Kích động cùng cảm động không chỉ có một mình Tuyết Ưng mà Thanh Liên và Bảo Bảo cũng vậy, bọn họ may mắn nên mới được chứng kiến khoảnh khắc đầy ý nghĩa này, trong lòng càng thêm cao hứng cho Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, có lẽ đối với người của Tuyết Ưng tộc thì màu lông trắng là chuyện đương nhiên nhưng đối với Ảnh Nhiên có ý nghĩa rất lớn, như là chết đi sống lại.
Những chiếc lông màu trắng đang mọc ra rất nhanh trên người Ảnh Nhiên, cũng dần dần dày lên, mà vầng hào quang màu vàng trợ giúp cho nàng thay lông thì cũng ảm đạm dần, theo sự tắt dần của vầng hào quang thì Ảnh Nhiên cũng giảm bớt việc quạt cánh, chậm rãi đáp xuống mặt đất, thân mình cũng nằm rạp xuống.
Chỉ chốc lát, Ảnh Nhiên giống như đang ngủ mà nằm rạp trên đống gạch nát đổ vụn, toàn thân nàng đã là màu lông trắng như tuyết, rồi sau đó lại biến về hình người, lúc này mái tóc đen của nàng cũng trở nên bạc trắng giống Tuyết Ưng.
Tuyết Ưng không quan tâm màu tóc của Ảnh Nhiên là trắng hay là đen, cái hắn để ý nhất chính là nàng có bị thương hay không, ngay khi sự biến đổi ngừng hẳn thì Tuyết Ưng cũng hóa thành hình người, bế Ảnh Nhiên lên, đột nhiên hắn có chút hoảng hốt.
Trước mắt vẫn là gương mặt quen thuộc của Ảnh Nhiên nhưng dường như có sự khác biệt nói không nên lời, cảm giác như nàng đẹp hơn, động lòng người hơn rất nhiều, thần thái có nét cao quý giống Lâm Tuyết Khanh. Tuyết Ưng nghĩ có lẽ do quá trình thay lông đã làm thức tỉnh huyết thống của thượng cổ thần Tuyết Ưng tộc trong cơ thể nàng, thì ra gương mặt Ảnh Nhiên vốn giống mẹ nàng thì sau khi thức tỉnh lại giống phụ thân nhiều hơn, nói cách khác lúc này Ảnh Nhiên xem như là một tuyết ưng thuần túy, hắc linh lực trong cơ thể nàng đã theo những sợi lông đen rơi rụng mà biến mất hoàn toàn.
Tuyết Ưng như trút được gánh nặng, nhẹ giọng gọi “ Ảnh Nhiên, Ảnh Nhiên?”
“Nàng có lẽ đang rất mệt, thay lông hao tốn rất nhiều thể lực, ngươi cứ để cho nàng ngủ một giấc thật đã đi, chờ khi nàng tỉnh ngươi nói chuyện với nàng cũng không muộn”
Bắc Dao Bảo Bảo cũng rất cao hứng thay cho Ảnh Nhiên, như vậy nàng sẽ không vì màu lông của mình mà tự ti nữa, tuy rằng vẫn thấy màu lông trước kia của Ảnh Nhiên đẹp hơn nhưng nếu màu lông trắng là tâm nguyện mà Ảnh Nhiên mong muốn thì nàng cũng ủng hộ vô điều kiện.
“Đúng vậy, Xà cun bây giờ không thể ở được, cần phải tu sửa đã, chúng ta đến chỗ của Như Mặc và Bắc Dao Quang ở đi” Thanh Liên cũng đồng ý.
Tuyết Ưng lập tức ôm lấy Ảnh Nhiên “ được rồi, nhưng mà Như Mặc và Bắc Dao Quang đi đâu? Sao có nhà không ở mà lại đi nơi khác?”
“Cha ta đưa mẹ quay về Hiệp Khách thành, mẹ ta muốn ôn lại kỷ niệm xưa cho nên phụ thân đưa nàng đi, có lẽ sẽ ở lại đó một thời gian”
Bảo Bảo có chút bất đắc dĩ, nương nàng cũng đã một trăm bốn mươi tuổi mà vẫn như một tiểu cô nương, luôn hướng phụ thân làm nũng mà phụ thân vĩ đại của nàng thì rất hưởng thụ bộ dáng này của mẫu thân cho nên Xà sơn là nhà của bọn họ thì bọn họ chẳng ở được mấy ngày mà phần lớn thời gian đều ra ngoài ngao du.
“Như Mặc vẫn luôn sủng Bắc Dao Quang như vậy” Tuyết Ưng không biết cảm thán hay là bội phục, đột nhiên thốt lên một câu
Thanh Liên tươi cười như gió xuân “ ai biểu nữ nhân của Bắc Dao gia đều đáng yêu như vậy, làm cho người ta nhịn không được mà muốn che chở hết thảy cho các nàng”
“Không chỉ có nữ nhân của Bắc Dao gia mới đáng yêu” Tuyết Ưng lập tức phản đối, ngụ ý của hắn là Ảnh Nhiên của hắn cũng rất đáng yêu.
“Ảnh Nhiên là muội muội của ta, cũng tính là người của Bắc Dao gia, cho nên dù Tuyết Ưng ngươi không vừa mắt người Bắc Dao gia ta thế nào đi nữa thì tương lai ngươi cũng là con rể của Bắc Dao gia ta” Bảo Bảo đương nhiên biết nàng và đệ đệ không thể nào đáng yêu trong mắt của Tuyết Ưng, hắn chắc phải dùng từ đáng sợ để miêu tả bọn họ mới đúng.
“Ta cũng không phải không thích người Bắc Dao gia các người, tiểu ma nữ ngươi không cần nói hươu nói vượn” Tuyết Ưng vừa ôm Ảnh Nhiên đi trước vừa phản bác, hắn đúng là không thấy tiểu ma nữ và tiểu ác ma có điểm gì đáng yêu nhưng cũng không có ý khinh thị.
“Nói xạo, cho dù ngươi không chướng mắt thì trong lòng ngươi nhất định cũng khôn muốn giao tiếp nhiều với ta” Bảo Bảo hừ nhẹ.
“Đó là đương nhiên, không riêng gì một mình ta, ngươi cần gì phải công kích một mình ta chứ?” Tuyết Ưng không có ý phủ nhận, ngạo nghễ liếc nàng một cái.
Bảo Bảo tức giận đến nghiến răng, Tuyết Ưng ngu ngốc này ngay cả nói dối một câu dễ nghe cũng không biết nói sao?
“Ý của ngươi là tỷ đệ chúng ta khiến người ta chán ghét?”
“Lời này không phải ta nói, là tự ngươi nói” Tuyết Ưng lúc này cũng thông minh hơn, không trực tiếp khiêu chiến để rồi tự chui đầu vào bẫy.
Thanh Liên thấy bọn họ đấu võ mồm không dứt thì vội lên tiếng hòa giản “ Bảo Bảo, ngươi và Tuyết Ưng ngưng chiến đi, lát nữa Ảnh Nhiên tỉnh lại, thấy các ngươi lại giương cung bạt kiếm, tuy rằng biết là đùa vui nhưng với tính cách của nàng chắc chắn vẫn lo lắng, khẩn trương a”
Thanh Liên nói một câu đã đánh trúng tâm sự của hai người nên lập tức ngưng chiến, nhưng vẫn không quên liếc nhìn nhau một cái, bộ dáng không ai phục ai.
‘ Dao Quang tiểu trúc’ mỗi ngày đều có người quẹt dọn nên vẫn sạch sẽ như khi Như mặc có ở đây, sau khi thu xếp thỏa đáng cho Ảnh Nhiên thì Tuyết Ưng, Thanh Liên và Bảo Bảo liền đi ra hành lang bên ngoài.
“Tuyết Ưng, sau này ngươi và Ảnh Nhiên tính toán thế nào, ngươi hiện giờ có mấy ngàn năm đạo hạnh?”
“Các ngươi muốn tu tiên nhưng ta cho tới giờ chưa từng có qua ý nghĩ đó, không dối ngươi, lúc trước cố gắng tu luyện cũng vì chuyện hiểu lầm với Như Mặc, cho nên các ngươi không cần lo lắng chuyện này. Huống chi Thanh Liên ngươi cũng biết, ta cũng ngươi đại chiến thiên đình, mặc dù mọi chuyện được cho qua nhẹ nhàng nhưng Ngọc Đế không phải người rộng lượng gì, ngươi nghĩ hắn còn để cho ta có cơ hội được liệt vào hàng tiên bang sao?”
Tuyết Ưng đã sớm hiểu rõ chuyện này, Tuyết Ưng tộc không vì chuyện hắn và Thanh Liên lên thiên đình gây sự mà liên lụy đã là may mắn, coi như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, huống chi thiên đình vốn không có tình cảm, tất cả đều làm theo quy củ, làm soa giống ở nhân gian tha hồ bay lượn, cho nên Tuyết Ưng hắn không thèm.
“Vậy ngươi cũng nhận định muốn ở cùng một chỗ với Ảnh Nhiên cả đời sao?” Thanh Liên gật đầu, tin tưởng hắn nói thật.
“Chuyện này không phải đã quá rõ ràng sao? Nếu ta không để ý đến nàng thì sẽ không bỏ nhiều tâm tư với nàng nàng như vậy, ngươi thì sao, ngươi vì tiểu ma nữ mà bỏ qua cơ hội trở thành tiên, bây giờ còn ủy khuất đến Xà tộc ở rể, trong lòng ngươi có từng hối hận vì quyết định này không?”
“Uy, Tuyết Ưng ngu ngốc, cái gì mà nói là ủy khuất? gả làm vương phu cho ta là chuyện ủy khuất sao? Ngươi đừng có châm ngòi ly gián vợ chồng chúng ta”
Bảo Bảo vừa nghe những lời này thì liền nổi cơn tam bành.
“Bảo Bảo, ta vĩnh viễn cũng không hối hận vì đã lựa chọn ngươi mà không phải là thành tiên” Thanh Liên lập tức trấn an Bảo Bảo, làm cho nàng chỉ đành không cam lòng trừng mắt nhìn Tuyết Ưng một cái mà không nói gì.
Tuyết Ưng nhướng mi nhìn lại Bảo Bảo, sau đó nhìn Thanh Liên, rồi đột nhiên mỉm cười quỷ dị “ có lẽ không phải là chuyện ủy khuất gì, bây giờ thì ta đã hiểu những lời Như Mặc nói với ta nhiều năm trước là có ý gì”
” Tuyết Ưng, ý ngươi là sao?” Bảo Bảo vừa mới bình tĩnh lại, nhìn thấy nụ cười quỷ đị của Tuyết Ưng lại nghe hắn nói mấy câu kia thì lại tức giận, ánh mắt hàm chứa uy hiếp nhìn hắn.
Thanh Liên cũng có chút mơ hồ, mặc dù hắn có thể bấm đốt ngón tay mà biết được tương lai nhưng không có thần thông quảng đại đến mức những gì Như Mặc đã từng nói với Tuyết Ưng, cho nên lúc này hắn cũng thấy băn khoăn “ Như Mặc nói với ngươi chuyện của ta và Bảo Bảo?”
Tuyết Ưng chỉ mỉm cười mà không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người, lần đầu tiên chiếm được thượng phong trước mặt tiểu ma nữ nên hắn rất có cảm giác hưởng thụ. Hừ, bọn họ muốn biết? hắn sẽ không nói.
Thực ra Như Mặc cũng không có bí mật gì với hắn, chỉ nói cảm tình giống như vạn vật trong thiên địa có tương sinh tương khắc, vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn, người lợi hại thế nào đi nếu gặp phải người trong định mệnh thì cũng lập tức nhu hòa như nước.
Mà tiểu ma nữ ở cùng Thanh Liên chính là tình trạng như vậy, mới nhìn thấy Thanh Liên phải làm vương phu, ở rể Xà tộc thì tưởng là tiểu ma nữ chiếm thế thượng phong nhưng thực ra là bị Thanh Liên chi phối và ảnh hưởng. Mới rồi nàng hung hăng như thế nhưng Thanh Liên chỉ nói một câu thì mọi tức giận của nàng đều tan biến hết, như vậy cũng hiểu được tình hình thực tế của hai người bọn họ.
Suy nghĩ thông suốt, Tuyết Ưng không còn nhiều kiêng kị và sợ hãi tiểu ma nữ như trước kia nữa, hắn biết, chỉ cần có Thanh Liên thì tiểu ma nữ này sẽ không làm được gì hắn.
” Ta đi nhìn xem Ảnh Nhiên đã tỉnh chưa, chờ nàng tỉnh ta muốn đưa nàng về Tuyết Ưng tộc, tiểu ma nữ, ngươi có ý kiến gì không? dù sao Ảnh Nhiên đã ở cùng ngươi ba ngày rồi, ngươi còn chiếu cố nàng thành ra tình trạng nàng, mà nàng ở bên cạnh ngươi cũng không vui vẻ gì, ta liền mang nàng về Tuyết Ưng tộc, đợi khi chúng ta chọn được ngày lành để thành thân nhất định sẽ mời ngươi cùng Thanh Liên, Như Mặc đến tham dự hôn lễ”
Tuyết Ưng vừa nói, vừa đứng dậy.
” Ảnh Nhiên như vậy là do thay lông, không phải do ta làm nàng sinh bịnh, Tuyết Ưng ngu ngốc, ngươi có thể dẫn nàng đi nhưng nếu ngày nào đó ngươi khi dễ nàng, làm cho nàng khóc hay là nàng quay về tìm ta thì ngươi đừng mơ tưởng lại có thể mang nàng rời đi, khi đó ta sẽ giới thiệu cho nàng một đống mỹ nam tử để nàng lựa chọn”
Bắc Dao Bảo Bảo cũng không ép buộc Ảnh Nhiên ở lại nữa, mọi người đều không vui nên nàng cũng cấp bậc thang để Tuyết Ưng mang Ảnh Nhiên đi nhưng vẫn đưa ra mấy lời uy hiếp, nhưng trong lòng không mong nó thành sự thật, không hi vọng có ngày Ảnh Nhiên khóc lóc quay về tìm nàng. Ai ngờ điều này lại linh nghiệm về sau.
“Ngươi sẽ không có cơ hội này” Tuyết Ưng tự tin xoay người đi vào phòng
“Thanh Liên, ngươi nhìn xem, hắn là có thái độ gì a” Bảo Bảo có chút bất mãn, từ nhỏ nàng đã có chút ác cảm với Tuyết Ưng, ai biểu hắn để cho đệ đệ nàng có cơ hội khoe mẽ trước mặt nàng.
” Tiểu yêu tinh, ngươi nha, vẫn là tính trẻ con, đã nhiều năm như vậy, hơn nữa không phải ngươi cũng đã có Ảnh Nhiên rồi sao? Hiện tại đều là người một nhà, lại là bằng hữu, ngươi cần gì phải tức giận với Tuyết Ưng? Tính hắn thẳng thắng, ngươi muốn chiếm chút tiện nghi khi tranh cãi thì dễ dàng nhưng lấn tới nữa thì không dễ à nha”
Thanh Liên trêu ghẹo nhìn tiểu thê tử xinh đep, miệng thì chế nhạo nhưng ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
Bảo Bảo vẫn không phục, dựa vào lòng hắn, dẩu miệng oán giận “ Thanh Liên, ngươi cũng không giúp ta,”
Thanh Liên hôn lên trán nàng “ Tiểu yêu tinh nhà ta lợi hại như vậy, trừ khi chính ngươi chấp nhận chịu phạt nếu không thì Tuyết Ưng có lợi hại thế nào cũng đâu phải là đối thủ của tiểu yêu tinh nhà ta”
“Ngươi thấy vậy sao?” Bảo Bảo lập tức như đứa nhỏ đắc chí, ngẩn cao đầu nói.
“chuyện nhỏ này cũngnhìn không ra thì sao xứng làm phu quân của ngươi chứ? Nhưng mà ngươi nha, sao không hảo hảo nói chuyện với Tuyết Ưng? Rõ ràng là ngươi có hảo ý nhưng lại không để cho hắn nhận ra”
Bảo Bảo tính tình vẫn y như một đứa nhỏ, nhưng ai biểu hắn lại yêu nàng chứ.
Ngày thứ hai, Ảnh Nhiên còn chưa tỉnh như Tuyết Ưng vẫn kiên trì mang nàng quay về Tuyết Ưng tộc, Bảo Bảo và Thanh Liên cũng không ngăn cản cho nên sáng sớm, Tuyết Ưng đã mang nàng quay về Tuyết Phong sơn.