Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 20: Thế giới cô độc!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ước Định Vĩnh Hằng (J. Đại Đế) - Chương 20: Thế giới cô độc!



"Ngân Hà"... 'Ha Ha'... "Ngân Hà"... 'Ha Ha'...

Đâu đó tiếng gọi mơ hồ trong tiềm thức ùa về tựa như hòa cùng một thể với thực tại khiến Ngân Hà khó lòng phân biệt được đâu là thực đâu là mơ... Ảo ảnh như giam cầm lấy cậu, trói chặt cậu... Trước mắt là một mảng mờ ảo, mơ màng.

Gương mặt Lam Nguyệt Minh kề sát tầm mắt cậu, miệng khẽ gọi, nhưng lại chẳng cảm nhận được chút phản ứng nào từ người đối diện, ẩn ẩn có chút lo lắng.

"A Nguyệt! Mắt cậu bẩn rồi này."

Bất chợt cậu nâng tay chạm vào khóe mắt cô, nơi có nốt ruồi nhỏ như giọt lệ khẽ vươn, ngón tay chậm rãi chuyển động như muốn lau đi. Ngân Hà lúc này hoàn toàn lạc vào ký ức tuổi thơ, ngồi bên cạnh cậu không phải Lam Nguyệt Minh mà là 'A Nguyệt' bé nhỏ của ngày xưa.

"Gì đây? Dưới mắt chị (mình) là nốt ruồi mà, không phải vết bản đâu."

Hai hình bóng nhỏ lớn tách biệt mở miệng đều nói ra một câu trả lời y đúc, tựa như bánh răng cưa khớp lại làm một chậm rãi xoay vòng.

"Đợi đã! A Nguyệt? Hôm nay còn biết đặt biệt danh cho chị hả? Tỉnh táo lại nào nhóc con! Chị là Lam Nguyệt Minh không phải A Nguyệt."

'Chị là Lam Nguyệt Minh không phải A Nguyệt.'

Câu nói ấy như phóng đại lên rồi lặp lại hàng trăm lần trong đầu cậu. Ngân Hà mở trừng mắt bừng tỉnh.

'Phải rồi,  đây không phải A Nguyệt, nhất định không phải, A Nguyệt nhất định sẽ không quên cậu.'

Không biết lấy từ đâu ra suy nghĩ ấy, Ngân Hà như khẳng định, cậu tin là vậy! Một niềm tin yếu ớt. Cậu như đang cố bấu víu vào một khúc cây dập dìu trôi trên dòng nước mênh mông. 

'Nhưng tại sao chị ấy lại biết câu chuyện đó? Câu chuyện đó vốn đâu thể nào... Đâu thể nào...'

Trong lòng Ngân Hà lúc này là một mảng rối loạn, mâu thuẫn không ngừng chồng chất, rốt cuộc là vui sướng khi tìm ra 'A Nguyệt' hay đau khổ vì cô ấy đã quên mất mình. Liệu rằng có phải cậu đã nhầm lẫn, nhưng làm gì trên đời còn có ai khác biết đến câu chuyện cổ tích về gốc đậu vĩnh hằng kia.

"Ngân Hà em sao vậy? Ngân Hà."

Nhận ra người trước mặt càng ngày càng tái nhợt, tròng mắt không ngừng đảo, không ngừng đảo... Đùa chứ! Dọa Lam Nguyệt Minh sợ hết hồn, không ngừng dùng sức lay, lớn tiếng gọi cậu.

Tiếng gọi như kéo cậu về từ chốn xa xăm thăm thẳm, Ngân Hà hồi thần không ngừng thở dốc, mồ hôi cũng không ngừng túa ra. Cậu đưa cánh tay run rẩy lạnh toát đến nắm lấy cánh tay Lam Nguyệt Minh, vô thức xiết chặt.

"Em không sao chứ?"

Lam Nguyệt Minh lo lắng nhìn cậu, nâng lên cánh tay còn lại sờ trán cậu xem xét nhiệt độ.

"Có hơi sốt rồi! Đi, chị mang em đi ăn rồi đến bệnh viện kiểm tra."

"Em mệt lắm, em muốn ngủ."

Ngân Hà mệt mỏi thều thào. Cậu lại rơi vào trạng thái 'kia' rồi. Ngân Hà biết mình có bệnh, là tâm bệnh, cũng không biết là từ lúc nào lại như vậy. Thế giới của cậu nhỏ bé lắm, chỉ chứa được những người quan trọng với cậu mà thôi. Nhưng những người quan trọng cứ không ngừng, không người rời bỏ cậu, tại trong thế giới đó chỉ còn trơ lại mình cậu vĩnh viễn chịu đựng cô độc hay sao? Lúc bà mất cũng thế, cậu nhốt mình trong phòng gần một tháng, chui rút vào tủ gỗ của bà, trước mắt đều là một mảng trắng xóa. Bà rời bỏ cậu đến thiên đường rồi, cha mẹ không thích cậu, đến bây giờ ngay cả A Nguyệt cũng quên mất cậu hay sao? Không thể nào ngừng suy nghĩ, nó không chỉ khiến não bộ cậu mệt mỏi, mà cả thân thể cậu cũng rệu rã như sắp tan ra thành nước.

"Đâu được, vừa rồi ngủ lâu như vậy, có phải gặp ác mộng không?"

Ngân Hà nghe Lam Nguyệt Minh nói cũng nâng mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 12 giờ trưa. Cậu quả thực đã ngủ hơi lâu.

"Em xin lỗi, vậy giờ chúng ta đi ăn đi ạ!"

Cậu dùng giọng yếu ớt nói.

Lam Nguyệt Minh nhìn Ngân Hà có chút đăm chiêu, cô nhíu nhíu mày định nói thêm nhưng lại thôi.

.

"Chào em! Chị là Thẩm Tú Ni, thiếp thân trợ lý của chị Nguyệt."

Lúc ra đến nhà xe, bất ngờ từ trong góc vắng im lặng nhảy ra một cô gái làm Ngân Hà đang miên man lạc trôi ở một thời không ký ức nào đó giật mình xém chút là té ngã, cũng vì thế mà tinh thần cũng tạm thời hòa hoãn trở về trạng thái thường ngày.

"Cái gì mà thiếp thân trợ lý? Em gần đây có phải đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không không?"

Lam Nguyệt Minh từ phía sau đi đến mỉm cười cốc nhẹ vào đầu Thẩm Tú Ni. Cô gái tinh nghịch mà thè lưỡi nhỏ.

"Em trai chị sao?"

"Không phải! Là vợ nhỏ của chị."

Lam Nguyệt Minh cười cười, ôm lấy vai Ngân Hà trên mặt đầy vẻ đùa giỡn nhưng vẫn ẩn ẩn nét cưng chiều.

Cậu nhóc bị hành động vừa rồi cùng lời nói của cô làm cho sượng cứng cả người, mặt lại bất giác hồng thấu. Như phát hiện dị trạng của cậu, một cánh tay mềm mại luồn ra phía sau lưng cậu chậm rãi xoa xoa, làm cậu thả lỏng không ít.

"Em là Ngân Hà, là... là bạn của... chị ấy."

Cậu nhóc rụt rè nói.

"Ai nha! Rụt rè ghê là bạn theo kiểu nào thế?"

Cô gái trước mặt nhanh chóng hí hửng, trên đầu ảo giác có một cây ăng ten dựng đứng đang chậm rãi xoay xoay.

"Thôi đi Ni Ni, em ấy sợ người, đừng có dọa em ấy nữa."

Lam Nguyệt Minh thở dài đưa tay vỗ đầu cô nhóc một cái, làm cô nhất thời không thỏa mãn được thú vui mà cụp xuống cây ăng ten trên đầu. Ngay lúc đó liền dùng điện thoại lên trang cá nhân mà đăng một dòng trạng thái.

'Tổng tài nhà tui có tân nhân rồi. Là một ngốc manh thụ a! Ngài ấy triệt để bỏ rơi tui rồi.'

Viết xong dòng trạng thái tâm tình liền như trở nên phi thường tốt, không nhanh không chậm đi theo hai người Lam Nguyệt Minh đến chỗ để xe.

"Cho em đi nhờ thì phải biết an phận không được chọc ghẹo người của chị."

"Biết rồi, người của chị mà, ai dám làm gì đâu."

Thẩm Tú Ni cười hì hì làm một gương mặt quỷ với Lam Nguyệt Minh. Còn về phần Ngân Hà cậu từ giây phút nghe được danh xưng 'người của chị' kia thì khí nóng đã lan đến tận mang tai. Nhanh chóng chui tọt vào xe, không nghe, không nhìn, không thấy.

Lúc đến nhà hàng ăn trưa Lam Nguyệt Minh thay cậu gọi món cháo thịt nạc trứng muối, thịt nấu chín mềm, ẩn hiện dưới lớn cháo trắng thơm ngọt, lại thêm trứng muối vàng óng bùi bùi. Không khỏi làm tuyến nước bọt của người khác không ngừng điều tiết. Vậy mà Ngân Hà lại chẳng hề động đũa, cứ đờ đẫn nhìn nơi xa.

Lam Nguyệt Minh nhíu mày, phát hiện trạng thái của cậu nhóc này từ lúc nghe xong câu chuyện cổ tích kia liền trở nên đặc biệt khác thường, không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa.

Cô thay cậu múc lên một muỗng cháo nóng, không ngại dùng miệng thổi đến khi nhiệt độ vừa đủ liền vỗ vai Ngân Hà một cái.

Ngân Hà khẽ giật mình quay sang thì một muỗng cháo ấm ấm thơm lừng đã kề ngay miệng cậu.

"Ngoan, ăn xong chúng ta liền đến bệnh viện."

Nhìn vào đôi mắt diễm lệ như chứa đựng ma thuật của Lam Nguyệt Minh, Ngân Hà nhất thời như trúng phải bùa chú, liền thuận theo mà chậm rãi há miệng.

Lam Nguyệt Minh tâm tình như vớ được của lạ phi thường tốt, xem ra cô rất hưởng thụ cảm hiện tại này. Chẳng mấy chốc lại một muỗng cháo lại đưa đến bên miệng Ngân Ha. Cậu nhóc ngoan ngoãn chậm rãi nhai nuốt, cực kỳ giống một động vật nhỏ nhu thuận chờ chủ cho ăn.

Nhìn hai người trước mặt như vậy, Thẩm Tú Ni bên cạnh liền như chịu một trận ngược đãi trong lòng thầm mắng .

'Chọc mù mắt chó tui rồi.'

Trong tay liền nhanh chóng ấn xuống bàn phím trên màn hình, lặng lẽ đăng trên dòng thời gian một dòng trạng thái mới.

'Tổng tài cùng tiểu thụ của y show ân ái, công khai ngược cẩu F.a tui đây. Cầu người đồng cảm.'

Một bát cháo trong tay Lam Nguyệt Minh chậm rãi hết sạch. Đút ăn xong còn thoải mái dùng khăn tay lau sạch khóe miệng cho Ngân Hà, nhưng khi thấy cậu vẫn cứ ngơ ngác, đờ đẫn nhìn đâu đâu thì tâm trạng lại dần trở nên chướng  nặng vô cùng.

"Em bị làm sao thế? Có gì khó nói sao?"

"Em... không có."

Ngân Hà cuối đầu ánh mắt trốn tránh.

"Em nói dối, nhìn thẳng vào chị xem nào."

Lam Nguyệt Minh thấy cậu như vậy, liền cảm thấy hơi bực, lớn giọng ra lệnh.

"Em...em."

Ngân Hà chân mày nhíu chặt, bỗng chốc từ trong quẫn bách không biết tại làm sao lại xuất hiện một tia giận dỗi. Ủy khuất không chịu được làm cậu không kềm chết mà rơi nước mắt.

"Em, em làm sao đó ?"

Thấy Ngân Hà đang yên đang lành lại tự nhiên mếu máo khóc lên, dọa Lam Nguyệt Minh một trận, không biết làm gì chỉ có thể vươn tay đem cậu ôm vào lòng nhẹ nhàng mà vỗ về.

"Không sao, không sao hết. Chị không có mắng em mà."

"Quên...quên mất em rồi, híc ...chị bỏ rơi em...hic...quên mất em. A Nguyệt."

Ngân Hà một đường chịu đựng tâm tình của chính mình, đến hiện tại liền không chịu được liền khóc rống lên. Cũng không biết có phải do ảnh hưởng của cơn sốt hay không, mà phẫn uất trong lòng cứ không ngừng bành trướng. Cậu sống đến gần 20 năm, ở trước mặt người khác vẫn là phi thường kềm chế chưa bao giờ làm ra hành vi như vậy, hơn nữa hiện tại bọn họ còn ở nơi công cộng, cậu lớn như vậy mà lại như một em bé oa oa khóc nhè, xấu hổ không biết làm sao, lại càng thêm tức giận với bản thân cứ thế nhân cơ hội trốn vào lòng Lam Nguyệt Minh khóc đủ. Trong miệng không ngừng hàm hồ phát ra âm thanh.

Ngân Hà suy nghĩ mãi, không ngừng đưa ra kết quả rồi lại bác bỏ, sau đó tiếp tục đưa ra kết quả... Cậu mệt mỏi, đến cuối cùng thì 10 năm nay 'A Nguyệt' vẫn là không quay lại tìm cậu. Cậu thật ngốc, thật ngốc, thật xấu xí nên A nguyệt cũng giống như mẹ không cần cậu nữa. Đã nói là sẽ làm bạn với cậu mà. Nói rằng không bỏ cậu mà. Tại sao lại giống như mẹ không cần cậu? Cậu không có ai bên cạnh cả 'A Nguyệt em cô độc lắm chị có biết không?'

Câu chuyện cổ tích kia là năm đó yêu đương chính mẹ cậu đã viết tặng cha cậu, bản chép tay duy nhất là năm lên 5 tuổi chính cha cậu đã mang đến tặng cho cậu còn nói là quà của mẹ. Ngân Hà thật thích, không ngừng đọc đi đọc lại cho đến khi thuộc lòng, ngoài A Nguyệt ra cũng chưa từng có người nào khác nghe được, thì làm sao một người ngoài như Lam Nguyệt Minh có thể biết? Trừ phi cô chính là 'A Nguyệt'... Mà hiện tại cô lại chính miệng phủ nhận, còn quên mất cậu... Ngân Hà thật thương tâm, thật ủy khuất, làm sao đây? A Nguyệt, làm sao thì chị mới nhớ ra em? Hu Hu Hu...

Nhìn Ngân Hà khóc đến tê tâm liệt phế, tâm tình Lam Nguyệt Minh liền mềm nhũn ra, lại nặng nề thêm không ít. Nghe cậu hàm hồ nói trong nước mắt, giống con thú nhỏ đáng thương mà dụi vào lòng cô. Cô cũng là lần đầu nhìn cậu ỉ lại vào mình như vậy, tâm can mạnh mẽ liền không biết bao nhiêu lần bị chấn động đến vỡ vụn, không khỏi yêu thương mà vỗ về an ủi cậu.

"Ngoan, không sao rồi, chị ở đây mà, không bỏ rơi em. Không bao giờ bỏ rơi em."

Trong đầu Lam Nguyệt Minh lúc này không khỏi xẹt qua một ý nghĩ phi thường bá đạo, lại phi thường ôn nhu.

'Thật muốn cả đời bảo hộ cậu, thật muốn cả đời này ngoài cô ra sẽ còn có ai có thể nhìn thấy cậu rơi nước mắt.'