Ước Hẹn Một Đời Vì Nhau

Chương 27: 27: Thi Thử





“Các em chú ý, trước khi chúng ta làm bài kết thúc học kỳ thì sẽ có một bài thi thử đánh giá năng lực hiện tại, kết quả sẽ được đánh giá một cách chân thực nhất đồng thời thể hiện trình độ hiện tại của các em.

Nên cô hy vọng rằng tất cả học sinh lớp chúng ta nỗ lực hết mình đạt được thành tích cao.

Ngoại trừ bạn Triệu Mạc Ngôn thì chưa nói tới, thì toàn bộ mọi người đều cần hết sức nghiêm túc cho cô.

Cũng đừng nghĩ tới việc gian lận, nhà trường đảm bảo làm thật chặt trong các công tác coi thi cũng như chấm điểm.”
Tiết học vừa mới kết thúc, trước khi rời khỏi lớp học, giáo viên chủ nhiệm thái độ trầm mặc đưa ra thông báo.

Ngay lập tức, trên khuôn mặt ai nấy đều bỗng chốc thay đổi trạng thái chóng mặt cùng với tiếng ồ một cách đồng thanh.

Bĩu môi, mọi người than thở liên tục, suốt ngày thi với cử.

Cả học kỳ vừa rồi bọn họ chẳng biết đã trải qua bao nhiêu là bài kiểm tra với nội dung tương tự rồi, nói chung là vì muốn đánh giá để chuẩn bị cho kỳ thi đại học một cách chính thức, toàn vẹn, nhưng cả ngày bài tập đều khiến học sinh mệt mỏi, bọn họ gục mặt xuống bàn, số ít thì quay sang nhìn nhau vô cùng ảo não.
Chỉ vài bạn giữ thái độ điềm tĩnh trên khuôn mặt, trong đó có Triệu Mạc Ngôn, học bá giỏi toàn diện, con cưng trong lòng thầy cô giáo cùng với Dương Ánh Nguyệt, người đã có sự chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng cho thành tích cũng như dự tính bản thân đặt ra ban đầu.
Cô giáo ngồi trên bục giảng đập tay xuống bàn, mở miệng: “Các em như vậy là sao đây? Kỳ thi toàn tỉnh, muốn cũng chẳng tránh nổi đâu.


Nên ráng mà cố gắng để khi chính thức thi tâm lý không bị vấn đề.

Huống chi nó cũng dùng để xác định hiện tại mức độ các em đang ở là vị trí nào.

Làm vậy chỉ vì muốn tốt cho mấy đứa thôi, chính nguyên nhân này, thay vì ngồi đây than ngắn thở dài thì các em hãy mau chóng ôn tập kiến thức thật kỹ, đồng thời xem bản thân còn đang hỏng ở đâu thì tập trung học lại, vào giữa tháng sẽ thi đấy, còn hơn một tuần nữa thôi.”
Nhanh chóng, bao trùm mọi ngóc ngách đều là sự im lặng.
Nhắc nhở xong, cô giáo chủ nhiệm đứng dậy bước ra khỏi đây.
Dương Ánh Nguyệt quay sang nhìn chằm chằm bạn trai, huých vai đối phương, nở nụ cười: “Bạn học Triệu Mạc Ngôn, chiều nay cậu giúp tôi hệ thống kiến thức một lần nữa nhé.

Tôi sợ mình quên vài chỗ.

Đặc biệt là môn hóa, mấy công thức bảo toàn điện tích với bảo toàn khối lượng gì đó tôi cứ mơ mơ màng màng.

Trong ba môn chính tôi ngáo nhất là hóa học, nên phiền Ngôn Ngôn chỉ dạy cho tôi nhé.”
Khoanh tay trước ngực, người con gái nhấc mông lên dịch sát về phía Triệu Mạc Ngôn, kỳ thực rất muốn ôm lấy cậu, làm những hành động thân mật, tuy nhiên vì đang ở trong lớp học nên Dương Ánh Nguyệt đành tem tém lại, tránh để giáo viên nhìn thấy thì chẳng hay ho chút nào cả.
Hơn nữa, những yêu cầu Dương Ánh Nguyệt đưa ra với Triệu Mạc Ngôn đều vô cùng nghiêm túc.

Về bộ môn hóa học, cô nàng dù cố gắng đến mức độ nào vẫn khó lòng hiểu được mấy cái bản chất nằm đằng sau, nhất là phần hữu cơ, nó làm Dương Ánh Nguyệt khóc thét trong lòng.

May mắn có Triệu Mạc Ngôn hỗ trợ ôn tập nên cô mới gắng gượng đến ngày hôm nay.
Chứ cô muốn bỏ cuộc từ lâu rồi.
“Ừ.

Tôi biết rồi.” Triệu Mạc Ngôn điềm tĩnh gật đầu, cậu nhẹ nhàng vỗ vai người yêu, mấp máy môi: “Chiều chúng ta tới thư viện ôn tập.

Cậu còn chỗ nào chưa hiểu thì tôi sẽ giải đáp.”
Dương Ánh Nguyệt phấn khích khoác tay chàng thiếu niên, cô chu môi, làm nũng: “Học xong chúng ta cùng đi hẹn hò nhé? Đã lâu rồi tôi với cậu chẳng có dịp ra ngoài riêng tư với nhau.

Tôi biết mấy quán bên lề đường gần thư viện ngon cực, giá cả phải chăng nữa, nghĩ đến thật là nhớ ngày tháng trước đây ghê.”
Tại vì dạo gần đây học khá nhiều nên thời gian riêng tư dành cho nhau bị thu hẹp, dẫu vậy, cả Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn tình cảm vẫn còn rất sâu nặng, thậm chí rất nhiều đàn em khóa dưới ngưỡng mộ hai người, Dương Ánh Nguyệt đặc biệt cảm thấy hết sức tự hào.
Triệu Mạc Ngôn trên trường chỉ tập trung làm đề, cậu chả cần học gì nhiều, nên hoàn toàn có thể ở bên cạnh cô nếu như muốn.


Chỉ tại Dương Ánh Nguyệt học nhồi học nhét nên để anh bạn trai tủi thân thôi.

Từng có vài lần Triệu Mạc Ngôn muốn ở bên cạnh cô, đối phương thậm chí càng ngày càng dính người mà sợ ảnh hưởng tới Dương Ánh Nguyệt nên chỉ đành giữ trong lòng, chẳng may bị cô phát hiện ra tâm tư.
“Cậu thích thế nào cũng được.” Triệu Mạc Ngôn âm thầm gật đầu, đôi mắt trong veo ngập tràn những tia hạnh phúc, vui vẻ.
Người con gái ra dấu ok: “Chốt kèo.”
Nụ cười trên môi Dương Ánh Nguyệt càng thêm đậm, tâm trạng cô cực kỳ cực kỳ tốt, hơn nữa Trương Lạc Vĩ kia dạo gần đây chẳng làm phiền tới cô nên càng thêm phấn khích.
Tình yêu gà bông giữa hai người thêm phần ngưỡng mộ.
Trong hơn một tuần sau khi đưa ra thông báo tổ chức kỳ thi thử cho học sinh khối mười hai, thầy cô giáo tích cực giao bài tập, cho làm đề, tần suất tăng một cách chóng mặt, hàng loạt những yêu cầu khắt khe được đưa ra, nguyên nhân là bởi chẳng ai muốn học sinh bị điểm kém môn mình dạy cả.

Chính vì thế, trường học thời gian này thường hay tan muộn vì giáo viên ở lại dạy phụ đạo rồi bổ sung các bài học còn thiếu.
Nói chung là căng thẳng.
Chưa hết, thi thử xong vài tuần là học sinh nhanh chóng kết thúc học kỳ một, toàn thi với thố, ai nấy đều cảm thấy ngán đến tận óc.

Nhưng ngoại trừ chấp nhận ra thì chả dám phản kháng, tất cả đều vì tương lai về sau.
Triệu Mạc Ngôn được giáo viên cho phép trở về sớm, tuy nhiên, cậu vì Dương Ánh Nguyệt mà nán lại lớp học.

Chỗ nào chưa hiểu cô nàng ngay lập tức quay sang hỏi bạn trai, Triệu Mạc Ngôn sẽ giúp cô giải đáp thắc mắc.

Đồng thời, chàng thanh niên đóng vai trò đem nước uống cùng đồ ăn tiếp tế cho Dương Ánh Nguyệt bởi sợ cô đói giữa chừng.
Từng hành động quan tâm săn sóc đều khiến học sinh xung quanh ghen tị.
Trước khi bắt đầu thi vài hôm, danh sách xếp phòng được đưa ra.


Đứng bên cạnh Triệu Mạc Ngôn, nhìn tên mình với tên bạn trai cách nhau khá xa, Dương Ánh Nguyệt bĩu môi, ai oán: “Tiếc nhỉ, chúng ta chẳng cùng phòng với nhau.

Được ở cùng cậu thì tốt biết mấy.”
Đã thế cô còn phải ngồi chung với Bạc Uyển Như, bạn gái Trương Lạc Vĩ, cô gái trước đây suốt ngày kiếm cớ gây sự với Dương Ánh Nguyệt.
Xui tận mạng.
“Thôi đừng buồn.

Quan trọng là cậu nỗ lực đạt được kết quả thôi, có tôi bên cạnh hay không thì vẫn cần cố gắng.

Chúng ta về sau còn nhiều thời gian ở với nhau mà.” Triệu Mạc Ngôn hơi luống cuống, theo bản năng vươn tay xoa đầu Dương Ánh Nguyệt.
Người con gái vẫn hơi tiếc một chút, tuy nhiên ngoài chấp nhận xa Triệu Mạc Ngôn hôm ấy thì chả làm gì khác được.
Rất nhanh, hôm thi thử đã tới.
Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn vẫn bình tĩnh như mọi hôm đến trường, khác xa với những đối tượng xung quanh đang mải miết ôn tập thì hai người vẫn âu âu yếm yếm, dính sát lấy nhau.

Chuông gọi thí sinh vào phòng thi vang lên, Dương Ánh Nguyệt hơi không nỡ tách ra khỏi Triệu Mạc Ngôn, cô làm nũng dựa vào vai cậu, làm chàng trai bên cạnh dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn phải buông ra.
Triệu Mạc Ngôn mỉm cười vẫy tay, thanh âm tràn ngập dịu dàng: “Dương Ánh Nguyệt, chúc cậu thi tốt, nhớ giữ bình tĩnh.”.