Ước Hẹn Biển Khơi

Chương 41: Quá Khứ (1)




[ Mùa hè 3 năm trước ]

- Mẹ ơi, bố về chưa ạ?

Hải Dương đi học về lập tức chạy ù vào trong nhà, vừa nhìn thấy mẹ đã hào hứng hỏi

Tuệ Linh lắc đầu ngán ngẩm, con bé này từ hôm qua đến giờ hỏi đi hỏi lại câu này đến mấy lần, ríu ra ríu rít đau cả đầu

- Bố bảo chiều mới về

Hải Dương nghe thế thì xụ mặt xuống, dáng vẻ thất vọng nhưng lại ngay lập tức khôi phục dáng vẻ phấn chấn, tiếp tục hỏi

- Thế mấy giờ bố về ạ? Hay chiều nay mẹ xin cho con nghỉ nhé! Con đi đón bố!

Tuệ Linh nghiêm mặt lại, đứng dậy gõ vào đầu cô con gái ngốc nghếch một cái

- Nghỉ gì mà nghỉ? Bố con đi xe máy về việc gì phải đón? Đứng có mà kiếm cớ trốn học

Cuối cùng thì Hải Dương vẫn bị mẹ lôi cổ đến trường.

Cả buổi ngồi trên lớp cô không sao tập trung được, chốc chốc lại ngó lên nhìn đồng hồ. Trong lòng trào dâng cảm xúc hân hoan khó tả, lần đi công tác này của bố lâu ơi là lâu, đã gần hai tháng rồi cô chưa được gặp ông.

So với mẹ thì Hải Dương dính bố hơn hẳn, đơn giản vì ông chiều cô đến tận trời, người người bảo Hải Dương đích thực là 'con gái rượu' của ông. Mỗi khi mẹ nổi cơn thịnh nộ bố đều đứng chắn trước mặt cô làm một bức tường vững trãi, che chắn cho cô. Bức tường ấy vững trãi tới mức cô một khoảng thời gian cô từng nghĩ ông sẽ cứ như vậy mà bảo vệ cô suốt đời, còn cô sẽ mãi mãi là công chúa nhỏ trong lòng ông.

Chỉ là về sau bố thường xuyên phải đi làm xa, thời gian cô quấn quít lấy ông cũng dần ít hơn nhưng ông đối với cô vẫn luôn cưng chiều như cũ. Đi đâu cũng sẽ mang quà về cho cô.

Lần gọi gần đây nhất ông nói với cô bằng giọng vô cùng hào hứng bảo rằng lần này về có một thứ cô nhất định sẽ thích!

Hải Dương vì câu nói này mà nôn nao suốt mấy ngày.

Trống tan học vừa vang lên tiếng đầu tiên cô đã đeo cặp chạy mất dạng trước ánh mắt ngạc nhiên của thầy cô và bạn bè

Hải Dương cắm đầu cắm cổ chạy về phía phòng phó hiệu trưởng, nơi mẹ cô đang làm việc.

Đến nơi, cô thở hổn hển vì mệt, cố ổn định hơi thở rồi chỉnh sửa lại quần áo nhăn nhúm vì chạy đường xa, khẽ gõ cửa gọi

- Mẹ ơi?

Bên trong không có tiếng đáp lại. Hải Dương bèn gõ lại lần nữa, giọng cao thêm

- Mẹ ơi? Mẹ?

Vẫn không có tiếng đáp trả, Hải Dương dần cảm thấy lúng túng, cô còn đang nghĩ xem có nên mở cửa ra không thì cô Nhu dạy Mĩ thuật từ phòng giáo viên gần đó đi ra, vừa nhìn thấy Hải Dương mắt cô lập tức sáng lên rồi tiến về phía Hải Dương đang đứng

- Dương!

Cô giật mình ngẩng đầu lên thì thấy cô Nhu đang mỉm cười đến gần, cô cũng bất giác cười lại.

- Em chào cô

- Tìm mẹ à?

Cô Nhu hỏi, chuyện Hải Dương là con gái của phó hiệu trưởng chẳng phải bí mật gì và điều này ít nhiều đem lại cho cô cảm giác áp lực. Người ta luôn nghĩ khi có một người mẹ làm trong nghành giáo dục thì con cái nhất định sẽ có thành tích xuất sắc bởi vậy mà lúc nào cô cũng phải nỗ lực đạt điểm tốt để mẹ nở mày nở mặt

- Vâng ạ. Hôm nay cô không có tiết ạ?

- Cô có một tiết thôi.

Cô Nhu rất quý Hải Dương. Hầu hết học sinh đều không quá coi trọng môn Mĩ thuật bởi đây là môn năng khiếu, thường chỉ có những học sinh có khả năng vẽ mới hứng thú với những tiết học này và Hải Dương là một học sinh như vậy. Bạn thử nghĩ xem nếu trong một tiết học toàn bộ học sinh đều không tập trung, hoặc là gục đầu xuống ngủ hoặc là nói chuyện cười đùa chỉ có duy nhất một người say mê nghe giảng, ánh mắt lúc nào cũng dính lấy mình thì thử hỏi làm sao không yêu mến học sinh đó cho được?

Nếu là bình thường Hải Dương sẽ đứng nói chuyện với cô Nhu quên cả thời gian. Cô Nhu là một người cực kì hiểu biết, cách diễn đạt vấn đề cũng rất hay, Hải Dương học được rất nhiều kĩ năng vẽ từ cô Nhu. Đó là bình thường, còn hôm nay Hải Dương không có tâm trạng chuyện trò, cô hỏi cô Nhu một cách vội vã

- Cô ơi, cô thấy mẹ em đâu không ạ?

- Lúc nãy mẹ em lái xe đi rồi, chắc có việc bận tại cô thấy mẹ em đi vội vàng lắm.

Nghe cô Nhu nói Hải Dương lập tức trở nên ỉu xìu. Mẹ bảo đợi cô cùng về mà

Cô thất vọng chào cô Nhu một câu rồi quay lưng đi.

——-

Tối

Đã hơn 8h tối rồi mẹ vẫn chưa về, bố cũng không thấy đâu, trong thâm tâm Hải Dương len lỏi vài suy nghĩ không may nhưng ngay lập tức bị cô gạt đi.

Đây cũng không phải lần đầu bố về trễ so với lịch hẹn, cô không nên suy nghĩ đen đủi như vậy. Còn mẹ thì chắc đi đâu đó thôi, mẹ là phó hiệu trưởng cơ mà, đương nhiên là thường xuyên bận rộn

Hải Dương tự trấn an mình như thế nhưng trong lòng cô vẫn cứ bồn chồn không yên, mắt liên tục nhìn đồng hồ.

Mãi đến hơn 9h, tiếng mở cửa lạch cạch vang lên, Hải Dương vội ngồi bật dậy khỏi ghế chạy về phía cửa.

Người mở cửa là mẹ

- Mẹ! Mẹ đi đâu....

Còn chưa nói xong, Hải Dương khựng lại khi thấy nét mặt mệt mỏi cùng hốc mắt đỏ hoe của mẹ. Cô dè dặt hỏi

- Mẹ sao thế?

Tuệ Linh nhìn con gái, mắt hơi đờ đẫn, giọt nước mắt nóng hổi bất giác trượt xuống gò má.

Đó là lần đầu tiên Hải Dương thấy mẹ khóc, lần đầu tiên chứng kiến người mẹ siêu nhân của cô yếu đuối như thế.

Bà đưa tay lau nước mắt, ngồi xuống trước mặt Hải Dương, tay nắm chặt tay cô, giọng run run

- Hải Dương, con nghe kĩ đây. Bây giờ con lên phòng lấy cho mẹ bộ quần áo rồi về phòng học bài. Nhớ ngủ sớm mai còn đi học. Tối nay mẹ có việc không ngủ ở nhà, con nhớ khoá cửa cẩn thận, mẹ để tiền ăn trên bàn mai con tự mua gì ăn hoặc sang nhà bà ngoại ăn cơm cũng được.

Hải Dương cảm thấy thái độ của mẹ rất lạ lùng, chưa nói đến việc mẹ khóc thì việc mẹ dặn dò cô cẩn thận như thế này cũng rất lạ.

Cô cảm thấy không yên tâm, hỏi lại lần nữa

- Mẹ, mẹ sao thế? Tối nay mẹ đi đâu? Sao mai mẹ không ở nhà?

Tuệ Linh một tay vẫn nắm chặt tay cô, một tay khẽ đưa lên xoa mái tóc ngắn của cô, thì thào

- Không sao đâu, tất cả đều không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chắc chắn là như thế

Bà nói đi nói lại những câu đấy, không biết là đang nói với cô hay là đang nói với chính mình.