Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 38




Trong phòng có máy sưởi lắp dưới sàn, cô chỉ chừa lại trên người một cái áo lông nhung, để lộ hai chân trần mà vẫn không cảm thấy lạnh. Nhậm Tư Đồ đứng trước gương, thử kéo phần áo bên trái xuống dưới vai, lộ ra xương quai xanh. Trên xương quai xanh của cô có một nốt ruồi nhỏ, cô còn nhớ khi làm việc đó, Thời Chung còn khen nốt ruồi của cô rất gợi cảm. Nhưng bây giờ Nhậm Tư Đồ đứng trước gương, nhìn vết sẹo trên lưng mình, lại cảm thấy không thoải mái lắm, thầm nghĩ những lời đàn ông nói trên giường có mấy câu là thật đâu, hoàn toàn không thể tin tưởng được nên cô kéo áo lên, thầm an ủi mình chỉ lộ chân thôi cũng đủ rồi, vì không chỉ ở trên giường anh mới khen nó đẹp.

Ăn mặc phong phanh như thế ra khỏi phòng nhưng không biết là do có máy sưởi hay là do quá căng thẳng mà Nhậm Tư Đồ cảm thấy người mình nóng bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô vào bếp rót một ly nước, bưng tới trước cửa phòng ngủ.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng nhưng không ai trả lời. Cô thử xoay tay nắm cửa, cửa phòng không khoá trái. Đối với Nhậm Tư Đồ, đây là tín hiệu tốt đầu tiên trong tối nay. Cô điều chỉnh lại hơi thở của mình, lặng lẽ đẩy cửa đi vào.

Thời Chung không ở trên sofa hình vòng cung, cũng không ở trên giường. Cô vào sâu trong phòng, đi đến phòng làm việc thì mới nghe thấy tiếng động… Phòng làm việc cách cửa phòng ngủ hơi xa, thảo nào mà vừa rồi anh không nghe thấy tiếng cô gõ cửa.

Phòng làm việc được thiết kế nửa mở, chỉ có tấm kính thuỷ tinh ngăn thành bức tường nên Nhậm Tư Đồ nhìn qua kính là có thể thấy Thời Chung vừa đi lại trong phòng làm việc vừa hút thuốc mà không phát hiện ra cô.

Nhậm Tư Đồ nắm chặt ly nước, đi đến gần anh.

Đợi đến gần, Nhậm Tư Đồ đang chuẩn bị gọi anh thì lúc này anh đột nhiên lên tiếng, không biết đang nói với ai mà giọng lạnh tanh: “Tôi chỉ có thể nhường nhiều nhất là mười phần trăm, không đồng ý thì bảo bọn họ cút cho tôi.”

Nhậm Tư Đồ như hoá đá tại chỗ.

Lúc này, tầm mắt cô mới có thể lướt qua người Thời Chung và nhìn thấy chiếc máy tính để trên bàn, đang quay về phía cô, cùng với webcamera đang nhấp nháy.

Màn hình máy tính đang hiển thị cuộc hội đàm ba bên. Còn người đàn ông trung niên hói đầu phía bên kia dường như cũng đã nhìn thấy Nhậm Tư Đồ, những lời đang định nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Thời Chung nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên một cách đột ngột của đối tác thì giống như hiểu ra điều gì, nhăn mặt và lập tức quay đầu lại.

Ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua toàn thân cô. Giờ phút ấy, Nhậm Tư Đồ ước gì mặt đất nứt ra một lỗ nẻ để cho cô chui vào. Thời Chung nhanh chóng thu ánh mắt lại, bước nhanh về phía bàn làm việc, gập ngay máy tính xuống, tay kia thì cầm lấy chiếc gạt tàn đang đặt trên bàn, dụi mạnh điếu thuốc vào.

Sau khi làm xong những việc này, anh mới quay người lại, dựa vào mép bàn. “Em vào đây làm gì?”

Lúc này, Nhậm Tư Đồ đâu còn mặt mũi nào để hỏi anh có khát hay không.

Cô siết chặt cái ly trên tay. “Em… em ra ngoài trước đây, không quấy rầy anh họp nữa. Anh họp xong rồi thì có thể dành khoảng nửa tiếng để nói chuyện với em không?”

Thời Chung chỉ bật cười. “Giữa chúng ta còn gì để nói chứ?”

Nhậm Tư Đồ không biết phải nói gì.

Một giây trước, Nhậm Tư Đồ gần như muốn phủi tay bỏ đi cho rồi. Nhưng một giây sau, cô lại không cam tâm nên cứ đứng đó không động đậy.

Nhưng lệnh đuổi khách của anh càng thêm tàn nhẫn: “Em có lái xe tới không? Ngày mai em tự lái xe về hay là để anh phải kêu người đưa em về?”

“…”

“…”

“Họ Thời kia, anh có cần phải tuyệt tình đến thế không?” Cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng không nhịn được nữa.

Anh chỉ im lặng nhướng mày, không biết là đang ngạc nhiên vì sự trở mặt quá đột ngột của cô hay là tỏ vẻ đang đợi cô nói tiếp.

Nhậm Tư Đồ đi về phía anh, đặt chiếc ly trong tay xuống mặt bàn nhưng tay vẫn nắm thân ly không thả ra, giống như là đang bám víu vào nguồn phát ra dũng khí. Ở khoảng cách chưa tới mười centimét, Nhậm Tư Đồ ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt đang cố đè nén một ngọn lửa, không biết là đang giận anh hay giận chính bản thân vì đã tự đẩy mình vào cảnh ngộ xấu hổ như ngày hôm nay. “Anh không thể dành ra được nửa tiếng để nói chuyện với em thì em sẽ nói ngắn gọn, anh không muốn nghe thì cũng phải cố mà nghe, dù sao thì nó cũng chỉ có năm chữ: Em không muốn chia tay!”

Năm chữ, mỗi chữ gằn từng tiếng, giọng hết sức nghiêm trọng. Khi vừa nói ra, Nhậm Tư Đồ liền cảm thấy người nhẹ hẳn đi. Nhưng thần sắc của Thời Chung trước mặt cô thì lại không có gì thay đổi so với lúc nãy.

Vẫn luôn lạnh nhạt, dửng dưng, tỉnh táo để nhìn cô, cho đến khi ngọn lửa trong mắt cô từ từ tắt ngấm.

Nhậm Tư Đồ chán nản thả bàn tay đang giữ chiếc ly ra, cô cảm thấy mình không thể nhỏ nhen như người đàn ông này được. Cho dù không thể làm người yêu, cũng không thể làm bạn thì ít nhất cũng phải thoải mái nói một tiếng chào nhau chứ. Nói “tạm biệt” hay “không hẹn gặp lại” cũng được. Nhưng lời vừa ra tới miệng thì cô lại phát hiện mình hoàn toàn không thể làm được, đành cắn răng, xoay người định bước đi.

Có lẽ trong bộ não của cô không có dây thần kinh “mặt dày”, Nhậm Tư Đồ bước nhanh về phía cửa phòng ngủ, thầm nghĩ với tâm trạng của cô hiện giờ, chắc chắn không thể bình tĩnh lái xe về lại Bắc Kinh được, có lẽ chỉ có thể đi loanh quanh tìm một khách sạn ngủ qua đêm, sáng sớm mai lên đường.

Nhậm Tư Đồ nghĩ thế, bất giác đã đi đến cửa. Trong giây phút kéo cánh cửa ra, cô vẫn đang nghĩ chắc chắn sau này, trong cuộc đời cô sẽ không xảy ra chuyện gì mất mặt hơn hôm nay được nữa.

Nhưng sau đó, dòng suy nghĩ của cô liền bị tiếng bước chân vừa nhanh vừa vội từ đằng sau truyền tới cắt đứt. Tay của cô còn chưa kịp lấy khỏi tay nắm cửa, thậm chí đầu cũng chưa kịp quay lại thì Thời Chung đã bước tới, nắm lấy cánh tay cô.

Thời Chung kéo cô quay người trở lại.

Tình cảnh này rất dễ khiến cho người ta sinh ra ảo tưởng. Trong khoảnh khắc nào đó, Nhậm Tư Đồ cứ tưởng rằng anh đang định đánh mình. Nhưng không.

Một khoảnh khắc khác, cô ngỡ rằng anh đang định hôn mình, nhưng cũng không…

Anh chỉ gằn giọng xuống tới mức rất trầm và nói: “Có ai đi cầu hoà mà như em không? Ăn mặc thế này bước vào, quyến rũ được một nửa thì lại cáu kỉnh hờn dỗi, phủi mông đi mất. Bây giờ còn dám trừng mắt nhìn anh như vậy.”

Nhậm Tư Đồ chớp chớp mắt, cố gắng thu lại ánh mắt đang trợn trừng kia, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ là đáng đời anh. “Ai bảo anh nói những lời đả kích em?”

“Anh đả kích em?” Anh cong môi lên cười. “Có lớn bằng sự đả kích mà em dành cho anh không? Bây giờ trong đầu anh toàn là “rốt cuộc thì hai lão già họp với anh lúc nãy đã nhìn thấy chỗ nào của em”. Đả kích tới mức anh muốn giết người đây này.”

So với sự im lặng đáng sợ, rét lạnh đến tận xương tuỷ lúc nãy, Nhậm Tư Đồ thà rằng anh giống như bây giờ, siết chặt đến nỗi cánh tay cô có cảm giác đau rát.

Đây có được coi là tín hiệu làm lành của anh không? Hoặc là tín hiệu bảo cô chủ động làm lành?

Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn anh, suy đoán xem anh nói những lời đó xong rồi đột nhiên im lặng là đang đợi cô làm gì.

Tầm mắt của Nhậm Tư Đồ từ từ lướt xuống tới đôi môi anh. Tuy cảm thấy đầu tê dại, tay toát mồ hôi nhưng cô vẫn từ từ nhón mũi chân lên.

Chắc anh sẽ không đẩy cô ra chứ?

Đúng là anh không đẩy cô ra.

Nhưng lại đưa tay chặn trước môi cô.

Lần duy nhất chủ động hiến hôn trong cuộc đời lại bị từ chối bằng một phương thức như thế, cho nên mũi chân đang nhón lên của Nhậm Tư Đồ cũng cứng lại như hoá đá.

Cô không thích người đàn ông đột nhiên trở nên quá thận trọng này. Thậm chí cô còn cảm thấy nhớ Thời Chung của trước đây, một Thời Chung chẳng màng tất cả, thích là có thể ôm hôn cô ở bất cứ nơi nào.

Nhưng những tia sáng toả ra từ trong mắt anh lại dễ dàng xua tan đi sự bất mãn của cô. “Ngủ sớm đi, mai theo anh đến chỗ này.” Anh nói.

Nói xong còn tiện tay mở cửa ra cho cô.

Nhậm Tư Đồ nhìn cánh cửa đang mở toang phía sau mình, rồi nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt kia. Anh không cần cố ý thể hiện, chỉ cần lẳng lặng nhìn cô, không nói chuyện là đã có thể có được khí thế lạnh lẽo, không để cho người ta tới gần rồi. Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy nhụt chí nên do dự một lúc, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Ngủ ngon.”

Sau đó, cô bước ra khỏi phòng ngủ, dưới ánh mắt dõi theo của anh.

Về lại căn phòng dành cho khách lạnh lẽo kia, Nhậm Tư Đồ thấy màn hình của chiếc điện thoại đang đặt trên đầu giường từ từ tối đi. Cô mở máy ra thì nhìn thấy tin nhắn mà Tôn Dao gửi đến. “Thế nào rồi?”

“…”

“…”

“Thất bại.”

Nhậm Tư Đồ chỉ trả lời hai chữ này.

Cô trả lời chưa được hai giây thì Tôn Dao lại gửi tin nhắn thoại tới. Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp ấn nút chấp nhận nghe thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó dường như là tiếng mở và đóng cửa chính.

Khuya thế này rồi mà anh còn đi đâu?

Nhậm Tư Đồ không thể không nghĩ rằng, phải chăng anh đang cảm thấy ngay cả việc ở chung một nhà với cô cũng rất khó chịu nên phải bỏ ra ngoài?

Nhậm Tư Đồ cảm thấy bực bội, tiện tay cầm lấy điều khiển ti vi đang đặt trên đầu giường, mở ti vi lên, tăng âm lượng, rồi lại tăng tiếp. Cuối cùng trong phòng trở nên ồn áo náo nhiệt.

Nhưng Nhậm Tư Đồ không thể tập trung xem bất cứ tiết mục nào, đành phải liên tục chuyển đài, đột nhiên cảm thấy mình chạy vội tới đây mà không nghĩ ngợi gì đúng là việc cực kì ngu xuẩn.

Câu nói của Tôn Dao: “Vậy thì cứ đi tìm anh ta đi. Đeo bám anh ta, nói với anh ta là cậu vô sỉ thế đấy, không nỡ để anh ta đi” vẫn đang văng vẳng bên tai cô. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ phụ nữ cảm thấy mình làm thế là dũng cảm giống hệt một nữ chiến sĩ đơn độc xông pha, nhưng trong mắt đàn ông, nói không chừng lại chỉ cảm thấy phiền phức thêm.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa mà Nhậm Tư Đồ vẫn hoàn toàn không hay biết. Mãi đến khi đôi tai đáng thương đang bị tra tấn của cô cố gắng vùng vẫy, thoát ra khỏi tạp âm phát ra từ chiếc ti vi thì cô mới láng máng nghe thấy dường như bên ngoài có tiếng động. Nhậm Tư Đồ vội vã chỉnh âm lượng nhỏ lại, quả nhiên đang có người gõ cửa bên ngoài.

Nhậm Tư Đồ lập tức thả điều khiển ti vi xuống, sau đó kéo ngăn tủ trên đầu giường ra, nhét ví tiền của mình vào trong đó. Bởi vì cô đã nói với Thời Chung là mình không mang ví tiền theo mà.

Nhậm Tư Đồ nhanh chóng ra tới cửa, soi vào chiếc gương lớn hình bầu dục, ngắm mình từ trên xuống dưới, cảm thấy đã ổn rồi thì lại nhìn vào đó cười vài kiểu khác nhau, cuối cùng chọn một kiểu cười mà cô thấy là thích hợp nhất. Lúc ấy mới chịu mở cửa ra.

Thời Chung đang đứng đợi ngoài cửa.

Khi nhìn thấy anh, Nhậm Tư Đồ không khỏi mỉm cười. Sau đó, vừa cúi xuống là nhìn thấy trên tay anh ôm một chiếc áo ngủ bằng nhung được xếp ngay ngắn, trên chiếc áo ngủ còn có dụng cụ tắm rửa và một bộ dưỡng da hoàn toàn mới thì chút hy vọng vừa nhen lên trong lòng Nhậm Tư Đồ lại càng bùng cháy.

Trên môi Nhậm Tư Đồ vẫn giữ nguyên nụ cười mình vất vả lắm mới chọn được, lẳng lặng đón lấy những thứ trên tay anh.

Thời Chung không hề khách sáo, giao những thứ trên tay cho cô xong thì không nói tiếng nào mà chuẩn bị quay người đi mất. Nhậm Tư Đồ vội vàng gọi anh lại: “Thời Chung!”

Anh nghe tiếng liền dừng chân nhưng vẫn không quay đầu nhìn cô.

“Vừa nãy anh ra ngoài để mua… kem dưỡng da cho em sao?” Bộ dưỡng da trên tay cô vẫn chưa được xé bao, hơn nữa lại là loại mà cô hay dùng nhưng vào giữa đêm khuya khoắt thế này, có lẽ những cửa hàng có bán nó đều đã đóng cửa hết rồi. Tuy Nhậm Tư Đồ không biết anh làm thế nào để mua được nó nhưng cô lại biết rất rõ, hành động này của anh đã cho cô thêm một tia hy vọng nho nhỏ.

“Bởi vì anh không muốn ngày mai phải dẫn một cô gái đầu bù tóc rối đi khắp nơi bên ngoài.”

“…”

Nhậm Tư Đồ hoàn toàn mất đi ý định hàn huyên với anh thêm vài câu nữa.

Thật ra, muốn đả kích một phụ nữ là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần bắt bẻ một trong những điều: dung mạo, vóc dáng, chỉ số thông minh thôi là chắc chắn sẽ có hiệu quả. Nhậm Tư Đồ đóng mạnh cửa, một âm thanh chát chúa vang lên chính là lời phản bác tốt nhất.

Nhưng vừa đóng cửa, ánh mắt Nhậm Tư Đồ lại vô tình liếc nhìn cô gái đang ôm một đống đồ phản chiếu trong gương. Đúng là… sắp bị anh làm cho tức chết rồi.

Tắm rửa xong, nằm trên giường nhưng Nhậm Tư Đồ lại hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Thật ra lúc này đã gần rạng sáng, cảnh sắc bên ngoài đang khoác một màn sương mỏng tạo cho bóng đêm môt cảm giác lờ mờ mông lung. Cuối cùng, mất ngủ đến độ cảm thấy bực bội, Nhậm Tư Đồ lấy chăn trùm kín người mình, tự an ủi: Nếu cứ không ngủ được thì ngày mai không chỉ đầu bù tóc rối đâu, mà còn xấu như quạ nữa.

Cứ nghĩ như thế, cô dần quên đi sự lo âu trong đầu, một lát sau liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Thời Chung thì lại thức trắng đêm. Hội nghị trực tuyến kết thúc vào lúc bốn giờ sáng, đọc xong hai hợp đồng nhận thầu và bảng báo giá chuẩn bị gửi cho sở địa chính thì đồng hồ đã điểm bảy giờ hơn. Những tia sáng ấm áp đầu tiên của ngày mới len lỏi vào trong căn phòng, thông qua cửa sổ không được kéo rèm, nhảy nhót tung tăng trên chiếc bàn làm việc của anh.

Để được rảnh rỗi suốt cả ngày hôm nay, anh phải làm việc không nghỉ cả đêm. May mà công việc cũng đã được xử lý hoàn tất. Thời Chung xoa vùng trán đang đau âm ỉ.

Ly nước trên bàn được cô mang vào đây mấy tiếng đồng hồ trước, giờ đã lạnh ngắt. Nhưng vì nó là do cô rót nên cho dù có lạnh hơn nữa thì Thời Chung vẫn uống một hơi cạn sạch.

Anh đưa tay vuốt ve thành của chiếc ly thuỷ tinh, trong đầu không khỏi nhớ tới bộ dạng của cô khi nắm chặt cái ly. Có lẽ lúc đó cô đã tức giận đến nỗi muốn nhảy dựng lên.

Còn anh lúc ấy, có lẽ đã bị một cảm giác điên rồ ám lấy. Cô càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi thì anh càng cảm thấy… thích thú.

Ít nhất cô vẫn quan tâm tới anh, không phải sao?

Nhưng cho dù là thế, Thời Chung vẫn phải thừa nhận rằng trong lòng cô vĩnh viễn luôn có chỗ cho một Thịnh Gia Ngôn sáng như ánh trăng rằm, địa vị ấy mãi mãi không thể nào lay chuyển được.

Trong hộp thư của anh có chứa một bản thoả thuận hòa giải do luật sư đại diện của Tưởng Lệnh Thần gửi đến. Nếu đôi bên không có ý kiến nào khác thì có thể hẹn gặp mặt với luật sư của bên kia, thương lượng chuyện rút đơn tố cáo.

Từng dòng chữ này bỗng từ từ biến thành gương mặt của cô gái đang ở chung một mái nhà với anh hiện giờ. Thời Chung tắt máy tính, sau khi tắm rửa qua loa, thay quần áo, anh đi sang gõ cửa phòng dành cho khách.

Một lúc sau mới thấy cô ra mở cửa với bộ dạng gật gà gật gù, đầu tóc thì rối tung như tổ quạ, xem ra đêm qua cô ngủ không được ngon giấc. Thời Chung cố nén ý muốn đưa tay vuốt mái tóc lại cho cô. “Tắm một chút rồi ra ngoài ăn sáng.”

Thật ra trong lòng Nhậm Tư Đồ cảm thấy hơi tức tối. Cô thì trằn trọc cả đêm không ngủ được, còn anh lại tỉnh táo và tràn trề sức sống như thế, dường như là đêm qua ngủ rất ngon.

“Đợi em mười phút.” Nhậm Tư Đồ nói xong, liền quay người đi vào phòng tắm.

Cô rửa ráy sơ qua một chút, soi gương bôi kem dưỡng da lên mặt nhưng kem dưỡng da sao có thể che được đôi mắt thâm như mắt gấu mèo của cô? Nhậm Tư Đồ đành vỗ vào mặt vài cái như mát xa.

Từ phòng tắm bước ra, cô nhìn thấy Thời Chung đang ngồi trên sofa đợi mình. Hai chân bắt tréo, hai tay đan vào nhau, tư thế coi như tao nhã nhưng mặt thì không có biểu cảm gì.

Nhậm Tư Đồ đi ngang qua trước mặt anh, đến trước tủ quần áo. Cô vừa định nói: “Anh ra ngoài một chút cho em thay đồ” nhưng nghĩ lại thì lập tức nuốt câu ấy vào bụng.

Bộ dạng coi cô là người vô hình của anh thật là đáng ghét. Những lúc tức giận, mất lý trí, người ta hay làm ra những chuyện điên khùng. Nhậm Tư Đồ cắn răng, cũng quyết định coi anh như không khí, cứ đứng trước tủ quần áo, từ từ cởi áo ngủ ra.

Sofa ở ngay phía bên phải của Nhậm Tư Đồ, cô không cần nhìn vào gương trên cánh cửa tủ mà chỉ cần liếc mắt một chút thôi là có thể nhìn thấy phản ứng của anh. Nói chính xác hơn thì dường như anh hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào. Dường như để thể hiện sự đứng đắn quân tử của mình, người đàn ông này vẫn duy trì tư thế lúc nãy, hai tay đan vào nhau rất tao nhã, cứ thế mà lẳng lặng nhìn cô.

Áo ngủ bị tụt xuống quá vai, sau đó chiếc áo ngực màu đen cũng lộ ra, tiếp theo nữa là chiếc eo thon thả và vùng bụng bằng phẳng. Làn da trắng nõn nà cứ thế hiện ra trước mắt Thời Chung từng chút một nhưng ánh mắt của Thời Chung lại không hề né tránh, cứ im lặng nhìn cô chứ không nhào tới như con sói đói, hay ngại ngùng bỏ đi. Có điều đôi bàn tay đan vào nhau kia đã bấu chặt lại, như đang cố kìm nén điều gì.

Cởi tới đây, ngược lại Nhậm Tư Đồ mới là người cảm thấy ngại. Nhưng không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, cô quyết định cởi xuống tiếp.

Thời Chung đột nhiên đứng dậy, gương mặt căng cứng, tai hơi đỏ hồng. “Anh xuống dưới nhà đợi em.”

Cuối cùng thì anh cũng không coi cô là không khí nữa, nhưng Nhậm Tư Đồ lại không cảm thấy vui vẻ như đã nghĩ, ngược lại khi nhìn thấy bóng lưng cứng đờ vì cố kìm nén của anh, cô càng cảm thấy ủ ê chán nản.