Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 48: Suиɠ sướиɠ và thống khổ!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ước Định Vĩnh Hằng (J. Đại Đế) - Chương 48: Suиɠ sướиɠ và thống khổ!

"Thật sao?"

Ngân Hà ngồi ở ghế phó lái cầm trong tay một tờ giấy A4 vui mừng hét lên.

"Không phải hợp đồng toàn phần đang nằm trên tay em sao? XM.Flower vô cùng thích mẫu thiết kế của chúng ta."

Lam Nguyệt Minh nâng cao khóe miệng đầy hãnh diện, cô xoay người ôm chặt lấy Ngân Hà.

"Nhờ em hết! Thật may mắn vì đã có em. Thấy không? Trên bản hợp đồng đó là tên của chúng ta."

Nghe Lam Nguyệt Minh nói, Ngân Hà có chút nghi hoặc nhìn lại bản hợp đồng.

"Đồng sáng tạo?"

Cậu Ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt. Bên trong bản hợp đồng ở phần nhà thiết kế có tên cậu cùng Lam Nguyệt Minh hơn nữa tên của cậu còn xếp trước cô.

"Chị đã nói em là thiên tài mà, hiện tại đã tin chị chưa?"

Lam Nguyệt Minh xoa đầu cậu nói, cô thật sự muốn phì cười trước biểu tình khoa trương của cậu.

Ngân Hà chậm rãi nhớ lại ngày đó, lúc cậu thấy Dương Hiếu Nghĩa ở cạnh Lam Nguyệt Minh chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu. Mà càng khó chịu lại càng muốn thể hiện bản thân.

Trong lúc cảm xúc dâng trào mãnh liệt, thật sự có chút mất khống chế. Ngân hà vẫn chưa quên việc mình hiện tại chỉ vừa mới trải qua sinh nhật 17 tuổi vài tháng trước, quả nhiên tâm tính trẻ con vẫn còn, có nhiều khi sẽ bạo phát, không hề nghĩ đến hậu quả.

Lúc đó cậu nóng lòng muốn giúp cô, chỉ sợ Dương Hiếu Nghĩa sẽ phỏng tay trên của mình... Nhớ lại thật sự hối hận không thôi.

Nhưng thật may làm sao vì mọi cố gắng ấy đã không hề trở nên vô ích. Hợp đồng được ký. Geni Group không phải chịu tổn thất. Và nhất là Lam Nguyệt Minh vui vẻ.

Ngân Hà chợt cảm thấy hạnh phúc đâng trào mãnh liệt, mãnh liệt ới nổi muốn òa khóc. Mà thật sự thì cậu đã khóc, nhào vào lòng Lam Nguyệt Minh mà khóc to.

Cậu cảm thấy thật may vì lúc này tên lắm mồm Lam Anh Kỳ đã dắt em trai hắn về nhà nếu không hắn sẽ nhất định cười cậu đến thối mặt.

Lam Nguyệt Minh phì cười vỗ lưng cậu.

"Thật ngốc! Nhưng khóc vì thành công cũng không tệ..."

Ngân Hà cứ thút thít mãi, vừa thút thít vừa cầm tờ hợp đồng mếu máo cười đến ngây dại như thể vừa vớ được một món bảo vật trời ban nào đấy.

"Em cứ nhìn nó như vậy mãi thì chị sẽ ghen đấy biết không?"

Lam Nguyệt Minh nhìn biểu tình quỷ dị trên mặt cậu không nén nổi tiếng cười, cất giọng trêu đùa cậu.

"Không có! Không nhìn nữa."

Ngân Hà nghe vậy liền cuống cuồng đem bản hợp đồng giấu đi.

"Nhóc ngốc! Dù gì thì chị cũng đã ăn giấm chua rồi, có làm vậy cũng sẽ không vơi được bao nhiêu đâu."

Lam Nguyệt Minh híp mắt, hừ một tiếng tỏ vẻ giận dỗi.

'Chóc!'

Ngân Hà nghe vậy liền lập tức chồm người qua hôn lên má cô một cái rõ kêu, sau đó nhanh như chớp trở lại vị trí của mình, yên lặng che đôi tai đỏ lên vì thẹn.

Lam Nguyệt Minh trong lòng thề thốt, nếu không phải hiện tại cô đang lái xe thì nhất định sẽ không nhân nhượng đè người này lên ghế hôn đến bờ môi đỏ au sưng phồng mới thôi.

Cô vái trời mau cho Bé Ngốc của cô lớn nhanh một chút. Cái cảm giác cấm dục này thật sự rất có tính sát thương mà.

.

Lúc này ở một nơi khác trong thành phố. Cụ thể khách sạn Green trên đường số 23 phố K.

Trong một căn phòng VIP xa hoa, hai thân thể lõα ɭồ đang điên cuồng quấn lấy nhau. Trong không khí nồng nặc mùi hoan ái, hòa cùng mùi  tinh dầu hoa lan thuần khiết tạo thành một thứ mùi hỗn tạp lẫn lộn không mấy dễ ngửi. Vậy mà dường cả hai kẻ kia chẳng mấy để tâm đến điều này.

Điên cuồng qua đi, gã đàn ông ôm lấy người phụ nữ của hắn ta, nồng nhiệt hôn hít. Hắn ta có một đôi mắt hẹp dài, đặc biệt đuôi mắt xếch lên rất cao khiến cho ánh nhìn có phần nham hiểm tà ác.

"Cô ta có được hợp đồng rồi, bảo bối em nói phải làm sao đây?"

Hắn ta âu yếm nói với người phụ nữ trong lòng mình, bốn phần lo lắng sáu phần nũng nịu.

"Không sao! Cứ cho cô ta đắm chìm trong vui vẻ, như vậy lúc rớt đài càng bất ngờ thú vị hơn."

Toàn bộ quá trình, người phụ nữ trong lòng hắn ta luôn bị động thuận theo, nhưng cho đến cuối cùng khi cô ta cất lời mới bất giác nhận ra rằng, người làm chủ cục diện từ nãy đến giờ vốn không phải là gã đàn ông.

Bàn tay nhợt nhạt với móng tay sơn đỏ chót chậm rãi lướt trên bờ mông người đàn ông rồi bất ngờ co lại, sắt nhọn cào một lằn dài trên bờ mông hắn, sâu đến rướm máu.

Nhìn thấy tên đàn ông đau đớn thét lên, cô ta nhợt nhạt mà nhếch lên đôi môi đỏ tươi như thoa máu của mình, quỷ dị nặn ra một cười.

"Thật suиɠ sướиɠ mà cũng thật thống khổ có đúng không?"

.

"Em muốn ăn gì? Hôm nay chị đãi."

Lam Nguyệt Minh nắm vô lăng mặt đầy ý cười hỏi Ngân Hà.

"Ăn thịt nướng đi ạ! Sau đó đến nhà Lam Anh Kỳ, em đã hứa giúp cậu ta ôn tập!"

Ngân Hà một mặt ngoan ngoãn ôm cặp, ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Lam Nguyệt Minh lái xe.

"Có phải gần đây sắp có thiên tai gì sắp xảy ra không? Lam Anh Kỳ vậy mà muốn học cơ đấy?"

Lam Nguyệt Minh đầy một mặt hàm ý cố nén cười.

"Cũng sắp thi cuối kỳ rồi ạ!"

Ngân Hà giải thích.

"Chị suýt thì quên mất! Gần đây quả nhiên bận rộn quá rồi. Mấy bài kiểm tra gần đây em làm tốt đó chứ?"

Cô một mặt quan tâm hỏi Ngân Hà.

"Cũng ổn ạ! Không bài nào dưới 50 điểm!"

Ngân Hà có chút nho nhỏ tự hào. Tuy cậu không học quá giỏi môn nào nhưng cũng không có môn nào quá kém.

Lam Nguyên Minh nhân lúc đèn đỏ dừng xe lại đưa tay qua xoa đầu cậu. Lúc đầu cô còn sợ Ngân Hà là học sinh chuyển trường sẽ khó lòng theo kịp tiến độ học tập của học sinh thành phố nhưng không ngờ cậu nhóc này lại học rất tốt.

Ngân Hà cũng rất chăm chỉ, không vì yêu đương mà xao lãng việc học. Có khi sẽ mang bài tập đến văn phòng cô ngồi làm , vừa làm vừa nhìn cô ăn khuya.

Cô nhớ có lần đang ngồi xem tài liệu thì bắt gặp ánh mắt Ngân Hà nhìn sang, đến lúc cô nhìn về phía cậu thì tên ngốc này lại cuối đầu không dám nhìn cô. Vẻ mặt cực kỳ bứt rứt muốn nói lại thôi, nhìn có chút xót lòng nhưng lại buồn cười hơn cả.

Lam Nguyệt Minh bắt gặp cậu nhìn đến lần thứ ba rốt cuộc không chịu nổi nữa, đặt tài liệu xuống bước sang sờ đầu cậu.

"Sao vậy hả bé? Nhìn chị mãi như vậy bộ muốn dụ dỗ chị phạm tôi hả?"

Lam Nguyệt Minh trêu chọc nói một câu khiến Ngân Hà mặt mày nổi lên một tầng mây đỏ, lí nhí nói.

"Em...em không có!"

Lam Nguyệt Minh buồn cười ngồi xuống bên cạnh vuốt tóc cậu.

"Thế thì làm sao nào?"

Ngân Hà hai tai đỏ rần, ngựng ngùng nói.

"Em... em, không giải được câu này!"

"Không giải được, muốn nhờ chị?"

Ngân Hà ngoan ngoãn gật gật, sau đó lại nâng đôi mắt to tròn nhìn cô.

Lam Nguyệt Minh phì cười búng trán cậu một cái nói.

"Ngốc! Muốn hỏi thì cứ hỏi, lo sợ cái gì?"

Giả vờ mắng một câu thế thôi cuối cùng Lam nguyệt Minh vẫn giúp Ngân Hà làm bài tập. Đó là một bài tiếng Anh về biến đổi câu, đối với cô cũng không quá khó xơi.

Lam Nguyệt Minh giải thích hai lần Ngân Hà liền có thể tự mình làm lại, vẻ mặt phấn khởi chưa từng thấy.

"Lúc không có chị thì làm bài tập kiểu gì đây?"

Mang Theo chút tò mò, Lam Nguyệt Minh hỏi cậu.

Gần đây trẻ con nhà nào đi học cũng phải đến lớp học thêm cùng ôn luyện hết, đứa trẻ nhà mình hàng ngày ngoài lẻo đẻo theo mình hình như cũng chẳng đến mấy nơi như vậy, liệu có theo kịp bạn bè không đây? Ngay cả Lam Anh Kỳ cùng Lam Đào hàng tuần vào những ngày nhất định cũng đều sẽ có gia sư dạy kèm đến dạy học.

"Ngân Hà em có đến lớp học thêm không? Cũng cuối cấp rồi."

Ngân Hà nghe xong liền lắc đầu.

"Không cần đâu ạ! Tốn kém lắm, em vẫn theo kịp chương trình học mà. Chỉ là đôi lúc sẽ không giải được bài tập tiếng Anh, còn những môn kia cũng không khó lắm."

"Nhóc con! Đừng có cậy mạnh nghe không! Như vậy đi, khi nào có kiểm tra hay thi học kỳ cứ nói cho chị biết, chị sẽ kèm em học, chương trình cấp 3 chị cơ bản vẫn có thể cân được!"

Ngân Hà tròn mắt mừng rỡ hỏi lại.

"Thật sao ạ!"

Lam nguyệt Minh còn nhớ lúc đó mình đã gật đầu hứa chắc vậy mà đến lúc bận rộn lại quên mất tiêu. Cũng may là Ngân Hà nhà cô cũng không phải một đứa trẻ bình thường mà là đứa trẻ có thể khiến người khác tự hào nha.

Lam Nguyệt Minh nhịn không được một tay nắm vô lăng tay còn lại buông ra nhanh một cái xoa đầu cậu làm Ngân Hà sợ hết hồn, khiến cô suиɠ sướиɠ cười to một trận.

"Tối nay chị mở lớp dạy kèm, em lo làm cố gắng học tập nghe chưa? Sai một câu phạt em..."

Lam Nguyệt Minh tỏ vẻ thần bí mà kéo dài âm cuối, cô thích thú nhìn vẻ mặt sốt ruột của Ngân Hà, nhìn cậu khẩn trương đến nuốt nước bọt thật vui vẻ nói .

"Phạt em hôn chị một cái!"

'Phì' 

Hình phạt khiến Ngân Hà không nén nổi tiếng phì cười, qua bao nhiêu năm rồi thì A Nguyệt cũng vẫn là A Nguyệt như ngày nào, quả nhiên vô lại. Vô lại đến mức khiến cậu cố chấp mà yêu thương.

Ngân Hà cười lộ cả hàm răng trắng đều, phi thường ngoan ngoãn 'Dạ!' một tiếng, vừa mềm lại vừa ngọt đến ngây người.