Khi xảy ra vụ sạt lở, chị gái và tôi đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát, tôi được cứu sống, còn chị gái thì c.h.ế.t ở độ tuổi đẹp nhất.
Từ đó, chị gái trở thành bạch nguyệt quang trong lòng mọi người.
Mẹ trách tôi khiến bà mất đi đứa con gái yêu quý nhất, anh trai hỏi tại sao người c.h.ế.t không phải là tôi.
Dịch Tấn dùng cuộc hôn nhân trên danh nghĩa để giam cầm tôi như một lồng giam, anh ta nói: "Không được như ý, đó mới là quả báo lớn nhất của cô trong đời này."
Tôi dùng năm năm để chuộc tội với họ, cho đến khi phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối.
Ngày định đi tìm cái chết, trong đầu tôi lại vang lên một giọng nói: [Nếu sớm biết mày là đồ vô dụng như vậy thì đã để mày c.h.ế.t ngay từ đầu còn hơn.]
1
Vào ngày sinh nhật, số phận đã ban tặng cho tôi một món quà là tờ chẩn đoán ung thư.
Trong phòng làm việc, bác sĩ vừa viết báo cáo vừa nói: "Thông báo cho người nhà đến làm thủ tục nhập viện."
"Được, tôi sẽ gọi điện."
Trong danh sách liên lạc có rất nhiều tên, bạn bè, chồng, anh trai, cha... Tôi lướt qua từng cái một, cuối cùng dừng lại ở chữ mẹ.
Chần chừ một lát, tôi nhấn gọi.
Trong thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, tôi không kiềm chế được sự lo lắng và run rẩy, bên tai luôn vang lên tiếng tút tút chờ kết nối.
Khi tôi nghĩ rằng bà sẽ không nghe máy thì điện thoại cuối cùng cũng được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "Có chuyện gì?"
"Mẹ..." Tôi vừa mở miệng đã không kìm được nghẹn ngào, sợ bà cảm thấy phiền, tôi vội kìm nén cảm xúc: "Mẹ có rảnh không? Con có chuyện muốn nói với mẹ."
"Không rảnh, một lát nữa còn phải họp, nếu không có chuyện gì gấp thì tối gọi lại sau."
"Con bị bệnh rồi!"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: "Bị bệnh thì đến bệnh viện, gọi điện cho mẹ có tác dụng gì?"
Tôi biết rõ không nên hy vọng nhưng khi nghe câu trả lời của bà, tôi vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng.
"Nếu, nếu là bệnh không chữa được thì sao?" . Harry Potter fanfic
"Tìm bác sĩ." Giọng bà lạnh lùng lộ ra một chút không kiên nhẫn: "Bệnh mà bác sĩ còn không chữa được, con gọi điện cho mẹ có tác dụng gì? Mẹ bận rồi, thế nhé!"
Cuộc gọi đột ngột bị cúp máy, bác sĩ nhìn vẻ mặt của tôi liền biết kết quả không mấy tốt đẹp, ông ấy an ủi: "Không sao, cô cũng có thể tự làm thủ tục nhập viện trước..."
Tôi nắm chặt mép túi xách, nước mắt cứ thế rơi xuống, đứng dậy: "Tôi sẽ về suy nghĩ lại."
"Cô còn trẻ, mạng sống là của chính cô." Ông ấy không đành lòng, còn muốn khuyên tôi.
Tôi lắc đầu với ông ấy, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi sẽ về suy nghĩ lại."
Không ai mong tôi sống sót, tôi đáng lẽ đã phải c.h.ế.t trong vụ tai nạn năm năm trước.
2
Lang thang bên ngoài một hồi lâu, khi tôi về đến nhà thì đã rất muộn.
Trong nhà tối om, điều đó nằm trong dự đoán của tôi.
Tôi không bật đèn mà dựa vào cảm giác quen thuộc để mò mẫm vào nhà nhưng lại đá phải đôi giày cao gót để ở cửa. Bật đèn pin lên xem thì phát hiện đó là một đôi giày cao gót, tôi không bao giờ đi giày cao gót.
Như thể trả lời cho phỏng đoán của tôi, đèn đột nhiên sáng lên. Từ trên tầng hai, một bóng dáng yêu kiều uyển chuyển đi xuống. Cô ta mặc váy đỏ gợi cảm, tóc xoăn bồng bềnh, khuôn mặt tươi sáng ửng hồng.
Cô ta kẹp điếu thuốc trên ngón tay rồi nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra nụ cười thú vị, tiện tay ném tàn thuốc vào bể cá nhỏ trên bàn.
"Chào phu nhân, sao hôm nay về muộn thế?"