Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 51: Thoát ra từ địa ngục !




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ước Định Vĩnh Hằng (J. Đại Đế) - Chương 51: Thoát ra từ địa ngục !

"Đại...đại ca! Nó nó tắt thở."

Tên ròm run rẫy xờ mũi Ngân Hà, nét mặt tràn đầy hốt hoảng.

"Mẹ nó! Vậy mà dám cắn lưỡi! Tim còn đập không?"

Tên đầu trọc nghe xong tức muốn điên người, phẫn nộ đá vào mấy lon bia nằm lênh láng trên sàn nhà. Lúc nãy, bị tên mập rủ rê, hắn bản thân không kềm được cám dỗ nên cùng bọn chúng uống. Năm tên uống  đến mức ngà ngà say thì thằng ròm từ chỗ đi giải chạy vào hốt hoảng nhìn thấy tên nhóc kia khóe miệng chảy ra máu tươi không chút động đậy.

Chống đỡ cơn say cả bọn chạy sang lật người tên nhóc kia dậy thì cảm thấy tay chân nó lạnh ngắt rồi, kiểm tra hơi thở cũng không còn, cả bọn nhất thời rơi vào hoảng loạn.

"Chúng, chúng ta gọi điện báo cho chị hai đi! Dù gì cũng là nó tự sát, chúng ta không phải là ép chết nó."

Tên ròm sợ hãi.

"Bộ mày điên hả? Chị hai ra lệnh cho chúng ta ở đây canh chừng nó, giờ để nó chết rồi xem bả có lột da chúng ta không?"

Tên lùn đi đến từ phía sau mạnh tay tán thẳng vào đầu gã ròm.

"Vậy chứ làm sao bây giờ?"

Tên ròm ôm đầu mếu máo.

"Chôn nó đi, đợi đến ngày mai thì báo tin nó chạy trốn rồi, trốn rồi thì chêt hay sống với chúng ta không quan hệ nữa, lúc đó chuyện cô ta đã thành, cũng không thèm bận tâm đến mấy cái nhỏ nhặt này đâu."

Tên đầu trọc quả quyết.

Cả bọn mở giây trói của Ngân Hà, còn tranh thủ cắt vụn nó thành từng đoạn nhỏ, ngụy tạo thành hiện trường của một vụ cắt dây bỏ trốn giống hệt như trong phim.

Đoạn cả bọn mang 'xác' của cậu ra ngoài chuẩn bị chôn lấp. Tên ròm và tên tóc tím được giao nhiệm vụ chôn thi thể cậu. Những người còn lại ngại lạnh, lại hơi say nên liền lập tức bỏ vào trong.

Trời ngày càng trời lạnh, cái lạnh của đêm đen như bao trùm lên tất cả mọi sự vật xung quanh, làm nổi sợ trong lòng tên ròm ngày càng thêm bành trướng. Hắn đi theo tên trọc chưa lâu, thường ngày chỉ là gã sai vặt, nhưng hắn biết nhìn sắc mặt người mà sống lại còn rất biết cách nịnh nọt dựa hơi nên chẳng mấy chốc đã trở thành đàn em đắc lực của gã. Nhưng hắn chính là cả đời chưa bao giờ nhìn thấy qua có người chết trước mặt mình, hơn nữa lúc chết còn rất đáng sợ.

Vừa mấy hôm trước còn là cậu nhóc trắng trẻo xinh đẹp, hiện tại đã gầy đến xác xơ. Hốc mắt đen ngòm sâu ngoáy, khóe miệng trào ra máu đỏ tươi. Nhìn thấy một màn như vậy hắn liền bị dọa một trận, sợ đến toàn thân run rẩy. Hắn nghĩ đến việc cả đám bọn hắn thông đồng bỏ đói cậu nhóc này, đại tiểu tiện cũng không cho đi, đối xử như thế thật sự có chút quá tàn nhẫn. Cậu nhóc này có khi vì lẽ đó mà đau đớn, khổ sở tìm đến việc tự xác...

Hắn vừa nghĩ vừa nuốt nước bọt, đôi chân run rẩy đến độ đứng không vững, đào được hai ba nhát liền không ngừng khấn vái rồi bỏ luôn xác xuống lấp đất qua loa rồi bỏ chạy. Nếu còn đứng lâu thêm nữa hắn nhất định sẽ chết vì đau tim mất.

.

"Dậy đi! Bọn họ đi hết rồi!"

Một lúc lâu sau giữa thinh không vắng lặng tên tóc tím im lặng từ nãy đến giờ bỗng dưng lên tiếng.

"Này!"

Hắn tiếp tục gọi, lần này trực tiếp hướng về phía Ngân Hà được chôn xuống.

"Không lẽ có chuyện thật rồi"

Đợi mãi đến một lúc lâu sau cũng không thấy tiếng trả lời hay động tĩnh gì, hắn mới chợt giật mình hoảng sợ vội chạy đến bới đống đất lấp phía trên Ngân Hà đỡ cậu ngồi dậy.

Tên tóc tím vừa nắm lấy tay cậu,  định lôi người cậu khỏi đống đất cát thì thình lình Ngân Hà mở mắt. Hắn chưa kịp có thời gian định thần, thì đầu người đối diện đã bằng một tốc độ kinh người lao đến đập thẳng vào mũi hắn, tiếng theo một vật cứng nặng nền nện vào gáy hắn. Đất trời hoá thành một màu đen, tên tóc tím ngã xuống. Trong chập chờ mê mang hắn phát hiện người phía trên đang lục soát người mình, cũng không lâu lắm, lập tức rời đi.

Lúc tên tóc tím tỉnh lại thì cũng đã là chuyện của mười phút sau. Cứ nghĩ một vật vô hại nên không chút đến phòng, tên nhóc kia vậy mà ra tay đủ ngoan độc, dùng đá đập thẳng vào gáy hắn, còn cuỗm mất bóp tiền cùng điện thoại của hắn, hắn thề mình thật sự đã bị vẻ ngoài nhu nhược đó lừa rồi.

Tên nhóc đó trong lúc nửa mê nửa tỉnh còn có thể nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn như vậy? Hay là ăn may đây? Còn có thêm một chút không cần mạng! Một người liệu có thể vì một người khác mà trở nên liều mạng như vậy, thật sự rất đáng để coi trọng... Chỉ không biết là, ông trời có thể vì họ mà rộng lượng hay không mà thôi.

Tóc tím híp mắt lại, hắn đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Ở đó cây cối nối tiếp cây cối trùng trùng điệp điệp tựa chừng chẳng có lối đi... Nếu có thể đợi thêm một lúc thì tốt rồi. Chỉ tiếc, con người sống trong ái tình hệt như thiêu đốt, làm sao có thể ngồi yên?

.

Ngân Hà trượt hẳn xuống tựa lưng vào một gốc cây thở dốc đến kịch liệt. Cả người lem luốc chật vật đến kinh khủng. Bùn đất bắn lên quần áo mặt mũi, mái tóc ướt mem vì mồ hôi và vài cơn mưa phùn, hiện tại bết dính lên khuôn mặt đã tái trắng vì lạnh của Ngân Hà. Bờ môi khô nứt, máu còn đọng lại trên bờ môi và khóe miệng tản mát ra loại mùi vị tanh tưởi đến muốn nôn.

Cậu đã chạy suốt hơn ba tiếng rồi, chân mỏi đến rã rời, cơ thể như có thể ngay lập tức nhũn ra thành bùn nhão nhưng chẳng dám dừng lại dù chỉ là một giây. Mãi cho đến khi cảm thấy đã thật xa nơi kia mới mệt mỏi trượt xuống.

Ngân Hà ôm lấy ngực trái, nơi trái tim đập nhanh đến độ như đang sắp bùng nổ. Nó nhắc nhở hệ thần kinh như đã sắp tê liệt hoàn toàn của cậu rằng cậu vẫn còn sống và cậu đang sợ. Ngân Hà nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc, nước mắt hiện tại đã ậm ực trào ra nhưng lại cố tình bị kềm xuống. Hiện tại vẫn chưa được.

Cậu đã dùng cả tính mạng để đánh cược một lần này, tuy có thể lừa được những tên ngốc nát rượu kia nhưng gã tóc tím thì không. Nếu để hắn tìm được Ngân Hà nhất định không còn đường thoát thân lần nữa.

Nhìn về phía xa, mây đen tan biến dần đã sắp hừng đông. Phải mất một lúc lâu để Ngân Hà xác định được nơi chốn hiện tại của mình, nơi đây là một khu rừng nguyên sinh hoang vắng. Cũng may lúc nãy có lấy trộm được điện thoại từ người kia, có GPS thì tốt rồi, nếu không khẳng định Ngân Hà sẽ chết đói, chết rét trong khu rừng này.

Nhìn lại số phần trăm pin còn lại, Ngân Hà cũng không muốn quá lãng phí thời gian. A Nguyệt còn đang đợi cậu, cậu không thể để âm mưu của bọn chúng thành công được.

Ngân Hà sờ hòn đá còn dính máu trong túi áo của mình, đáy mắt như chứa đựng bóng tối vô tận. Không biết là kẻ nào, nếu dám khiến A Nguyệt bi thương cậu nhất định khiến hắn trả giá.

Móng tay bấu chặt vào bắp đùi tê cứng mãi cho đến khi thấy máu rỉ ra Ngân Hà mới chậm rãi nâng người dậy. Chân cậu vậy mà đã tê cứng rồi, chỉ có cách này mới có thể duy trì thêm một chút... Hi vọng, hi vọng có thể đến kịp.

.

Điện thoại vang lên tít tít rồi trực tiếp tắt nguồn. Nhìn con đường lộ nhỏ hẹp quanh co trước mặt không có lấy đến bóng của một chiếc xe chạy hay người qua lại nào Ngân Hà không khỏi ảo não. Quả nhiên là bọn bắt cóc, chọn một địa điểm như vậy cũng thật thích hợp đi.

Ngân Hà nở nụ cười thê thảm, ôm lấy thân thể đã không ngừng run rẩy của mình kiên trì lê bước về phía trước. Tầm mắt cậu từ một khắc trước đã không ngừng trở nên tối đen, hình ảnh cứ không ngừng chồng chất lên nhau...

Bước chân trở nên thật lộn xộn, khiến Ngân Hà không tránh khỏi rất nhanh liền ngã nhào ra mặt đường cứ thế leo độ dốc mà không ngừng lăn xuống, đầu va vào cạnh đá rách toác ra thành một đường thật dài, thật sâu. Máu đỏ chảy ra biến tầm mắt cũng trở thành một màu đỏ chót.

Ngân Hà lăn mãi đến khi lăn vào một đám cỏ ven đường, thật lạnh lẽo và ẩm ướt. Cậu cố nhất dậy tay chân nặng trịch, hệ thần kinh trở nên trì trệ khiến cậu gần như đã rơi vào trạng thái mất ý thức. Ngân Hà không cam tâm, cậu há miệng cắn thật mạnh xuống tay mình. Vết cắn thật sâu, máu chảy ra cũng thật nhiều. Ngân Hà cố liếm hết sạch máu của bản thân, hiện tại cậu thật khát...

Đau đớn như như khơi dậy chút tình táo nơi cậu, không nhất lên nổi thân thể thì cậu bò về phía trước. Trong đầu Ngân Hà hiện tại chỉ có một duy nhất mục tiêu 'A Nguyệt đang chờ cậu'.

Ngân Hà vươn cánh tay về phía trước nắm lấy một mớ cỏ làm điểm tựa, cứ như thế lê thêm được một đoạn. Lại một lần nữa vươn cánh tay lên...

'Nắm'

Lần này vậy mà cư nhiên lại nắm được một đám cỏ thật mềm, thật ấm. Cậu cố ngước tầm mắt nhìn lên... Oa, thì ra không phải là cỏ mà là một cánh tay rất trắng. Một đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cậu. Khỏa lệ chí quen thuộc nơi khóe mắt... Thật quen thuộc làm sao...

.

Ngân Hà hốt hoảng bật người dậy, cậu vậy mà lại không khống chế được thiếp đi mất. Hiện tại đã là thời gian nào?

Ngân Hà hoảng loạn nhìn xung quanh, là một không gian trắng xóa, phía trên cậu là túi truyền dịch trong suốt. Những vết thương đều đã được băng bó kỹ càng, quần áo trên người cũng được đổi thành quần áo bệnh nhân. Bệnh viện sao?

Trong lúc cậu đang mơ màng không hiểu thì ở ngoài cửa, một nam nhân thập phần xinh đẹp bước vào, dưới mắt anh ta vậy mà lại là một khỏa lệ chí, vị trí không sai biệt Lam Nguyệt Minh là mấy. Chẳng lẽ người cậu nhìn thấy trước khi ngất đi là người này?

"Cậu tỉnh rồi? Không cần hoảng, tôi tìm được cậu ở trên núi."

Nam nhân nét mặt cứng nhắc thậm chí có phần lạnh nhạt nhưng ngữ khí lại thập phần ôn nhu.

"Hiện tại là thời gian nào?"

Cũng không chờ người kia nói hết Ngân Hà đã vội vàng hỏi, cũng không như thường lệ bận tâm đến phép lịch sự. Hiện tại cậu thật vội.

"Hiện tại đã là đã là 4 giờ chiều."

Nam nhân thấy cậu thật vội chen ngang lời hắn cũng không cảm thấy giận dữ, tiếp tục nhẹ giọng.

"Tôi đang ở đâu vậy?"

"Tỉnh C cách thành phố G không xa lắm."

"Thật sự cảm ơn anh đã cứu tôi."

Ngân Hà hướng nam nhân mỉm cười chân thành.

"Tôi không phiền đâu! Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm bác sĩ đến giúp cậu kiểm tra."

Nam nhân thấy cậu một mặt ngoan ngoãn như vậy nét mặt càng trở nên nhu hòa, thật có cảm xúc muốn tiến lên xoa đầu, nhưng bất quá vẫn kềm lại được. Nói rồi liền quay lưng ra ngoài.

Ngay lúc người nam nhân kia vừa khuất sau cánh cửa, nụ cười trên môi Ngân Hà liền tắt lịm.

Mặc kệ anh ta là ai, ơn cứu mạng Ngân Hà có thể dùng cả đời để trả nhưng không phải là bây giờ, cậu hiện tại không có nhiều thời gian để lo nghĩ đến những chuyện khác.

Cậu đưa tay nhanh gọn rút ra kim truyền dịch trên tay. Bất ngờ mất đi nút chặn, máu liền theo đường truyền trào ra. Ngân Hà chỉ kịp kéo băng gạt qua loa dán lại rồi ôm lấy quần áo cũ đặt ở một góc trên bàn, mặc vào áo khoác lấm bẩn kéo lên mũ trùm sau đó liền không tiếng động lẻn ra ngoài phòng bệnh, hòa vào đám người tới tới lui lui trước mặt.