Ước Hẹn Biển Khơi

Chương 24: Lo lắng và tức giận (1)




Hôm nay là ngày 20/11

Khác hẳn với hôm tổng duyệt, tâm trạng Hải Dương cực kì thoải mái, không hề căng thẳng thậm chí cô còn vui vẻ đi cùng Thảo Chi ra ngoài cổng trường ăn uống trong khi chờ đợi đến lượt lớp cô biểu diễn

- Chết! Muộn thế này rồi á?

Thảo Chi giật mình nhìn đồng hồ, vội vã trả tiền rồi kéo Hải Dương còn đang ngơ ngác ăn kem

- Nhanh lên!

Cô hối hả chạy theo bí thư, tay vẫn kiên quyết không rời cây kem thân mến.

Lúc chạy về phía sau cánh gà hỏi mới biết kết thúc tiết mục này sẽ đến lớp cô.

- May quá, vừa kịp!

Thảo Chi thở hổn hển vỗ ngực tự an ủi, cô quay sang Hải Dương nhe răng tỏ ra hung dữ doạ nạt

- Hôm nay cậu mà dở chứng gì là ông xé xác cậu

Nhưng ngay lập tức cậu ta lấy lại dáng vẻ bình thường, tươi cười khoác vai Hải Dương đi về chỗ lớp mình

Hải Dương: "..."

Tại sao cứ có cảm giác chị gái này ngày càng dữ tợn nhỉ?

———

- Tiếp theo sau đây là tiết mục múa hát " Huyền Thoại Mẹ" của chi đội A10!

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay có chút uể oải, đa số mọi người sẽ không thích những hoạt động như thế này. Hơn nữa trời nắng nóng mà ngồi dưới ghế liên tục hơn tiếng đồng hồ thì tâm trạng của mọi người khó mà thoải mái được.

Hải Dương nhìn phía dưới toàn người là người thì trở nên rụt rè hẳn, cô cúi đầu đi theo mọi người ra phía khán đài.

Sau khi vào vị trí xong xuôi, nhạc dạo bắt đầu nổi nên. Hải Dương thực hiện các động tác một cách thuần thục.

Bên dưới vang lên nhiều tiếng xì xào bàn tán, rất nhiều người thì thầm to nhỏ rồi lén chỉ chỏ về phía sân khấu, có người còn cầm điện thoại ra để quay video.

Hải Dương không nhịn được tò mò nhìn xuống phía dưới khán giả rồi giật mình khi nhìn thấy rất nhiều người đưa tay chỉ chỉ về phía cô rồi thấp giọng bàn tán

Chuyện gì vậy?

Hải Dương căng thăng, cô làm sao? Sao họ lại chú ý đến cô thế?

Giọng của một bạn nữ ngồi gần sân khấu vô tình lọt vào tai Hải Dương

- Thằng đứng cạnh con bé tóc ngắn kia đẹp trai vãi

Thì ra không phải chỉ cô, Hải Dương thở phào nhẹ nhõm. Liếc sang thằng bên cạnh đang chuyên chú biểu diễn, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội.

Đẹp trai có gì hay cơ chứ.

Trong khi cô còn đang nổi giận vô cớ thì một cơn đau nhẹ nhàng len lỏi đến, âm ỉ mơ hồ. Đến lúc cô nhận ra thì cũng là lúc những động tác khó bắt đầu xuất hiện.

Hải Dương hơi run rẩy, bụng cô đang thắt lại, nhói lên từng đợt.

Lúc phải thực hiện động tác cúi khuỵu người xuống cô gần như mất hết sức lực quỳ một chân xuống đất.

Sống lưng lạnh toát

Thảo Chi đứng phía sau khán đài khó hiểu nhìn động tác của Hải Dương, vẫn ổn, không phá hỏng đội hình. Chỉ là cứ có cảm giác kì lạ

Vì chỉ nhìn từ phía sau lưng nên Thảo Chi không thấy sắc mặt Hải Dương trở nên vô cùng nhợt nhạt

Hải Phong cũng nhận thấy có điều bất thường, cậu quay phắt qua người bên cạnh. Cậu thấy cô đang hơi cúi đầu, từ vị trí của cậu chỉ có thể thấy một bên sườn mặt của Hải Dương. Sống mũi cô lấm tấm mồ hôi, tóc mái vì mồ hôi ướt cũng đã bắt đầu dính sát vào da. Làn da vốn trắng trẻo, hồng hào bỗng trở nên nhợt nhạt rõ rệt.

Có chuyện gì vậy?

- Hải Dương, cậu sao thế?

Hải Phong thấp giọng hỏi nhưng cô không đáp lại, cậu càng sốt ruột. Sự lo lắng toả ra rõ rệt, Hải Phong vội vàng gọi lại lần nữa nhưng cô vẫn nín thin thít.

Đến lúc chuyển động tác, Hải Dương run run chống chân đứng dậy. May là Hải Phong nhanh chóng kéo cô đứng dậy nếu không thì bí thư sẽ xé xác cô thật mất.

Cơn đau ở bụng càng ngày càng dữ dội, Hải Dương lạnh hết cả sống lưng mỗi khi bụng thắt lại. Cảm giác âm ấm từ nơi nào dó truyền đến khiến cô điếng người.

Đến!

Hải Phong lo lắng nhìn Hải Dương sắc mặt càng ngày càng kém. Cô nàng cắn chặt môi tới mức xung quanh môi trắng bệch lại, người hơi run run. Hỏi thì cô không hề đáp lại lấy một câu.

Tiết mục vẫn còn gần một nửa mới xong, Hải Dương chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như thế này. Người cô lạnh toát và không thể chú ý được điều gì ngoài cơn đau đang hoành hành.

Mau mau kết thúc đi!

Bụng lại một lần nữa co thắt, Hải Dương không nhịn được co người lại. Đau quá!

Bây giờ cô thật sự muốn khóc, mắt cũng đã hơi ngân ngấn nước rồi nhưng cô cố mở to mắt không cho nước mắt rơi xuống

Đùa à? Tự nhiên khóc ở đây ngại chết đi được.

Khi Hải Phong kéo cô lại gần lúc bài hát hết thúc thì Hải Dương mới nhận thức được khoảnh khắc cô mong chờ cuối cùng cũng tới. Bởi vậy mà tinh thần được nâng cao thêm chút ít.

Gần xong rồi...

Hải Phong cảm thấy cậu sắp rồ vì con bé này rồi. Ăn phải bả hay gì? Hỏi gì cũng không thèm nói

Điên mất!