Ưng Vương Liệt Tình

Chương 6: Bất hạnh trong vạn hạnh




” Ngươi không cần khóc, muốn ăn liền ăn đi!” Tuyết Ưng sắc mặt rất khó coi, dù sao bây giờ bọn họ cũng sắp chết, nghĩ là có cứu tinh ai ngờ lại là sát tinh, vậy thì hắn nhận mệnh.

” Ăn, ăn cái gì?” cô gái xinh đẹp còn đang khóc lóc chợt ngưng bặt, hai mắt kinh ngạc nhìn Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, vẻ mặt ngây thơ.

Biểu tình như vậy càng làm cho Tuyết Ưng giận dữ hơn, hắn đã để cho nàng ăn thì nàng cần gì phải bày ra bộ dạng vô tội thuần khiết như vậy chứ?

Thế giới này, ngay cả yêu tinh ác độc nhất cũng còn có một chút thiện lương nhưng chỉ duy có bộ tộc Nhân Ngư là không thể tin được, biểu tình của bọn họ, lời nói của bọn họ, nhất cử nhất động của bọn họ đều có thể là giả nhân giả nghĩa, nếu không thấy nước mắt của nàng thì lúc này biểu tình của nàng đã đủ để lừa gạt hắn và Ảnh Nhiên, nhưng vì đã biết thân phận của nàng là Nhân Ngư, cho nên biểu tình như vậy trong mắt hắn chỉ là chán ghét, không có cảm giác gì khác nữa.

“Không cần giả bộ ngây thơ” Tuyết Ưng ánh mắt hung hãn, lộ vẻ tức giận nhìn cô giá trước mặt.

” Đại, ách, Tuyết Ưng, rõ ràng là ngươi hung dữ với ta trước vì sao còn nói ta làm bộ làm tịch, ngươi là người xấu, khó trách ca ca ta vẫn hay nói nhìn thấy động vật khác thì nhất định phải tránh xa một chút, ta vì đã lâu không nói chuyện với ai, thấy các ngươi mới nhịn không được mà tiến lại gần, ngươi lại đối với ta hung dữ như vậy, ô…”

Nói xong, nước mắt lại tuôn trào mãnh liệt, vẻ mặt như là bị ủy khuất lớn.

Ảnh Nhiên đang vô lực sau khi biết cô gái xinh đẹp này là Nhân Ngư thì cũng tỉnh táo hơn phân nữa, nhưng cũng chỉ có thể mở to mắt, tập trung tinh thần nghe Tuyết Ưng và cô gái kia nói chuyện, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng, trong lòng Ảnh Nhiên đột nhiên có cảm giác quái dị, không khỏi lên tiếng trấn an “ ngươi đừng khóc, Ưng vương đại nhân không phải cố ý hung dữ với ngươi đâu, chúng ta nghĩ là ngươi muốn ăn chúng ta cho nên mới hung dữ với ngươi như vậy”

“Ăn các ngươi?” Cô gái ngưng khóc, chăm chú nhìn nàng một hồi lâu mới dùng sức lắc đầu “ ô, ta mới không cần ăn các ngươi đâu, ta không ăn động vật gì đó, ca ca đã có nói với ta, nếu ta ăn động vật gì đó thì sẽ bị chết, hơn nữa từ nay về sau cũng không được gặp lại ca ca nữa, Tuyết Kiều thực nghe lời, một lần cũng không có nếm qua a”

“Tên của ngươi là Tuyết Kiều?” Ảnh Nhiên nghe nàng nói, trong lòng yên tâm hơn, ôn hòa hỏi tiếp.

Cô gái gật đầu “ ca ca đặt, ca ca luôn luôn chiều chuộng ta giống như đứa bé, sau khi ta lớn lên thì ca ca lại rời đi, hắn nói sau này hắn sẽ quay lại đây thăm ta, ta luôn ở nơi này chờ hắn, chờ rất lâu rồi mà ca ca chưa có trở về, nhưng hôm nay lại nhìn thấy các ngươi. Nếu sau này các ngươi nhìn thấy ca ca, có thể nói hắn về đây thăm ta không?”

” Được, nếu chúng ta thấy ca ca ngươi, nhất định sẽ nói hắn quay về tìm ngươi nhưng hiện tại chúng ta đều bị thương, không thể bay được, nếu ngươi không đưa chúng ta lên bờ thì chúng ta sẽ chết, cũng sẽ không thay ngươi đi tìm ca ca ngươi được”. Ảnh Nhiên nói tới đây thì dừng lại, tuy rằng lừa gạt và lợi dụng một cô gái không biết gì về thế sự như vậy, trong lòng cảm thấy rất tội lỗi nhưng so với việc ở đây chịu chết thì nàng đành phải sắm vai ác, Ưng vương đại nhân tuyệt đối không thể chết ở đây.

Cô gái trước mặt tuy là người của bộ tộc Nhân Ngư nhưng nàng dường như không biết gì về việc làm củ tổ tiên, cũng chưa từng rời khỏi nơi này đến chỗ khác, từ khi có trí nhớ cũng chưa từng ăn qua động vật còn sống, đối với bọn họ mà nói chính là bất hạnh trong vạn hạnh, một Nhân Ngư chưa từng nếm qua sinh linh, tin rằng nếu nói chuyện này ra thì toàn bộ người trong thiên hạ sẽ không tin nhưng cho đến giờ bọn họ vẫn còn hoàn hảo mà Nhân Ngư trước mặt thì đã tốn không ít nước mắt, vẫn không có ý định ăn bọn họ, nàng có thể tin nàng ta thực sự không có ý định ăn bọn họ.

“Chỉ vết thương nhỏ như vậy thì sẽ không chết được, ta chữa cho các ngươi là được rồi”. Động tác của cô gái mau lẹ tới mức Ảnh Nhiên và Tuyết Ưng chưa kịp nhìn thấy nàng làm như thế nào thì một cái đuôi các màu đỏ đột ngột trồi lên mặt nước, vảy cá hình tròn lấp lánh dưới ánh trăng, phản chiếu lên đỉnh đầu của Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên làm cho hai người cảm giác có cái gì đó ấm áp bao quanh, không bao lâu sự lạnh lẽo trong cơ thể dần dần biế mất, cảm giác như có một dòng nước ấm đang chảy trong cơ thể.

Tuyết Ưng mừng rỡ, không dám tin lại càng không dám phân tâm, lập tức theo dòng nước ấm kia mà dẫn lực chạy khắp nơi trong cơ thể, quả nhiên là dòng nước chạy đến đâu, sự vô lực trong cơ thể liền biến mất, pháp lực bắt đầu hồi phục trở lại.

Ảnh Nhiên cũng cảm thấy một cỗ ấm áp chảy trong cơ thể nàng, nhưng khác với Tuyết Ưng là khi dòng nước ấm kia lưu chuyển trong cơ thể thì nàng cũng cảm thấy bên ngoài nóng rực và đau đớn, tựa hồ như có một đồ vật gì đó đang muốn phá da chui ra ngoài. Nhưng mà nàng không dám phân tâm, bởi vì nàng cảm nhận pháp lực đã trở lại, tạo cho nàng cảm giác thoải mái và an tâm.

Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên sau nhiều ngày hoang mang thì cũng bắt đầu tập trung tinh thần để trị thương.

Không biết qua bao lâu, khi hai người mở mắt ra thì thấy cô gái kia vẫn còn chống cằm, chăm chú nhìn bọn họ “ thì ra các ngươi cũng biến thành bộ dáng giống như ta”

Tuyết Ưng theo phản xạ cúi đầu nhìn lập tức phát hiện y phục toàn thân tuyết trắng, mái tóc bạc tung bay, ngón tay thon dài còn đặt trên tảng đá, đôi chân và hơn nữa thân hình còn chìm trong nước. thân hình hiện tại cũng nhỏ hơn mình ưng nhiều nhưng không bị áp lực của dòng nước cuốn trôi, tựa hồ nhưng dòng nước mãnh liệt kia khi đến tảng đá thì tự động vòng sang hướng khác, cho nên bây giờ chẳng khác gì hắn đang ở trong một dòng suối nhỏ.

Ở phía sau, Ảnh Nhiên cũng phát hiện bây giờ nàng đã khôi phục hình người, nhưng vẫn còn ở trên lưng Tuyết Ưng, vội vàng, ngượng ngùng nhảy xuống, tay chân có chút luống cuống ở trong nước, cúi đầu không dám ngẩng lên.