“Cô à, chúng tôi không thể cho cô vào trong được. Cô nói cô đến tìm Trương Hoài Minh nhưng chúng tôi thực sự không biết Trương Hoài Minh là ai!”
Một giọng nói khác vang lên, nghe rõ ràng là cảm xúc của người này không được ổn định: “Cô làm ơn cho tôi vào đi mà, chắc chắn anh ta đang ở trong đó. Tôi là vợ của anh ta, anh ta đã trốn tránh tôi mấy tháng nay rồi, anh ta…”
Khi Nhậm Tư Đồ chạy tới chỗ lễ tân thì quả nhiên nhìn thấy nhân viên lễ tân đang giằng co với bệnh nhân của mình. Ngay lúc người bệnh sắp hết sức, ngã xuống đất thì Nhậm Tư Đồ bước nhanh tới trước, đỡ lấy chị ta.
Chị ta quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Tư Đồ thì trong mắt tràn ngập vẻ bất lực. “Bác sĩ Nhậm…”
Nhậm Tư Đồ không đành lòng nhìn vào mắt chị ta, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, không phải là lúc tỏ lòng thương hại nên cô nói: “Chị theo tôi về trước đã, mẹ chị đang tìm chị khắp nơi, sắp phát điên lên rồi!”
“Không được! Lần này tôi nhất định phải gặp được anh ta, phải giáp mặt anh ta, nói cho rõ ràng.”
“Vô ích thôi, anh ta đã làm tới mức tuyệt tình như thế, sao chị vẫn hy vọng xa vời là anh ta sẽ quay lại chứ?”
Nghe Nhậm Tư Đồ nói dứt khoát như thế, chị ta lập tức rơi lệ. Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ dìu chị ta, định dẫn chị ta đi khỏi đó. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, có người từ trong Trung Hâm đi ra.
Nhậm Tư Đồ vốn đã có thể thuyết phục được bệnh nhân, nhưng tiếng bước chân ngày càng gần này khiến chị ta bỗng dưng không chịu sự khống chế của cô nữa, vùng thoát khỏi tay cô, chạy ngược trở lại.
Một đám người cười nói vui vẻ, vừa từ bên trong bước ra, đột nhiên nhìn thấy có một cô gái lạ chặn đường nên đều đứng ngẩn ra. Nhậm Tư Đồ chưa từng gặp người đàn ông phụ bạc kia, lúc này, thấy trong đám người có một gã bỗng dưng mặt mày tái mét thì đoán ra anh ta chính là kẻ bạc tình bạc nghĩa ấy.
Những việc sau đó xảy ra quá nhanh, đám người kia còn chưa kịp phản ứng thì người bệnh vốn đang lẳng lặng đứng đó bỗng như phát điên, xông tới phía trước, giằng xé gã bạc tình kia.
Mọi người hét toáng lên rồi tránh ra xa. Nhậm Tư Đồ không kịp nghĩ ngợi, xông tới trước ngăn cản theo bản năng. Nhưng sức lực của Nhậm Tư Đồ sao có thể so với một người phụ nữ đang lên cơn điên loạn. Cô vừa nắm lấy tay của bệnh nhân thì đã bị chị ta vùng ra. Giữa lúc hỗn loạn, Nhậm Tư Đồ chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân bất ngờ lấy ra một chai chất lỏng…
Thoạt nhìn thì đó chỉ là một cái chai thủy tinh rất bình thường, một chất lỏng trong suốt cũng rất bình thường nhưng nó lại như có sức mạnh rút căng những sợi dây thần kinh của Nhậm Tư Đồ.
“Họ Trương kia, tôi nói cho anh biết, anh không có tiền, cũng không có quyền, bây giờ tôi hủy hoại gương mặt này của anh, xem từ nay về sau anh làm sao đi lăng nhăng được nữa!”
Giờ phút ấy, Nhậm Tư Đồ chỉ có thể ngẩn ngơ mà nhìn, hoàn toàn không có ý định bước tới ngăn cản nữa, chỉ sững sờ nhìn tình cảnh diễn ra trước mắt, trong đầu cũng nảy ra một ý nghĩ thỏa hiệp: Cứ vậy đi, cứ như vậy đi…
Mãi đến khi nhìn thấy ngay một giây trước khi bệnh nhân tạt axit vào người kẻ bạc tình kia thì bị anh ta giật lấy cái chai, Nhậm Tư Đồ mới giật mình hoàn hồn lại. Không ngờ người đàn ông này lại tàn nhẫn như thế, trong cơn giận dữ anh ta còn muốn tạt ngược lại vợ mình. Nhậm Tư Đồ nghiến răng xông tới trước, định giành lấy cái chai thủy tinh từ trong tay kẻ bạc tình kia.
Những người xung quanh không ai dám bước tới giúp đỡ. Nhậm Tư Đồ cũng không trông cậy vào bọn họ. Nhưng khi cô sắp giật được cái chai thì không ngờ, đúng lúc này kẻ phụ bạc kia lại trở tay đẩy cô một cái. Chân Nhậm Tư Đồ lảo đảo, tay cầm không vững nên cái chai thủy tinh có chứa axit hướng thẳng vào người cô…
Nhậm Tư Đồ trơ mắt nhìn chất lỏng sắp văng tứ tung lên người mình mà không có cách nào để ngăn lại. Cô biết rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó. Nhậm Tư Đồ lập tức cảm thấy lạnh cả người, cô nhắm chặt mắt lại theo phản xạ.
Cơn đau đớn khủng khiếp kia không hề ập tới như trong dự định…
Ngay sau đó là âm thanh vỡ nát của chai thủy tinh…
Nhậm Tư Đồ mở mắt ra. Không chỉ cô sửng sốt mà những người xung quanh cũng đều ngẩn ngơ. Chia axit mới đây còn nằm trong tay Nhậm Tư Đồ bây giờ đã bị vỡ vụn trên mặt đất trống trải cách đó không xa.
Trước mặt cô, có một người đàn ông đang khẽ nhăn mày lại… Nhưng đó cũng chỉ là khẽ nhăn mày, giống như bị kim châm một cái chứ không hề đáng lo ngại. Có điều khi Nhậm Tư Đồ cúi đầu, nhìn thấy mu bàn tay của anh ta thì lập tức không kìm lòng được mà phải xuýt xoa.
Có lẽ người đàn ông này đã dùng tay ngăn những giọt axit văng ra bắn vào người cô, cái chai cũng bị anh ta ném ra xa do phản xạ khi bị bỏng rát.
Tuy lượng axit bị văng ra không nhiều nhưng Nhậm Tư Đồ đoán chắc chắn nồng độ của chai axit này rất cao. Cô dời mắt khỏi mu bàn tay anh ta, sốt ruột nhìn những người xung quanh xem ai có thể giúp đỡ. “Ai có khăn sạch không? Nước sạch nữa? Mau lên!”
Khác hẳn với dáng vẻ hoảng loạn của cô, người đàn ông kia không hề nôn nóng, chỉ đứng yên đó không nhúc nhích, nhìn sang Nhậm Tư Đồ, chân mày còn chưa dãn ra thì môi đã nở một nụ cười nhẹ. “Không còn nhớ tôi sao! Lớp phó học tập…”
Giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, chút vui đùa, và dường như còn có cả chút trêu ghẹo này…
Nhậm Tư Đồ ngẩn ra một lát, sau đó đột nhiên ngẩng lên nhìn vào mặt người kia. Thật ra khi nhìn gương mặt trước mắt này, cô đã nhanh chóng liên tưởng tới một người trong ký ức của mình nên hết sức kinh ngạc, đến nỗi há hốc miệng, có điều trong lúc nhất thời không thể nhớ ra họ tên anh ta là gì. “Thời…”
Vẻ sáng rỡ trong mắt anh ta bỗng trở nên tối sầm lại, sắc mặt cũng đờ ra trong thoáng chốc nhưng ngay sau đó liền khôi phục nụ cười nhẹ trước đó, tiếp lời cô: “…Chung.”
Nhậm Tư Đồ hơi xấu hổ. Dù gì cũng là bạn học với nhau suốt ba năm, thế mà cô lại…
“Ở đây có khăn sạch! Còn có nước nữa!”
Tiếng hét lớn của cô nhân viên lễ tân đã thu hút sự chú ý của Nhậm Tư Đồ. Cô vội vàng nhận lấy chiếc khăn, lau sạch axit văng trên mu bàn tay của Thời Chung, sau đó lại nhìn thật kĩ thành phần của chai nước suối này, xác định nó có tính kiềm yếu thì nhận lấy, vặn nắp ra, xối rửa tay cho Thời Chung, hết bình này tới bình khác.
Chỉ thoáng chốc, trên nền gạch men bóng loáng đã tràn trề nước. Bệnh nhân của Nhậm Tư Đồ giống như bị rút hết tất cả sức lực trong người, ngồi phịch xuống đấy với đôi mắt đờ đẫn, ra rời. Còn kẻ bạc tình kia thì lại chỉ lo hùa với cấp trên của mình, không ngừng lên tiếng xin lỗi Thời Chung: “Xin lỗi Giám đốc Thời, thực sự xin lỗi anh, xin lỗi… Cái bà điên này! Haizz, Giám đốc Thời, xin lỗi anh rất nhiều…”
Tiếng rối rít xin lỗi không ngừng vang lên bên tai nhưng Thời Chung lại làm như không nghe thấy. Bên tai anh chỉ còn vang vọng tiếng nước chảy “òng ọc”, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy một hình ảnh duy nhất chính là dáng vẻ cúi đầu lo lắng của cô gái trước mặt: Ánh mắt nôn nóng nhưng mang theo sự bình tĩnh, mái tóc dài, thẳng mượt được vén ra sau tai, vành tai hơi vểnh lên, những đường cong mềm mại của xương hàm, đôi môi hơi mím lại vì căng thẳng, chóp mũi đang rịn mồ hôi lạnh…
Thời Chung nhìn giọt mồ hôi đang đọng như sắp rơi trên chóp mũi của Nhậm Tư Đồ, trái tim xốn xang như có một con mèo đang giương móng cào, khiến người ta không kìm được mà muốn đưa tay lau nó đi cho cô. Nhưng đúng lúc này, Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên ngẩng đầu lên…
Thấy ba chai nước suối đã được xối hết, Nhậm Tư Đồ tạm thời dừng lại, ngước mắt nhìn anh. “Còn đau không?”
Trong mắt Nhậm Tư Đồ, vẻ mặt của Thời Chung vẫn không có gì khác thường, vẫn mang theo chút lạnh lùng giống như lúc nãy, anh nhẹ nhàng lắc đầu với cô.
Vẻ trấn tĩnh của Thời Chung khiến tất cả mọi người đang có mặt đều quên chuyện phải nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện. Ngay cả trợ lý của Thời Chung cũng ngẩn ra đó, hoàn toàn không biết phải làm gì. Nguyên nhân chủ yếu là bình thường ông chủ của anh ta tuyệt đối không hề dễ chịu thế này… Thường ngày, chỉ pha nhầm trà thành cà phê thôi mà ông chủ đã dùng ánh mắt lạnh đến chết người để nhìn chứ nói gì đến chuyện bị tạt axit. Vì thế, đến khi cấp trên của kẻ bạc tình kia lớn tiếng quát: “Còn không mau đưa Giám đốc Thời đi bệnh viện!”, thì trợ lý mới giật mình bừng tỉnh, lập tức bước tới kéo Thời Chung đi.
Thời Chung còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị trợ lý của mình kéo đi. Và trong lúc kéo ông chủ đi, anh trợ lý này vẫn không quên quay đầu lại, căn dặn cô nhân viên lễ tân cùng những nhân viên đang đứng đó: “Mau đi gọi bảo vệ tới, đưa người phụ nữ kia đến đồn cảnh sát!”
Cô nhân viên lễ tân lập tức nghe lệnh. “Ok, Trợ lý Tôn.”
Nhậm Tư Đồ chưa kịp nói bất cứ câu nào thì anh bạn học cũ của mình đã biến mất sau cửa thang máy. Hiện trường chỉ còn lại cô, bệnh nhân của cô, cô nhân viên lễ tân đang liên lạc với bảo vệ và những nhân viên của Trung Hâm đang đưa mắt nhìn nhau.
Nhậm Tư Đồ nhắm mắt, sau đó mới lấy lại được sự bình tĩnh đã bị lạc trong cơn hoảng loạn vừa rồi. Cô không được bối rối, mất bình tĩnh, bởi vì hiện nay bệnh nhân vẫn đang cần cô. Cô đi đến trước mặt bệnh nhân đang ngồi bệt tại một góc tường, ngồi xuống. Chị ta ngẩng lên nhìn cô đẩy tuyệt vọng, bộ dạng vừa khóc vừa cười kia khiến cho một người ngoài cuộc như Nhậm Tư Đồ cũng phải rơi vào vực thẳm đầy bóng tối.
Cùng lúc đó, Trợ lý Tôn kéo Thời Chung vào thang máy và thầm khen cuối cùng thì mình cũng thông minh nhanh trí được một lần. Nhưng khi anh ta ngẩng đầu nhìn Thời Chung, những lời tỏ vẻ quan tâm thân thiết đang chuẩn bị thốt ra khỏi miệng lại phải nuốt trở về…
Nguyên nhân là vì lúc này Thời Chung lại sử dụng tuyệt chiêu “dùng mắt giết người” của mình. Thật ra ánh mắt ấy rất thờ ơ, hoàn toàn không có chút dữ dằn, hung ác nào, nhưng chỉ chút hờ hững ấy thôi cũng đã đủ để người ta phải đâu khổ gần chết rồi. Đến lúc này, Trợ lý Tôn vẫn không hiểu được tình hình, chỉ nghe giọng nói của Thời Chung bỗng trở nên lạnh hơn, như thể hỏi tội: “Tôi có bảo cậu kéo tôi đi không?”
Thấy anh chàng trợ lý nhìn mình bằng ánh mắt ngơ ngác, Thời Chung hoàn toàn mất đi ý định giải thích. Dường như lòng bàn tay của anh vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô khi nắm lấy tay anh ban nãy. Thời Chung cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, tạm thời chìm trong cơn thảng thốt, để lại một mình cậu trợ lý ở đó, vừa dè dặt quan sát vẻ mặt ngày càng khiến người ta khó hiểu của Thời Chung, vừa vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì…
“Phải rồi…”
Thời Chung lại lên tiếng. Tuy chỉ nhẹ nhàng nói có hai tiếng nhưng Trợ lý Tôn đã lập tức dựng tai lên mà lắng nghe.
“Kêu bảo vệ đưa người phụ nữ gây chuyện kia đến đồn cảnh sát, nhưng tạm thời đừng bày tỏ thái độ là sẽ xử lý cô ta thế nào.”
Đây là kiểu logic gì vậy chứ? Anh chàng trợ lý nghe mà mơ mơ hồ hồ nhưng lại không dám hỏi, cho dù không hiểu cũng phải giả vờ hiểu và lập tức gật đầu trả lời: “Dạ được.”
Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho Thời Chung xong, anh từ trong phòng khám bước ra, mới đi được vài bước đã nhìn thấy một cô gái đang đứng dựa vào tường đợi mình.
Thời Chung từ từ dừng lại.
Hai người cách nhau một khoảng chưa tới năm mét, Nhậm Tư Đồ đang cúi gằm mặt xuống, dáng vẻ ủ ê, rầu rĩ. Thời Chung lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô mà không lên tiếng, đợi cô phát hiện ra mình. Mãi đến khi Nhậm Tư Đồ bất ngờ ngẩng lên, thấy anh đứng sừng sững cách mình không xa thì cố gắng giấu đi vẻ ủ rũ, chán chường lúc nãy, nhẹ nhàng chào hỏi: “Hi, chào bạn học cũ!”
“Sao cậu lại ở đây?”
Có lẽ là do dáng vẻ ngạc nhiên của Thời Chung rất tự nhiên, hoặc có lẽ Nhậm Tư Đồ chẳng có tâm trạng nào để ý tới mấy chuyện này nên cô không trả lời anh ngay mà hỏi ngược lại: “Tay cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Anh nói rất thong dong, nhẹ nhàng nên Nhậm Tư Đồ cũng thầm thở phào một hơi. Cô cố làm ra vẻ tự nhiên, đi về phía anh. “Không ngờ lại gặp cậu trong tình huống thế này. Cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không? Tôi mời cậu nha.”
Thật ra Nhậm Tư Đồ cũng biết bộ dạng giả vờ như bạn thân lâu ngày không gặp này của mình hết sức gượng gạo, bởi vì trước kia mình và người bạn học này cũng không thân thiết gì cho lắm. Thảo nào mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm như vậy, còn nói thẳng ra, không chút vòng vo hay nể nang gì: “Có phải cậu cố tình đến mời tôi đi ăn cơm không?”
Thật ra bị vạch trần ý đồ như vậy cũng nằm trong dự đoán của Nhậm Tư Đồ. Cô cắn răng suy nghĩ một lát, sau đó quyết định nói thật với anh: “Tôi biết lời mời này có hơi đường đột, nhưng… chuyện lần này, cậu có thể cho chị ấy được hòa giải hay không?”
“Hòa giải?”
Thấy anh nghiền ngẫm hai chữ này thật lâu, trong lòng Nhậm Tư Đồ chợt lạnh buốt. Dù sao năm đó khi còn đi học, cô đã không thể hiểu nổi con người này, huống chi bây giờ đã qua tốt nghiệp nhiều năm, Nhậm Tư Đồ càng không thể xác định được tác phong làm việc của anh là thế nào. “Cảnh sát nói đang đợi báo cáo kết quả giám định thương tích của cậu, nếu là vết thương nặng thì có thể sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự với chị ấy. Cậu muốn được bồi thường bao nhiêu, gia đình chị ấy cũng sẽ đáp ứng, chỉ mong cậu đừng kiện chị ấy.”
Nhậm Tư Đồ nói xong, nhìn anh không chớp mắt, chờ đợi câu trả lời. Nhưng anh chỉ cụp mắt suy nghĩ trong chốc lát rồi lại im lặng, lướt qua chỗ cô, đi về phía thang máy. Nhậm Tư Đồ quýnh lên, buột miệng hỏi với theo: “Cậu đi đâu vậy?”
Lúc này, Thời Chung mới đứng lại, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt khiến người ta không cách nào đoán được. Thế này… phải chăng có nghĩa là cuộc thương lượng đã thất bại? Nhậm Tư Đồ đang không biết nên làm thế nào mới phải thì bỗng thấy anh mỉm cười. Nụ cười ấy giống như tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây dày sau một trận tuyết lớn, giữa cơn lạnh lùng, băng giá mang theo chút ấm áp thấm vào lòng người. “Chẳng phải cậu nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Đi thôi…”
Nhậm Tư Đồ tìm được một nhà hàng coi như là kha khá ở gần bệnh viện. Cô vừa gọi món vừa quan sát người đàn ông ngồi đối diện.
Trong ấn tượng của cô, thời đi học, anh là một học sinh ít nói. Nếu chiếu theo gu thẩm mỹ thời bấy giờ mà nhìn thì đẹp trai là phải mắt to mày rậm, tính cách ôn hòa, còn anh bạn học này của cô thì lại có ngoại hình quá mức sắc sảo, góc cạnh, cộng thêm thói quen đi đi về về một mình nên ở trường, vận đào hoa của anh cũng không được tốt lắm. Người đàn ông ngồi đối diện cô lúc này vẫn giữ thói quen trầm tĩnh kiệm lời, cộng thêm đôi mắt hẹp và dài, diện mạo hơi sắc sảo, vừa toát lên vẻ anh tuấn, cá tính, đồng thời cũng mang lại cho người ta cảm giác khó gần. Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy lúng túng, không biết nên nói chuyện gì để làm vơi bớt đi không khí gượng gạo, mất tự nhiên của bữa ăn này.
Gọi thức ăn, đưa trả thực đơn cho nhân viên phục vụ xong, không khí lại chìm vào trạng thái im lìm khiến người ta cảm thấy bối rối. Lúc Nhậm Tư Đồ đang ngẫm nghĩ xem mình nên nói gì thì điện thoại của cô bỗng đổ chuông.
Nhậm Tư Đồ thấy Thời Chung ở đối diện vẫn cúi đầu xem thực đơn nên liền nghe máy.
“A lô?”
“Anh gửi tin nhắn sao em không trả lời? Tối nay có đến ăn cơm không?”
Giọng của Thịnh Gia Ngôn ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như thường ngày, không có chút biểu cảm nào không vui. Vì thế, Nhậm Tư Đồ cũng trả lời anh một cách hết sức tự nhiên: “Nãy giờ em bận quá, không có thời gian mà nhìn điện thoại. Hai người ăn đi, không cần đợi em đâu.”
Thời Chung ngồi đối diện, động tác lật xem thực đơn bỗng khựng lại. Nhậm Tư Đồ nhanh chóng cúp máy. Khi cô cất điện thoại và nhìn về phía đối diện thì Thời Chung cũng đã tiếp tục từ tốn lật xem thực đơn, làm như thuận miệng hỏi một câu: “Chồng cậu đang đợi cậu về ăn cơm à?”
Nhậm Tư Đồ hơi sửng sốt một chút. Cô cứ tưởng anh đang chăm chú xem thực đơn nên sẽ không nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của mình. Nhưng chỉ thoáng ngạc nhiên trong chốc lát rồi không để tâm lắm tới vấn đề này, cô trả lời anh: “Tôi vẫn chưa kết hôn.”
Lúc này, ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng phát hiện ra bàn tay đang lật xem thực đơn của anh bỗng dừng lại, sau đó anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn cô chất chứa chút ngạc nhiên rất khó để nhận ra. “Ồ, thế sao?”
Không biết tại sao, khi trò chuyện với người bạn học này Nhậm Tư Đồ lại vô cớ nảy sinh một cảm giác bức bách. Có lẽ là do thói quen nghề nghiệp, cô luôn cảm thấy mỗi một câu nói có vẻ như bâng quơ của anh đều ẩn chứa chút gì đó suy tính sâu xa. Trong số những bệnh nhân của cô, có không ít người mắc chứng thiếu cảm giác an toàn, họ đều vô thức hình thành thói quen nói chuyện như thế. Điều này khiến Nhậm Tư Đồ càng không biết mình nên nói gì. Cô nghĩ một lát, sau đó nói thẳng vào chủ đề chính: “Cậu nghĩ thế nào về chuyện hòa giải?”
Dường như Thời Chung không hề ngạc nhiên trước chuyện Nhậm Tư Đồ đột nhiên thay đổi chủ đề, chỉ thờ ơ hỏi: “Tôi có thể nhiều chuyện hỏi thêm một câu được không? Người phụ nữ đó là gì của cậu mà cậu phải giúp cô ta như thế?”
“Chị ấy là bệnh nhân của tôi.”
“Nhưng theo tôi được biết, bác sĩ tâm lý không nên có quan hệ riêng tư mật thiết với bệnh nhân như vậy.”
Anh nhắc đến nghề nghiệp của cô một cách hết sức tự nhiên, điều này khiến cho Nhậm Tư Đồ không khỏi kinh ngạc. Cô nhíu mày nhìn về phía gương mặt khiến người ta không đoán định được kia. “Sao cậu lại biết tôi là…”
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, cắt ngang những lời mà Nhậm Tư Đồ đang muốn nói.
Bữa cơm này kết thúc trong không khí gượng gạo, hai người đều im lặng bước ra khỏi nhà hàng. Thấy đã gần đến cổng chính, cả hai sắp mỗi người một ngả, Nhậm Tư Đồ không kìm được tiếp tục nhắc nhở: “Chuyện đó…”
Không ngờ cô vừa nói có hai tiếng thì Thời Chung đã đoán được cô định nói gì.
“Không vấn đề gì hết, tôi đồng ý.” Thời Chung quay sang nói chuyện với cô, hết sức tự nhiên.
Nghe thấy vậy, Nhậm Tư Đồ liền thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc gặp anh tới giờ, lần đầu tiên cô mỉm cười với anh một cách chân thành. “Cảm ơn cậu.”
Nhậm Tư Đồ nóng lòng muốn liên lạc với mẹ của bệnh nhân để báo tin vui này nên vô thức bước nhanh về phía cửa. Thời Chung chậm mất hai giây mới nhớ ra và cất bước theo cô. Tuy chân đã bước theo cô nhưng đầu óc anh vẫn ở nguyên chỗ cũ, vì còn vương vấn nụ cười tươi hơn hoa mà cô vừa trao cho anh lúc nãy…
Vừa ra khỏi nhà hàng, từng cơn gió lạnh bỗng nhiên ùa vào mặt, lạnh tới nỗi Nhậm Tư Đồ khẽ rùng mình một cái. Lúc ấy cô mới nhớ ra áo khoác của mình vẫn đang để ở trên xe. Vì chuyện của bệnh nhân này mà cô đã quay như chong chóng suốt mấy tiếng đồng hồ, chạy lung tung nhiều nơi, trên người mặc mỗi chiếc áo mỏng manh mà không cảm thấy lạnh. Nhưng lúc này, những cơn gió như muốn đối đầu với cô, trận này chưa qua thì trận khác đã đến, khiến Nhậm Tư Đồ vô thức vòng tay lên ôm chặt và chà xát hai cánh tay cho đỡ lạnh.
Tay cô còn chưa thả xuống thì hai vai đã cảm thấy hơi nằng nặng…
Theo sau cảm giác ấy chính là sự ấm áp, cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng. Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu nhìn thì thấy Thời Chung, người lúc nãy vẫn còn ở sau cô mấy bước, giờ đã đứng bên cạnh cô, khoác trên người cô lúc này chính là chiếc áo vest của anh.
Nhậm Tư Đồ không thể xác định được mùi thuốc lá này đến từ chiếc áo vest hay đến từ người đàn ông bên cạnh mình, vì lúc này anh đứng rất gần cô, cách nhau chưa tới mười centimét, Nhậm Tư Đồ vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy yết hầu cùng một phần xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo sơ mi của anh. Nhìn xuống phía dưới chút nữa chính là lồng ngực rộng rãi vững chãi…
Những đường cong mang đậm nét nam tính khiến Nhậm Tư Đồ muốn nhích ra xa một chút theo phản xạ.
Ngay lúc Nhậm Tư Đồ đang nghĩ xem phải nhích ra thế nào để đối phương không phát hiện thì anh bỗng quay qua nhìn cô. Vóc người của anh vốn cao lớn, cộng thêm tư thế của hai người lúc này, trông càng có vẻ như anh đang từ trên cao mà nhìn xuống… Thân hình của anh tạo cho Nhậm Tư Đồ một cảm giác áp lực. Nhưng anh lại mỉm cười, cười một cách rất thân thiện.
Sau lưng họ có một tia sáng chiếu rọi từ trong nhà hàng ra. Nhờ có tia sáng này mà đôi mắt hơi hẹp dài trước mặt Nhậm Tư Đồ như lóe lên ánh sáng mê người, khiến cô như nhìn thấy ảo giác, quên cả né tránh, chỉ ngẩn ngơ đứng đó và nghe anh nói: “Lần sau trả lại tôi.”
Lần sau?
Vì chiếc áo vét này mà cô và anh phải gặp nhau thêm một lần nữa ư?
Nhưng bây giờ chiếc áo đã được khoác lên vai, cô cũng không tiện từ chối nên đành kéo lấy cổ áo che người mình lại. “Cảm ơn cậu.”