vào sự lãng quên ngọt ngào và tăm tối.

Daisy thức dậy trong tiếng tí tách của những giọt mưa rơi trên mái, và hơi hướm của một cơn gió ẩm ướt trĩu nặng từ cửa sổ mở toang. Thời tiết ở Hamsphire đã quyết định làm mát buổi chiều bằng một cuộc tắm táp tự phát, kiểu thường xuyên diễn ra không lâu hơn nửa giờ đồng hồ và để lại cho mặt đất một mùi hương thơm ngát và sũng nước.

Chớp chớp mắt, Daisy nhận ra mình đang ở nơi không hề quen thuộc, trên một chiếc giường của đàn ông…sự xa lạ sống động của một thân hình vạm vỡ trần truồng sau lưng nàng. Và cảm giác nhột nhạt của hơi thở người đó trong tóc nàng. Nàng căng thẳng vì kinh ngạc nhưng vẫn nằm yên, băn khoăn không biết Matthew đã dậy chưa. Nhịp thở của anh không thay đổi. Nhưng cánh tay anh từ từ trượt qua người nàng, những ngón tay xoè rộng trên phần trước cơ thể nàng.

Anh nhẹ nhàng kéo lưng nàng áp sát vào người anh, và họ cùng ngắm nhìn màn mưa trong yên lặng. Daisy gắng nhớ lại đã từng có khoảnh khắc nào trong đời mà nàng cảm thấy quá yên bình và toại nguyện như vậy chưa. Không có, nàng quyết định. Không gì có thể so sánh với điều này.

Cảm thấy nàng mỉm cười trong tay mình, Matthew thì thầm, “Em thích mưa à.”

“Vâng.” Nàng khám phá bề mặt phủ đầy lông trên chân anh bằng những ngón chân mình, kinh ngạc hơn vì độ dài của bắp chân anh. “Có nhiều thứ luôn tốt đẹp hơn khi trời mưa. Như là đọc sách. Hoặc ngủ. Hoặc như điều này.”

“Nằm trên giường với anh ư?” Giọng anh chế giễu.

Daisy gật đầu. “Cảm giác như chúng ta là hai người duy nhất còn lại trên trái đất vậy.”

Anh vạch một đường thẳng trên xương đòn của nàng, và một bên cổ họng. “Anh có làm em đau lắm không, Daisy?” anh thì thầm.

“Ồ, nó khá là khó chịu khi anh –“ Nàng ngừng lời và đỏ mặt. “Nhưng em đã biết trước truyện đó. Bạn em bảo là sau lần đầu tiên thì sẽ đỡ hơn.”

Những đầu ngón tay anh lang thang tới viền ngoài vành tai và đường cong nóng rực nơi má nàng. Có tiếng cười trong giọng anh khi anh nói, “Anh sẽ cố hết sức để xem nó có hiệu quả không.”

“Anh hối tiếc vì chuyện đã xảy ra ư?” Những ngón tay nàng nắm chặt khi nàng căng thẳng chờ câu trả lời.

“Lạy Chúa, không.” Anh cầm nắm tay nhỏ bé của nàng đưa lên miệng và hôn cho nó mở ra, và áp lòng bàn tay nàng vào mặt. “Đó là điều anh mong muốn nhất trong cả cuộc đời. Và là điều anh biết mình không thể có. Anh ngạc nhiên, thậm chí là choáng váng. Nhưng không bao giờ hối tiếc.”

Daisy trở mình và rúc vào anh, kẹp một bên đùi anh vào giữa hai chân mình.

Tiếng mưa tạo ra một bài hát sôi nổi bên ngoài nhà, vài hạt mưa hắt qua cửa sổ. Cân nhắc ý nghĩ rời khỏi giường, Daisy thoáng rùng mình, và cảm thấy Matthew kéo chăn lên cao phủ qua bờ vai trần của nàng.

“Daisy,” anh hỏi không hề nóng giận. “Cái chìa khóa chết tiệt ấy đâu?”

“Em đã bỏ vào túi áo khoác của anh rồi,” nàng nói. “Anh không thấy sao? Không ư?...Ồ, em cho rằng lúc đó anh đã bị sao lãng.” Nàng lướt một bàn tay lên ngực anh, để lòng bàn tay sượt qua núm vú. “Có lẽ anh còn giận em vì đã khóa chúng ta trong phòng ngủ.”

“Phát điên,” anh đồng ý. “Anh đảm bảo là em làm việc đó mọi đêm sau khi chúng ta cưới nhau.”

“Chúng ta sẽ cưới à?” Daisy thì thầm, ngẩng đầu lên.

Đôi mắt anh ấm áp, nhưng không hề có dấu vết của niềm vui trong giọng nói. “Phải, chúng ta sẽ kết hôn. Mặc dù có thể một ngày nào đó em sẽ căm ghét anh vì chuyện này.”

“Làm sao mà em…ôi.” Daisy nhớ lại điều anh đã nói với nàng về khả năng quá khứ sẽ bắt kịp anh một ngày nào đấy. “Em không thể nào ghét anh được,” nàng nói. “Và em không sợ những bí mật của anh, Matthew, dù chuyện gì đến, em cũng sẽ đối mặt với nó cùng anh. Mặc dù anh nên biết rằng em thấy giận điên người khi anh quăng ra những nhận xét như thế mà không thèm giải thích.”

Tiếng cười đột ngột bùng ra trong ngực anh. “Chỉ có một lí do duy nhất trong đó em thấy anh giận điên người thôi.”

“Đúng vậy.” Nàng trườn lên người anh và dụi vào ngực anh như một con mèo tọc mạch. “Nhưng em thích đàn ông giận dữ hơn những người vui vẻ nhiều.”

Hai vết hằn chữ V xuất hiện giữa cặp lông mày đen sẫm của anh. “Như là Llandrindon hả?”

”Vâng, anh ấy dễ chịu hơn anh.” Daisy thử đặt miệng lên núm vú anh và dùng lưỡi chạm vào nó. “Cảm giác này có tương tự đối với anh như là với em không?”

“Không. Mặc dù nỗ lực ấy rất đáng công nhận.” Anh nâng mặt nàng lên. “Llandrindon có hôn em không?”

Nàng gật đầu chầm chậm trong vòng giam giữ của hai bàn tay anh. “Chỉ một lần thôi.”

Sự ghen tuông len vào giọng anh. “Em có thích không?”

“Em rất muốn thế, em đã cố.” Nàng nhắm mắt và nghiêng má áp vào lòng bàn tay anh.

“Nhưng nó hoàn toàn không giống những nụ hôn của anh.”

“Daisy,” anh thì thầm, xoay người cho đến khi nàng bị đè bên dưới anh lần nữa. “Anh không định để điều này xảy ra.” Những ngón tay anh khám phá các nét lượn mỏng manh trên gương mặt nàng, nụ cười cong cong của môi nàng. “Nhưng giờ đây dường như anh không thể kiềm chế được lâu như anh đã từng làm.”

Những dây thần kinh của nàng, đã được thỏa mãn no nê, lại xáo động dưới sự vuốt ve của những ngón tay anh. “Matthew…chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Anh sẽ nói chuyện với cha em chứ?”

“Chưa đâu, trong tầm quan trọng của việc gìn giữ ít nhất là một điều gì từa tựa như sự đứng đắn, anh sẽ đợi cho đến lúc quay về từ Bristol. Đến lúc đó hầu hết khách khứa đã đi cả, và đại gia đình sẽ có thể xử trí với tình huống này trong bầu không khí riêng tư thân mật.”

“Cha em sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng mẹ sẽ có những cơn tam bành, và Lillian…”

“Sẽ nổ tung.”

Daisy thở dài. “Các anh trai em cũng đâu có thích anh lắm.”

“Vậy sao,” anh hỏi với vẻ ngạc nhiên giễu cợt.

Daisy lo lắng nhìn gương mặt khuất trong bóng tối của anh. “Nhỡ anh thay đổi ý định về em thì sao? Lỡ như anh quay về và nói với em anh đã sai lầm, anh không muốn lấy em nữa, và-“

“Không,” Matthew nói, vuốt mái tóc đen gợn sóng của nàng. “Không còn đường quay lại nữa. Anh đã lấy đi sự trinh trắng của em. Anh sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.”

Bực bội vì cách lựa chọn từ ngữ ấy, Daisy cau mày.

“Chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

“Cách anh đặt vấn đề ấy….trách nhiệm của anh….như thể anh phải chuộc lại những lỗi lầm khủng khiếp vậy. Đó không phải là câu lãng mạn nhất để nói, nhất là trong những hoàn cảnh hiện tại.”

“Ồ,” Matthew bất chợt cười toe toét. “Anh đâu phải là người lãng mạn, em yêu. Em biết rất rõ mà.” Anh cúi xuống hôn lên cổ nàng, và cắn nhẹ một bên tai. “Nhưng từ giờ anh sẽ chịu trách nhiệm về em.” Anh di chuyển xuống vai nàng. “Về sự an toàn của em…hạnh phúc của em…niềm vui sướng của em…Và anh sẽ thực hiện trách nhiệm của mình hết sức nghiêm túc…”

Anh hôn lên hai bầu vú nàng, kéo những núm vú căng cứng vào sức nóng tan chảy trong miệng anh. Tay anh tách hai đùi nàng ra và dịu dàng vờn nghịch giữa chúng.

Một tiếng rên sung sướng thoát ra từ cổ họng nàng, và anh mỉm cười. “Em có những âm thanh ngọt ngào nhất,” anh làu bàu. “Mỗi khi anh chạm vào em như thế này…thế này…và cách em thét lên khi đến với anh…”

Mặt nàng bỏng rát. Nàng cố giữ im lặng, nhưng một lúc sau anh đã dỗ dành được một tiếng rên bất lực từ nàng.

“Matthew…?” Những ngón chân nàng cong lên khi cảm thấy anh trượt xuống thấp hơn, lưỡi anh liếm vào hõm rốn nàng.

Giọng anh nghèn nghẹt bởi những lớp chăn phủ trên đầu. “Gì vậy, cô bé nhiều chuyện?”

“Anh đang định-“ nàng ngừng lại với một tiếng thở hổn hển khi cảm thấy anh đẩy hai đầu gối nàng ra. “Làm chuyện giống như vừa nãy à?”

“Có vẻ thế.”

“Nhưng chúng ta vừa mới…” Câu hỏi khó xử về lý do tại sao anh muốn làm tình với nàng hai lần liên tiếp đột ngột bị bỏ rơi. Nàng cảm thấy anh đang khám phá phần mềm mại nối giữa hai đùi nàng, bên trong hai chân nàng, và nàng trở nên yếu ớt. Những cú vuốt ve mềm mại, gặm nhấm ranh mãnh và uể oải của lưỡi anh…đùa nghịch với phần cơ thể mở ra nhức nhối của nàng…ấn lên trên cho đến khi anh tìm thấy một chỗ làm cho nàng nức nở và rên rỉ, vâng, ở đó, vâng…

Anh trêu chọc nàng với sự tinh quái bực mình, chậm chạp rời ra, rồi trở lại với những cái búng ấm áp và vội vã…nàng dò dẫm đầu anh giữa hai đùi và giữ lấy anh ở đó, quằn quại và rùng mình và run bắn với sự sung sướng.

Anh mang nàng lên tới độ cao của nỗi sung sướng vô ngần đến không thể tin nổi, trên cả bão tố, cả bầu trời…và khi nàng lấy lại nhận thức, nàng đã ở trong vòng tay anh, nhịp tim thình thịch của nàng được vỗ về bởi những âm thanh của cơn mưa mùa xuân dịu dàng.