Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 19




Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn hai chữ Thẩm Thấm hiển thị trên màn hình điện thoại, cảm giác khó chịu trong lòng lại bắt đầu dâng lên. Nhưng cuộc gọi này không liên lạc được, Thời Chung không gọi thêm lần nào nữa mà chuyển sang gọi cho Trợ lý Tôn.

“Tra cho tôi chuyến xe về Bắc Kinh gần đây nhất.”

Giọng Trợ lý Tôn mang theo vẻ ngạc nhiên: “Anh… muốn về đi làm sớm sao?” Giọng điệu này hết sức đáng thương, rõ ràng là sợ kỳ nghỉ đang yên đang lành của mình bị ông chủ phá vỡ.

Nhưng anh ta nghĩ lại, cho dù ông chủ có về đi làm thì chắc cũng tự lái xe về chứ, thế nên anh ta lập tức khôi phục vẻ chuyên nghiệp của mình. “Được rồi, tôi tra ra được thì sẽ gọi lại cho anh ngay.”

Thời Chung nhanh chóng nhận được tin tức về chuyến xe kia. Sau khi cúp máy, anh vẫn im lặng lái xe, nhưng Nhậm Tư Đồ lại không kìm được mà chất vấn anh: “Sao em phải theo anh đi tìm một cô gái khác?”

Giọng nói lạnh lùng của cô khiến cho Thời Chung phải bật cười. “Đừng có nói thế, anh sẽ tưởng là em đang ghen đấy.”

Chỉ một câu thôi mà đã có thể chặn họng cô lại.

Nhậm Tư Đồ đột nhiên cảm thấy tình huống này hơi quen quen. Lúc đầu bố mẹ cô cãi nhau là vì bố cô cứ dùng danh nghĩa của thầy giáo để đi giúp đỡ nữ sinh vừa học vừa làm kia, mà theo như lời mẹ cô thì giúp mãi, giúp mãi, cuối cùng giúp lên tận giường. Nghĩ lại đúng là nực cười.

Ngay cả xích mích giữa Thịnh Gia Ngôn và Yết Vũ Tình ngày càng dữ dội cũng là vì Nhậm Tư Đồ đến Mỹ để chữa trị vết thương và tư vấn tâm lý, thậm chí khi cô gặp phải các vấn đề về thủ tục nhập học, Thịnh Gia Ngôn cũng dốc hết sức để giúp đỡ cô mọi lúc mọi nơi. Thịnh Gia Ngôn luôn giải thích với Yết Vũ Tình rằng: “Anh luôn coi Nhậm Tư Đồ như em gái của mình.” Cuối cùng đành bại dưới một câu nói đầy vẻ châm chọc mà không thể ngắn gọn hơn của Yết Vũ Tình: “Chẳng phải bố của cô ta cũng luôn miệng nói là giúp học sinh sao? Giúp đến cùng thì thành cái gì? Thành mẹ kế…”

Có lẽ đàn ông luôn cảm thấy những cô gái yếu đuối đều hết sức đáng thương…

Mà người đàn ông bên cạnh cô cũng không ngoại lệ, khi anh bẻ tay lái, chặn ngang trước đầu xe buýt, Nhậm Tư Đồ nhìn anh leo lên xe, nhanh chóng kéo Thẩm Thấm xuống thì lúc ấy, Thẩm Thấm ở phía sau anh trông càng có vẻ yếu đuối, đáng thương.

Nhậm Tư Đồ ngồi trong xe không hề nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Khả năng cách âm của xe rất tốt, Nhậm Tư Đồ chỉ nhìn thấy cô gái tên Thẩm Thấm kia cúi gằm mặt xuống, nghe Thời Chung nói gì đó, giống như đang nghe người lớn dạy bảo. Càng nghe mặt cô ta càng có vẻ đáng thương, như là sắp khóc. Trên mặt Thời Chung lại không có biểu cảm gì, tốc độ nói chuyện vẫn giống như lúc bình thường. Có điều hình ảnh này rất giống với hình ảnh người bạn trai gia trưởng đang răn dạy cô bạn gái bé nhỏ đã làm sai chuyện gì đó. Nhậm Tư Đồ cũng không biết mình bị sao nữa, khi cô sực tỉnh lại thì phát hiện mình đã lén hạ cửa kính xe xuống một chút, giọng của Thẩm Thấm lập tức bay vào trong xe: “Em cứ tưởng anh bảo em trả chìa khóa lại cho anh là vì anh còn đang giận em.”

Giọng của Thời Chung giống hệt như vẻ mặt của anh vậy, không chút cảm xúc: “Anh làm thế chỉ vì không muốn cô ấy hiểu lầm.”

Thời Chung nói xong, bất giác liếc về phía Nhậm Tư Đồ đang ngồi trong xe. Nhậm Tư Đồ giật mình, tim đập loạn vài nhịp. May mà cửa xe chỉ hạ xuống một khe rất hẹp, vẻ mặt của cô cũng không có gì khác thường lắm, chắc không có ai phát hiện ra cô đang nghe lén đâu. Đồng thời với cảm giác giật mình thấp thỏm, Nhậm Tư Đồ cũng cảm thấy bản thân mình thật tức cười: Anh nói cô nghĩ một đằng nói một nẻo, mà đúng thế thật…

Khi Thẩm Thấm nhìn theo ánh mắt của Thời Chung, liếc nhìn Nhậm Tư Đồ ở trong xe thì Nhậm Tư Đồ nhận thấy rất rõ ràng trong đôi mắt không giấu được tâm sự ấy của cô ta tràn ngập vẻ lẻ loi, mất mát, giọng nói lại càng ủ rũ: “Em chỉ… em nghe bác Tần nói anh về quê ăn tết có một mình nên không yên tâm lắm, nên mới… nên mới tới nhà anh, muốn nấu cho anh một bữa bù lại bữa cơm Giao thừa.”

Nhậm Tư Đồ nghe thấy Thời Chung bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng cảm thấy bộ dạng cúi gằm mặt, e dè sợ hãi của Thẩm Thấm hết sức đáng thương, bất giác muốn đưa tay xoa đầu an ủi. Nhưng đồng thời, trong đầu cô bỗng nảy lên một ý nghĩ sợ hãi, cô rất sợ Thời Chung sẽ thương hại mà xoa đầu cô gái ấy.

Thời Chung không làm thế, giọng nói vẫn bình thản như trước, chuyển sang đề tài khác: “Chuyện video anh sẽ xử lý, em đừng nghĩ tới nữa.”

Người ngoài nhìn bộ dạng của anh còn thấy lạnh lùng, vô tình, huống hồ là cô gái hết sức để ý đến anh này. Cô nghe giọng của Thẩm Thấm bỗng nhiên trở nên kích động: “Em… khi em bị đám bạn của Tưởng Lệnh Thần kéo vào trong phòng, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của em, anh ta ngồi ở phòng bên cạnh hay ở đâu đó để đánh bài bridge. Cũng do tiếng gào thét của em quá lớn, làm phiền tới anh ta nên anh ta mới về lại phòng cũ, dẫn em ra…”

Nghe đến đây, bên tai Nhậm Tư Đồ như có tiếng sét đánh, không ngờ những lời mà gã Tưởng Lệnh Thần nhìn như điên cuồng kia nói đều là sự thật…

Nhưng Thẩm Thấm lại hoàn toàn không cho là thế, có lẽ nhớ lại đêm hôm đó làm cô cảm thấy rất tủi nhục nên giọng nói cũng trở nên uất ức: “Tên khốn Tưởng Lệnh Thần hoàn toàn không có ý định cứu em, chỉ vì em làm ồn tới anh ta mà thôi… Đây là những lời chính miệng anh ta oán trách em. Lúc ấy em liền nghĩ Trung Hâm bị nhà họ Tưởng áp chế thảm như vậy, sao em không trút hết mọi chuyện lên đầu anh ta, vừa có thể ép nhà họ Tưởng rút lui, vừa có thể cho loại người này một bài học, nhưng em nào ngờ… khi Tưởng Lệnh Thần dẫn em ra khỏi đó đã bị người ta quay video lại... Anh Thời, xin lỗi anh, em…”

Bàn tay đang đặt trên nút điều khiển cửa xe bỗng trở nên cứng đờ… Đây là vụ án mà văn phòng luật sư của Thịnh Gia Ngôn đang phụ trách, còn nguyên cáo thì lại đang thẳng thắn thừa nhận mình đã vu khống ngay bên tai Nhậm Tư Đồ.

Cuối cùng hai người bên ngoài đã nói rõ mọi chuyện với nhau, Thời Chung ngồi vào ghế lái, còn Thẩm Thấm thì xấu hổ ngồi vào băng ghế sau. Việc đầu tiên cô làm sau khi lên xe là cười, xin lỗi Nhậm Tư Đồ: “Cô Nhậm, thật ngại quá, để cho hai người phải lo lắng rồi.”

Nhậm Tư Đồ cố kìm nén những cơn sóng lòng, đáp lại bằng một nụ cười.

Thời Chung không nói chuyện, chỉ khởi động xe. Nhậm Tư Đồ nhìn gương mặt ngạo mạn của anh qua kính chiếu hậu…

Rốt cuộc anh đang tức giận vì ai?

Nhậm Tư Đồ đang suy nghĩ mông lung về vấn đề này thì Thẩm Thấm đã nhận lỗi. “Xin lỗi anh, anh đừng giận nữa mà, được không?”

Âm cuối của câu này hơi lên giọng, mang theo chút ngây thơ, nũng nịu.

Cuối cùng thì Thời Chung cũng nhếch khóe môi, coi như là cười trả lời, mặc dù nụ cười ấy nhanh chóng biến mất. Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu qua một bên, dựa vào cửa sổ xe, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nữa.

Tôn Dao cứ tưởng sẽ được nhìn thấy một Nhậm Tư Đồ mặt mày hớn hở, tâm trạng vui vẻ ngọt ngào nhưng trên thực tế, người mà Tôn Dao nhìn thấy lại là một Nhậm Tư Đồ với thần sắc cực kỳ căng thẳng.

Tầm Tầm còn tưởng Nhậm Tư Đồ sẽ dẫn chú chân dài về nhà nên mỏi mắt ngóng trông thật lâu, cuối cùng chỉ thấy một mình cô trở về nên khó tránh khỏi thất vọng. Nhậm Tư Đồ đã vào nhà khá lâu rồi mà Tầm Tầm vẫn còn ngóng ra ngoài cửa. “Sao chú chân dài không về chung với mẹ?”

“Chú ấy có việc bận.” Thật tình thì Nhậm Tư Đồ cũng không gạt trẻ con, quả thật Thời Chung còn có việc. Anh phải đưa Thẩm Thấm về nhà.

Khi ăn cơm tối, Nhậm Tư Đồ nhận được điện thoại của Thời Chung, nhưng nghe chuông reo vài tiếng là cô liền ngắt máy, anh cũng không gọi thêm lần nào nữa.

Có lẽ đây chính là điểm mâu thuẫn của phụ nữ. Gọi điện thoại tới, cô không nghe, nhưng khi anh thực sự bỏ cuộc không gọi nữa thì cô lại không kìm được mà cứ nhìn điện thoại liên tục.

Cho Tầm Tầm đi ngủ xong, rốt cuộc Tôn Dao cũng tịch thu điện thoại của Nhậm Tư Đồ. “Cậu đó, cái gì cũng tốt, có điều hay giả vờ. Nhớ anh ta thì gọi cho anh ta đi.”

Nếu chỉ đơn thuần là nhớ thì Nhậm Tư Đồ đã không rối rắm đến thế. Khi Nhậm Tư Đồ kể lại cho Tôn Dao nghe mọi chuyện đã xảy ra – đương nhiên là giấu giếm chuyện vu cáo – thì Tôn Dao cũng ý thức được chuyện này không đơn giản như mình tưởng.

“Cô gái ấy qua lại rất thân thiết với Thời Chung, cậu thực sự không để bụng sao?”

“Mình cũng không biết nữa.” Nhậm Tư Đồ tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Nhưng có chút khó chịu.”

“Vậy cũng đúng. Chẳng phải có triết gia nào đó đã nói: Muốn có được trái tim của phụ nữ thì phải có được cơ thể của cô ta trước sao? Dù sao thì cũng ngủ với nhau rồi, cho dù không yêu thì ít nhiều cũng sẽ để tâm đến.”

“Goethe(*) nói đó.” Nhậm Tư Đồ nhẹ nhàng bổ sung.

(*) Johann Wolfgang von Goethe được coi là một trong những vĩ nhân của nền văn chương thế giới, ông là một nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn, nhà khoa học, họa sĩ của Đức.

Tôn Dao không nghe rõ nên “hả” một tiếng.

Nhậm Tư Đồ xua tay. “Không có gì.” Nhưng nghĩ tới thì cô lại nhíu mày. “Cậu nói xem… cô gái kia và Thời Chung có quan hệ gì?”

Tôn Dao nghĩ ngợi một chút. “Có lẽ là của dự phòng. Giống như Thịnh Gia Ngôn đối với cậu vậy, Thời Chung cũng coi cô gái kia là của dự phòng. Đàn ông đều thế cả, không có một vài người sơ cua thì sẽ không có cảm giác an tâm. Uổng cho mình còn tưởng chú chân dài của Tầm Tầm là một người đàn ông đáng tin cậy. Đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, ông trời đã định là không đáng tin rồi.”

Của dự phòng? Nhậm Tư Đồ mỉm cười. Xem ra cô và cô gái kia cũng cùng chung số phận đấy chứ.

Có lẽ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Tôn Dao và Nhậm Tư Đồ đều giống nhau, bất luận vừa quen được ai thì đều có thói quen giả định người đó là người xấu trước. Bởi thế, trong quá trình tiếp xúc qua lại với nhau, đối với ai họ cũng có chút đề phòng. Mạc Nhất Minh từng nói đùa rằng: “Loại động vật giáp xác như các em rất khó có được hạnh phúc.”

Mà đúng là thế thật! Nếu không thì sao trên đời này lại có câu “phụ nữ đơn giản một chút thì sẽ hạnh phúc hơn.”

Nhậm Tư Đồ lại nghĩ đến cô gái tên Thẩm Thấm kia. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào Thời Chung, cảm thấy Thời Chung là ông trời, là đất mẹ của mình, là chỗ dựa vững chắc nhất của mình. Ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng cảm thấy kiểu con gái như vậy đúng là vừa ngây thơ vừa tốt đẹp.

Đâu có giống cô, động vật giáp xác xấu xí…