Cuộc phẫu thuật đó trong tâm trí Hải Dương năm ấy dường như kéo dài bất tận. Cô không biết đã trải qua bao lâu, cô cùng mẹ ngồi ở hàng ghế đợi, thời gian như một con dao oái oăm khía từng chút một vào trái tim của hai người đến độ tưởng như là nghẹn thở.
Cảm giác người thân yêu bên cạnh đang phải đối chọi với cái chết còn bản thân chỉ có thể ngồi đây và chờ đợi thực sự quá kinh khủng. Cảm giác bất lực này cả đời Hải Dương cũng không quên.
Ánh điện màu trắng dường như càng trở lên chói loá hơn mang theo một màu sắc ảm đạm, tang thương. Mùi của sự chết chóc như theo gió chầm chậm lan toả, bao vây lấy Hải Dương.
Cô cắn móng tay, cố ngăn chặn những suy nghĩ xấu đang len lỏi vào đầu mình. Không sao đâu, không sao đâu, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Bố cô cả đời sống lương thiện, ông sẽ không sao đâu...
Đèn phòng phẫu thuật vừa tắt, người bên trong còn chưa đi ra, cô và mẹ đã bật dậy cuống cuồng chạy đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Bác sĩ phẫu thuật chính đi đầu, nhìn thấy người nhà bệnh nhân thì ánh mắt ảm đạm
- Bác sĩ, chồng tôi....
Tuệ Linh kích động hỏi, Hải Dương đứng im lặng một bên, bàn tay nắm chặt lại.
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin lỗi chị
......
Hải Dương chưa bao giờ nghĩ đến một người bên cạnh bỗng biến mất mãi mãi
Tại sao một người lại chết đi?
Rõ ràng mới đó còn có thể nói chuyện cười đùa, rõ ràng cơ thể vừa mới còn toả ra hơi ấm, rõ ràng bên tai dường như còn văng vẳng tiếng của người ấy, trong thâm tâm ngập tràn hình ảnh của người ấy...
Rốt cuộc là tại sao?
Con người ta đang sống, tại sao lại chết đi?
Tại sao trong khi nhà cô ngập chìm trong đau đớn thì thế giới ngoài kia vẫn tiếp tục vận hành êm ả như thế? Tại sao những người kia có thể cười đùa vui vẻ như thế?
Tại sao người ra đi lại là bố cô?
Sao cuộc đời lại bất công đến thế?
Tại sao?
Sự ra đi của bố khiến cả mẹ và Hải Dương rơi vào tình trạng suy sụp trầm trọng. Sự u ám bao trùm lên cả căn nhà nhỏ, người mẹ siêu nhân của cô trở nên bận rộn hơn bao giờ hết, nói đúng hơn là bà tự tìm cách dìm mình ngập tràn trong công việc.
Hải Dương thì trượt dài trong nỗi đau đớn
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô tuột dốc đến độ người xung quanh không thể nào nhận ra. Thái độ hờ hững, ánh mắt tê dại của Hải Dương khiến người thân xung quanh sợ hãi, đặc biệt là cô Nhu.
Khi cô nhìn thấy dáng vẻ của Hải Dương đã không kìm được sự bàng hoàng, lo sợ của mình. Hải Dương từ một cô bé năng động hoạt bát, ánh mắt sáng rực đã biến thành một người khác hẳn. Xung quanh cô bé lúc nào cũng có cảm giác u uất, cô bé trầm lặng hơn, ít nói hơn, ánh mắt bị bao phủ bởi một lớp màu xám xịt ảm đạm.
Cô Nhu ôm lấy Hải Dương, bàn tay êm ái khẽ vỗ về, chứng kiến đứa trẻ mình yêu thương trở nên như vậy, trái tim cô như rỉ máu.
Hải Dương ban đầu còn tỏ vẻ bình thản, mặc cô ôm lấy mình nhưng đến khi bàn tay cô Nhu nhẹ nhàng vỗ trên vai thì cô bỗng trở lên hoảng loạn, cảm giác quen thuộc ập đến.
Thật giống
Thật ấm áp
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai của cô Nhu. Cảm nhận được điều đó, cô sững người lại. Bên tai vanh lên âm thanh nghẹn ngào, rạn nứt của Hải Dương
- Bố ơi....
Con sợ lắm, bố đừng đi
Bố đừng bỏ mẹ và con, đừng để con một mình...
———-
- Hải Nam, Hải Nam....
Hải Dương tựa lưng vào tường, cả người như bị rút hết sức lực từ từ trượt xuống.
Tiếng mẹ nức nở quanh quẩn bên tai, kí ức như một cốc thuỷ tinh bị vỡ mạnh mẽ trào về đâm vào tâm trí cô. Ánh đèn trắng năm ấy đang bao phủ lấy cô, sáng đến mờ mắt, đến mức mắt cay cay.
Đã 3 năm rồi
...
Hải Dương lôi từ trong gậm giường ra một cái hộp sắt, qua ánh đèn yếu ớt mơ hồ có thể nhìn thấy bên trên phủ một lớp bụi mỏng.
Đưa tay lau nhẹ lớp bụi kia, cô cẩn thận đem chiếc hộp mở ra.
Bên trong chứa đựng những món đồ mang hơi thở của ‘hồi ức’. Tất cả đều là đồ bố tặng cho cô
Khi Hải Dương chạm đến hộp màu ở đáy hộp, trái tim cô rung lên mãnh liệt.
Năm ấy khi nhận lại chiếc vali bố đem theo khi gặp tai nạn, mở ra thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là cái này. Bố biết cô thích vẽ và ông luôn ủng hộ sở thích của cô.
Hải Dương từng hào hứng nói với ông về hộp màu này, than rằng nó quá đắt lại khó mua, tiền mừng tuổi của cô cũng chưa đủ để mua bộ màu này.
Không ngờ ông đã âm thầm ghi nhớ trong lòng, muốn đem đến cho cô một bất ngờ lớn.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Chẳng ai ngờ được điều gì sắp xảy ra với số mệnh của mình và cũng chẳng ai ngờ được rằng đời người cứ như thế mà kết thúc. Những dự định ấp ủ phút chốc hoá thành mây khói
Hải Dương đem hộp màu để lên bàn học, bên ngoài vẫn được bao bọc cẩn thận. Cô cầm kéo cắt bỏ lớp vỏ bên ngoài, từ bên trong bất chợt rơi ra một tờ giấy nhỏ.
“ Con gái yêu dấu!
Bộ màu này bố tặng con chúc mừng con được giải nhất cuộc thi vẽ tuần trước. Bố xin lỗi vì không thể quay về cùng con tham gia được.
Lần này bố về là sẽ ở cố định tại nhà luôn. Những năm qua bố đã quá bận rộn, chẳng có thời gian bên cạnh con và mẹ, bố rất áy náy
Thời gian tới bố mong cả nhà mình sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn nhé. Chúc con ngày càng tiến bộ
Yêu con”
Bàn tay cầm tờ giấy của Hải Dương run rẩy, nét chữ trầm ổn quen thuộc kia như phá bỏ mọi mâu thuẫn, những ràng buộc trong lòng cô.
Rốt cuộc ba năm qua cô đã làm gì?
Nếu hôm nay cô không mở hộp màu này ra có phải cả đời này cô sẽ bỏ lỡ nguyện ước của bố không?
——-
Tác giả: Mọi người có thể góp ý cho tôi không? Tôi cảm thấy khá hoang mang về khả năng viết của mình:((