"Mẹ, sao mẹ có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy chứ? Rõ ràng con với Triệu Mạc Ngôn đang rất tốt đẹp, vì cớ gì phải chia tay?"
Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức lồ ng ngực phập phồng lên xuống, cô trừng mắt biểu thị thái độ khó chịu, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, gắt gỏng nhìn chằm chằm mẹ mình.
Khuôn mặt cô nàng nhăn nhó, thiếu chút nữa nuốt không trôi, bực bội đáp lời.
Mặc dù phận làm con, tuy nhiên, đang yên đang lành mẹ cô tự dưng đưa ra yêu cầu vô lý thế này thì Dương Ánh Nguyệt chịu thua, cô bắt buộc phải phản bác.
Thật chẳng thể hiểu nổi.
Tự hỏi rằng thành kiến mẹ cô đối với Triệu Mạc Ngôn từ đâu mà ra.
Chả lẽ bà ấy chưa phân biệt được, ba mẹ bạn trai cô phạm tội chứ đâu phải Triệu Mạc Ngôn, đây rõ ràng là lo quá xa và toàn những điều không đáng có.
Mẹ Dương hoàn toàn bỏ qua tâm trạng con gái đang bực bội đến nhường nào, bà mắng mỏ, thiếu điều dùng dao bổ đầu Dương Ánh Nguyệt ra:
"Vô lý cái gì? Ba mẹ chỉ muốn tốt cho mày thôi.
Mày đâu nằm trong bụng Triệu Mạc Ngôn kia mà biết nó thật sự ra sao? Bề ngoài khác xa so với bản chất con ạ.
Mẹ mày từng gặp bao nhiêu người rồi, đương nhiên dễ dàng phân biệt được hơn đứa trẻ mới đặt chân vào đời như mày."
Bà tỏ thái độ chẳng mấy hài lòng đối với một Dương Ánh Nguyệt cứng đầu cứng cổ, thật ra mẹ Dương chỉ hy vọng con gái nhận được những gì xứng đáng thôi.
Mỗi tội vấn đề mẹ Dương gặp phải hơi khó khăn, xem ra con gái bà đã quá say mê thằng nhóc Triệu Mạc Ngôn kia rồi.
Định kiến mẹ Dương dành cho người yêu Dương Ánh Nguyệt chả mấy tốt đẹp, bà cứ ngỡ rồi ngày nào đó Triệu Mạc Ngôn sa ngã, kéo con gái mình vào khổ cực.
Bất lực đưa tay đỡ trán, bà thở phì phèo, thật hy vọng Dương Ánh Nguyệt để những lời mình nói vào tai.
"Con à, mày nghe lời mẹ, chia tay với Triệu Mạc Ngôn đi." Mẹ Dương ra sức thuyết phục, tầm mắt dán chặt lên người con gái:
"Dương Ánh Nguyệt, mẹ nói thật, đừng nghĩ hiện tại Triệu Mạc Ngôn ngoan ngoãn, chăm chỉ thì sau này nó chẳng phạm phải sai lầm.
Cha mẹ nó như vậy rồi, phần trăm cao là nó cũng giống người thân thôi.
Tới khi ấy thì người khổ chỉ có mày thôi, làm lụng một thân một mình vất vả nhưng vẫn tốn bao nhiêu tiền của vào những việc chẳng đáng.
Ba mẹ chả mong mày lấy chồng giàu sang phú quý, chỉ hy vọng được một đời an nhiên, đến lúc lao đầu vào thì mới sáng mắt ra.
Tao trải qua nhiều rồi nên biết rõ."
Mẹ Dương xổ ra một tràng dài đến mức cổ họng đau rát.
Lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt bất giác nhíu chặt, cô khoanh tay trước ngực, trực tiếp phản bác: "Mẹ à, mẹ lấy cơ sở gì chắc chắn Triệu Mạc Ngôn lầm đường lạc lối? Kinh nghiệm chưa bao giờ đúng hết toàn bộ, với cả với cuộc sống anh ấy nếu thật sự nhân cách không tốt thì đã sa ngã từ lâu rồi.
Đừng đem sai lầm phụ huynh gây ra đổ hết lên đầu người vô tội, huống chi Triệu Mạc Ngôn là học sinh xuất sắc, chăm chỉ, mẹ tìm hiểu hẳn là biết được mà.
Quan điểm mẹ đưa ra quá thiển cận, con không chấp nhận."
Người con gái quả quyết khẳng định chắc như đinh đóng cột, muốn Dương Ánh Nguyệt chia tay với Triệu Mạc Ngôn, lấy đâu ra chuyện đó.
Cả hai đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới được ở bên nhau, đâu thể nói bỏ là bỏ được.
"Con ơi là con." Bà than trời than đất, khuôn mặt méo mó: "Triệu Mạc Ngôn kia nó có cái gì mà khiến mày mụ mị đầu óc thế hả? Đâm đầu vào thằng nhóc ấy chỉ hại cho bản thân mày thôi.
Hơn nữa chưa biết chừng kéo cả cha mẹ mày theo cùng bây giờ."
Bà chán nản thở dài, chưa biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng bản thân hiện tại, nói mãi mà đứa con gái chẳng thèm nghe, nhất quyết bảo vệ Triệu Mạc Ngôn kia.
Trong khi đó trên đời này bao nhiêu là người đàn ông tốt.
Dương Ánh Nguyệt vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu: "Con chỉ nói những gì con thấy đúng thôi.
Mẹ đừng áp đặt quá như vậy, nhân phẩm Triệu Mạc Ngôn tốt ra sao cả trường lẫn giáo viên đều biết.
Nói tóm lại là con chẳng chia tay với Triệu Mạc Ngôn đâu, mọi người đừng cố gắng thao túng con nữa, con đủ lớn để phân biệt được đâu là đúng và đâu là sai."
"Mày." Mẹ Dương thiếu chút nữa tức đến mức ói máu ra ngoài, hết khuyên nổi, bà đành liếc mắt về phía chồng, yêu cầu: "Ông còn ngồi đấy làm cái gì, mau nghĩ biện pháp khiến Dương Ánh Nguyệt tỉnh táo cái, không thể để nó lầm đường lạc lối được."
Bị vợ nhắc nhở, Dương lão gia im lặng từ đầu đến giờ mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, ba thấy mẹ con nói đúng đó.
Chia tay với Triệu Mạc Ngôn, đừng cứng đầu, tất cả chỉ muốn tốt cho con thôi.
Ba nghe nói trước kia con thích Trương Lạc Vĩ lắm mà, hơn nữa hai đứa môn đăng hộ đối, hay để ba liên lạc với họ mai mối cho con.
Chứ Triệu Mạc Ngôn kia khó có tương lai lắm."
"Kìa ba, ba nói gì thế? Mọi người đang tính phá hủy hạnh phúc đời con luôn à? Từ xưa đến nay con vô cùng ghét việc hôn nhân của mình bị sắp xếp, ba mẹ biết mà." Dương Ánh Nguyệt vừa nghe thấy ba chữ Trương Lạc Vĩ, cô ngay lập tức bác bỏ, lắc đầu từ chối:
"Con với Trương Lạc Vĩ chắc chắn không thể nào đâu.
Ba đừng đẩy cậu ta về phía con, con ghét Trương Lạc Vĩ lắm.
Mọi người cũng khỏi cần khuyên con chia tay, con và Triệu Mạc Ngôn đang rất tốt, cũng đang cố gắng xây dựng tương lai hai đứa.
Rồi ngày nào đó bọn con nhất định chứng minh cho ba mẹ thấy con chưa từng nhìn sai người."
Lời vừa dứt, Dương Ánh Nguyệt trực tiếp đứng dậy chạy lên phòng.
Mẹ Dương tức đến mức đỏ mặt, bà nghiến răng nghiến lợi: "Ông coi nó kìa? Yêu đến mức đầu óc mất hết tỉnh táo."
"Bà bình tĩnh, mọi chuyện cứ phải từ từ.
Chúng ta nghĩ cách khác, giờ Dương Ánh Nguyệt nó chắc chắn không nghe đâu.
Với cả phải để con bé đủ đau để mà tỉnh ngộ." Dương lão gia vỗ tay vợ, đưa ra lời khuyên.
Mấy ngày sau, khi chạm mặt Trương Lạc Vĩ, Dương Ánh Nguyệt tức tốc tỏ thái độ khó chịu, cô trừng mắt ghét bỏ mở miệng: "Bạn học Trương, rốt cuộc lần trước cậu nói những gì lăng nhăng liên quan đến Triệu Mạc Ngôn với mẹ tôi thế? Tôi nhớ giữa chúng ta chưa từng có quan hệ gì mà nhỉ, cậu lấy tư cách gì mà xen vào?"
"Dương Ánh Nguyệt, tôi chỉ nói sự thật.
Với cả do dì muốn biết đấy chứ." Trương Lạc Vĩ khuôn mặt sa sầm, bàn tay cuộn tròn, dường như anh ta đang bực bội.
Khoanh tay trước ngực, Dương Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Hờ hờ, Trương Lạc Vĩ, đừng tưởng tôi chẳng biết con người cậu ra sao.
Cậu mà không thêm mắm dặm muối vào câu chuyện thì tôi đi đầu xuống đất." Khóe môi cô nàng cong lên, thanh âm ngập tràn sự mỉa mai.
Học với nhau ba năm, thậm chí Dương Ánh Nguyệt còn từng theo đuổi kẻ đang đứng phía đối diện mình một thời gian dài, cô làm sao mà không biết Trương Lạc Vĩ là người như thế nào.
Huống chi cậu ta có thành kiến rất lớn với Triệu Mạc Ngôn từ cấp ba.
Đối phương ngay lập tức ngập ngừng, khả năng là đang chột dạ rất cao.
Trước khi rời khỏi, Dương Ánh Nguyệt lên tiếng cảnh cáo: "Cậu tốt nhất đừng để tôi biết cậu nói những gì, và còn nữa, tránh xa những người thân xung quanh tôi ra.
Mang đến bao nhiêu phiền phức cho tôi bạn học Trương xem ra vẫn chưa hài lòng.
Để mọi chuyện đi quá xa thì cậu biết tay tôi.".