Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 35




Phòng tập của anh cũng ở khu VIP. Khi anh băng qua hành lang, đột nhiên nghe thấy trong căn phòng sau cánh cửa bằng gỗ lim khép hờ này vang lên giọng nói của Tưởng Lệnh Thần: “Đừng có sa sầm nét mặt như vậy, cười với anh đây một cái coi.” Thời Chung không khỏi dừng bước.

Sau đó, đạp lại anh chính là một tiếng “rầm”, giống như có thứ gì đó bị đập mạnh xuống sàn.

Tưởng Lệnh Thần hiện ra sau khe hở của cánh cửa, Thời Chung có thể nhìn thấy anh ta bị một cô gái chĩa kiếm vào cổ họng, không thể nhúc nhích. Cô gái kia đưa lưng về phía cửa, từ góc nhìn của Thời Chung, chỉ có thể thấy một nửa bóng lưng của cô ấy.

Lần này, Tưởng công tử ngã thật thảm. Ai bảo anh ta đổi khẩu vị, đi nuôi một con chim hoàng yến tính tình nóng nảy làm chi. Thời Chung lặng lẽ cười lạnh một cái, đang định đi tiếp thì lại bị câu nói tiếp theo của Tưởng Lệnh Thần khiến cho đóng đinh tại chỗ.

“Bác sĩ Nhậm, lợi hại lắm! Thế mà dám nói mình không biết đánh?” 

Chân của Thời Chung bỗng khựng lại trong vài giây.

Cô đánh cho Tưởng Lệnh Thần thê thảm như vậy, với tính cách của Tưởng Lệnh Thần, chắc chắn cô sẽ không có kết cục tốt. Thời Chung do dự một lát, cuối cùng vẫn không yên tâm về cô nên chuyển hướng, đi về phía cánh cửa bằng gỗ lim kia, nắm lấy tay nắm cửa, định đẩy cửa bước vào.

Nhưng đúng lúc ấy, Thời Chung nghe Nhậm Tư Đồ nói: “Tôi thực sự không biết kiếm đạo, nhưng Thịnh Gia Ngôn chơi đấu kiếm nên tôi học với anh ấy. Mấy chiêu vừa rồi thường được dùng trong đấu kiếm.”

Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn… Trong thế giới của cô, ngoại trừ Thịnh Gia Ngôn ra thì còn thứ gì khác không?

Nếu đã thế, anh còn lo cho sự sống chết của cô làm gì. Thời Chung gần như là lập tức thả tay nắm cửa ra, giận tái mặt, định bước nhanh khỏi đó.

Nhưng ngay sau đó, cô lại bị Tưởng Lệnh Thần túm lấy quật ngã xuống sàn. Bên tai Thời Chung vang lên một tiếng “rầm” cùng với tiếng rên rỉ vì đau của cô. Thời Chung lập tức quên ngay một giây trước thôi mình còn tức giận muốn bỏ đi, quay đầu lại, đẩy cửa bước vào, cứ mang giày mà bước vào phòng tập.

Tưởng Lệnh Thần vừa ngước lên là nhìn thấy vị khách không mời mà đến này.

Câu nói tiếp theo của Tưởng Lệnh Thần nghe như đang trêu chọc Nhậm Tư Đồ nhưng thực tế lại đang chế giễu anh: “Cho dù đúng như cô nói, cô và Thời Chung đã chia tay nhưng nếu anh ta nghe thấy cô vừa mở miệng ra là nhắc tới Thịnh Gia Ngôn thì có lẽ vẫn sẽ rất tức giận.”

Về Thịnh Gia Ngôn, nếu giận thì Thời Chung đã sớm giận rồi. Bây giờ thức càng chướng mắt hơn chính là bàn tay đang giữ chặt eo cô của Tưởng Lệnh Thần. Và khiến anh tức giận hơn nữa chính là Tưởng Lệnh Thần muốn nắm tay cô, kéo cô đứng dậy.

Thời Chung nhặt thanh kiếm trúc bị quăng ra từ tay cô, đang nằm trước mặt mình lên, đi qua đó, dùng nó để chặn trán Tưởng Lệnh Thần lại. “Không được chạm vào cô ấy.”

Bàn tay cầm kiếm của Thời Chung chứa đầy sức mạnh, rõ ràng là đang cảnh cáo Tưởng Lệnh Thần, nếu không chịu hợp tác thì hậu quả tự gánh lấy.

Tưởng Lệnh Thần bị anh ép phải từ từ đứng thẳng dậy.

Dường như anh ta không hề bất ngờ khi Thời Chung xuất hiện ở đây, vẫn cứ nhìn Thời Chung bằng ánh mắt không hề kiêng dè. “Thật là trùng hợp, Giám đốc Thời. Không ngờ lại gặp được anh ở đây.”

Nhậm Tư Đồ cố kìm nén sự kinh ngạc, cô nhân cơ hội ấy để đứng dậy, còn chưa kịp quan tâm đến bả vai bị ngã đau của mình thì đã bị Thời Chung kéo ra sau lưng anh.

Tay Thời Chung vẫn nắm chặt cánh tay Nhậm Tư Đồ rồi lạnh lùng nói với Tưởng Lệnh Thần: “Ồ, thật thế sao? Nhưng chính mắt tôi nhìn thấy người của anh chờ ở cửa, tôi vừa bước vào là lập tức thông báo với anh ngay mà.”

Đúng là vạch trần ngay tại chỗ, không nể nang mặt mũi gì.

Thời Chung vốn cũng không dám chắc chắn những người truyền tin ở ngoài cửa có phải là đám lâu la luôn đi theo sau Tưởng Lệnh Thần hay không, nhưng rõ ràng những chuyện xảy ra sau đó chính là chuẩn bị cho anh.

Tưởng Lệnh Thần làm thế, đơn giản chỉ là vì ghét nên chọc phá anh hay còn có ý đồ gì khác, Thời Chung tạm thời không biết. Lời nói dối bị vạch trần ngay tại chỗ, Tưởng Lệnh Thần vẫn không hề thấy ngượng ngùng xấu hổ mà còn thừa cơ hỏi anh: “Giám đốc Thời, bạn gái của anh vì Thịnh Gia Ngôn mà chạy tới cầu xin tôi, anh nói xem tôi có nên nhận lời cô ta hay không?”

“Bạn gái cũ.” Thời Chung lạnh lùng đính chính.

Mặt Nhậm Tư Đồ lập tức cứng đờ.

Tưởng Lệnh Thần nhìn bàn tay lúc nãy kéo Nhậm Tư Đồ ra sau lưng mình, đến giờ còn đặt trên cánh tay cô chưa kịp rút về của Thời Chung bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó nhanh chóng nhìn Thời Chung, giả vờ ngạc nhiên. “Ồ, chia tay thật rồi sao? Lẽ nào là vì Thịnh Gia Ngôn?”

Sự im lặng của Thời Chung giống như là ngầm thừa nhận.

Trong mỗi câu nói của Tưởng Lệnh Thần đều mang theo sự châm chọc khiến Nhậm Tư Đồ đứng ngồi không yên. Còn cái gã Thời Chung này nữa, nếu cứ mở miệng ra là “bạn gái cũ” thì còn cẩn thận kéo cô về phía sau để che chở làm gì? Nhậm Tư Đồ không kìm được nữa, hất tay Thời Chung ra, từ sau lưng anh bước tới, xem nhẹ nụ cười không có ý tốt trên môi Tưởng Lệnh Thần. “Nếu anh Tưởng không thật lòng thương lượng với tôi thì tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.”

Nhậm Tư Đồ nói xong, liền quay người định bỏ đi.

Tưởng Lệnh Thần ở phía sau cười trên nỗi đau của người khác. “Cô bước thêm một bước thì thỏa thuận tôi đề nghị lúc nãy sẽ bị hủy bỏ, lần sau nếu cô còn muốn chạy đến cầu xin tôi tha cho Thịnh Gia Ngôn, tôi sẽ không gặp cô nữa đâu.”

Nhậm Tư Đồ làm như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài cửa, thay giày rồi bước nhanh ra khỏi phòng tập.

Sau lưng cô vang lên tiếng bước chân vội vã đuổi theo. Nhậm Tư Đồ vừa đi được nửa đường thì đã bị chặn lại.

Thời Chung hỏi thẳng cô: “Em và Tưởng Lệnh Thần đã thỏa thuận với nhau điều gì?”

Cô có thể nói với anh rằng Tưởng Lệnh Thần bảo cô đi trộm đoạn video ấy sao? Nói ra rồi, biết đâu chính là dẫn lửa thiêu thân, chỉ khiến Thời Chung càng không tin tưởng cô.

Nhậm Tư Đồ chọn cách im lặng.

Trong đầu Thời Chung lập tức hiện lên một ý nghĩ: Quả nhiên…

Có lẽ Tưởng Lệnh Thần đã đề nghị một thỏa thuận rất bẩn thỉu nên cô mới không dám mở miệng như thế…

Bàn tay đang kéo lấy cánh tay cô của Thời Chung bất giác tăng thêm sức lực. “Vì Thịnh Gia Ngôn, Tưởng Lệnh Thần ôm eo mà em cũng không quan tâm. Thế có nghĩa nếu anh ta bảo em hiến thân thì anh ta sẽ tha cho Thịnh Gia Ngôn, phải chăng em cũng nghe theo?” 

Tưởng Lệnh Thần ôm cô?

Cô bị Tưởng Lệnh Thần quật ngã xuống sàn chứ Tưởng Lệnh Thần ôm cô hồi nào đâu? Rõ ràng là giữ chặt eo cô không cho cô nhúc nhích, còn cô thì đau tới nỗi xương cốt rã rời, không kịp hất tay anh ta ra mà thôi…

Tại sao khi rơi vào mắt người đàn ông này, nó lại trở thành bán thân?

Nhậm Tư Đồ cảm thấy rất hoang đường, không kìm được cười lạnh một tiếng: “Trong mắt anh, em là loại phụ nữ như thế sao?”

“…” Trong mắt anh, em không phải là loại phụ nữ như thế, nhưng… Em chính là loại phụ nữ vì Thịnh Gia Ngôn mà có thể làm bất cứ việc gì.

Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình có thể đọc và hiểu được ánh mắt căm phẫn của anh lúc này. Nhưng cũng đúng lúc đó, cô bỗng ý thức được anh đang nghĩ bậy bạ chuyện gì. Vì thế, cô không còn sức đâu mà cười lạnh nữa. Anh nào phải không tin tưởng Tưởng Lệnh Thần, cảm thấy Tưởng Lệnh Thần sàm sỡ cô? Rõ ràng là đang hoài nghi nhân phẩm của cô, cảm thấy vì Thịnh Gia Ngôn mà cô có thể không biết liêm sỉ…

“Anh ta muốn em đánh với anh ta một trận, nếu em thắng thì anh ta sẽ tha cho Thịnh Gia Ngôn.” 

“Vậy nếu em thua thì sao?”

Quả nhiên là người thông minh, ngay lập tức hỏi vào trọng điểm.

“Thì phải giúp anh ta…” Còn có chuyện gì khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn chuyện anh nghĩ cô bán thân chứ. Nhậm Tư Đồ cắn răng, quyết định nói thẳng ra. “Lấy trộm đoạn video kia, chứng minh anh ta trong sạch.”

“Em đồng ý rồi?”

“Tạm thời vẫn chưa.”

Quả nhiên là bác sĩ tâm lý, mỗi câu nói nghe có vẻ như bình thường, không có gì lạ nhưng nếu nghiền ngẫm thật kĩ thì mới phát hiện nó cực kỳ có sức tổn thương…

Tạm thời vẫn chưa? Thế chẳng phải cô đang do dự, trăn trở hay sao. Mà cân nhắc tới cuối cùng, lòng cô sẽ hướng về ai, Thời Chung không cần nghĩ cũng đoán được.

Thời Chung khen cô bằng vẻ mặt không cảm xúc. “Em đúng là người thành thật.”

Cuối cùng, anh đã đánh mất ý định tiếp tục qua lại với cô, nhưng bàn tay đang níu tay cô thì vẫn không chịu buông ra mà kéo cô về lại phòng tập.

Thấy đôi nam nữ này quay trở lại với gương mặt lạnh tanh, mặt mày Tưởng Lệnh Thần hết sức hớn hở nhưng còn làm bộ lo lắng. “Xem ra hai người chia tay nhau trong tình trạng không mấy vui vẻ nhỉ, tôi đứng đây mà vẫn có thể nghe được tiếng cãi vã của hai người.”

Thời Chung không thèm đếm xỉa tới sự châm chọc của anh ta, lúc ấy anh mới thả tay Nhậm Tư Đồ ra, để cô đứng sang một bên, còn mình thì đi đến trước mặt Tưởng Lệnh Thần, giọng không hề thay đổi: “Tôi đánh thay cô ấy.”

Nói xong, anh liền bước ngang qua người Tưởng Lệnh Thần, đi thẳng vào phòng thay quần áo ở phía trong.

Một lát sau, từ phòng thay quần áo bước ra, Thời Chung đã thay sang bộ đồng phục kiếm đạo, tay ôm mũ bảo vệ, đi đến trước mặt Tưởng Lệnh Thần đang chờ nãy giờ.

“Nếu anh đánh thay cô ấy thì quy tắc phải thay đổi một chút.” Tưởng Lệnh Thần nói như nắm chắc thắng lợi trong tay. “Nếu anh thắng, tôi không chỉ cam tâm bị con nhỏ bán bia kia vu cáo mà còn tiện thể kiện chết tình địch Thịnh Gia Ngôn giúp anh. Nếu anh thua, anh phải bảo con nhỏ bán bia kia rút đơn kiện, trả lại sự trong sạch cho tôi, tôi cũng tha cho Thịnh Gia Ngôn. Thế nào?”

Thời Chung thầm cười lạnh. Tên họ Tưởng này nói tới nói lui, cuối cùng đã nói thật ý đồ của mình. Ẩn ý đằng sau những lời này chính là: Nếu anh thắng thì tôi sẽ cam tâm bị con nhỏ bán kia vu cáo, nhưng đồng thời tôi sẽ lấy cái cớ là giúp anh để làm khó Thịnh Gia Ngôn tới cùng. Và như thế chắc chắn cô gái này sẽ oán hận anh, anh đừng mơ là cô ta sẽ quay lại bên cạnh anh.

Đương nhiên Nhậm Tư Đồ cũng hiểu được ẩn ý trong những lời nói của Tưởng Lệnh Thần. Cô vân vê ngón tay, hoàn toàn không biết Thời Chung đang nghĩ gì. Nhưng Nhậm Tư Đồ đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm, nếu cô là Thời Chung, có lẽ cô sẽ thắng thật vẻ vang, cho Tưởng Lệnh Thần, cho Thịnh Gia Ngôn, cho con nhỏ Nhậm Tư Đồ không biết tốt xấu kia một bài học.

Nhưng lúc này, Thời Chung lại bước thẳng về phía cô, đến trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô, hỏi ý kiến của cô: “Em có hy vọng anh thắng không?” Giọng của anh rất bình tĩnh, không hề giận dữ như vừa rồi, gần như là êm ái và ôn hòa.

Nhậm Tư Đồ không trả lời.

Nhưng thật ra im lặng chính là câu trả lời của cô, Thời Chung đã hiểu được: Cô hy vọng anh thua.

Thời Chung bật cười, cười đến nỗi Nhậm Tư Đồ thấy cả người run lên. Anh bỗng nhiên ôm choàng lấy eo cô, vẫn cứ cụp mắt xuống, ánh mắt thì lặng lẽ nhìn vào đôi môi cô. “Lucky kiss.”

Nhậm Tư Đồ không có thời gian đáp lại, càng không có thời gian để từ chối, Thời Chung đã cúi đầu hôn khẽ lên môi cô.

Nhưng nụ hôn này rất lạnh lẽo, không hề có chút ấm áp nào.

Trận đấu giữa Thời Chung và Tưởng Lệnh Thần bắt đầu.

Nhậm Tư Đồ đứng ngoài sàn đấu, bên tai vang vọng tiếng va đập.

Cô không hiểu quy tắc của môn kiếm đạo nên chỉ có thể dùng quy tắc của môn đấu kiếm để so sánh, cũng coi như là nửa hiểu nửa không. Nhưng hiển nhiên, luôn là Thời Chung chiếm chế thượng phong.

Có lẽ anh thực sự muốn cho Tưởng Lệnh Thần, Thịnh Gia Ngôn và cô một bài học. Mỗi một chiêu của anh đều hết sức tàn nhẫn và không có sơ hở nào. Có lẽ Tưởng Lệnh Thần cũng rất ngạc nhiên vì Thời Chung lại có năng lực này, anh ta ứng phó với Thời Chung một cách khó nhọc. Vừa tránh được một đòn chí mạng của Thời Chung, đang định thở phào thì thanh kiếm trúc trong tay Thời Chung đã cực kỳ linh hoạt, chặt đứt đường phản công của Tưởng Lệnh Thần, khiến Tưởng Lệnh Thần không kịp trở tay.

Nhậm Tư Đồ nhắm mắt lại theo phản xạ, không dám nhìn nữa. Thật ra không cần xem cũng biết kết cục đã định, Thời Chung thắng chắc rồi.

Cô nghe “rầm” một tiếng, có người bị đánh ngã. Kết cục đã định, sau đó cả phòng tập rộng lớn đều chìm trong yên tĩnh.

Nhậm Tư Đồ cam chịu số phận mở mắt ra. Thời Chung muốn thắng để hả giận cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng những gì Nhậm Tư Đồ nhìn thấy sau đó lại khiến cô hoàn toàn sững sờ.

Người bị đánh ngã trên sàn lại chính là Thời Chung.