Ứng Trường Lạc

Chương 57: C57: Chương 57




Lý Niệm hiện đang sống ở khu chung cư kế bên Trường Trung học Số Một, không khép kín, xuống lầu đi bộ đến Trường Trung học Số Một khoảng mười phút, xung quanh chủ yếu là người già hoặc gia đình học sinh.

Lúc bẻ cua rồi bắt gặp chiếc Maybach màu đen kia, Khúc Sở cảm thấy vô cùng may mắn với quyết định của mình, anh đánh vòng xe rồi dừng ở chỗ đậu trước mặt Dịch Khinh Trần, che chở cho Lý Niệm xuống xe, để cô ấy cầm hoa lên lầu trước.

Ngay sau đấy, anh từ từ bước tới, dâng thuốc lá cho Dịch Khinh Trần: “Anh trai chồng cũ có việc gì à?”

Dịch Khinh Trần không nhận, anh ta ngậm lấy một điếu từ trong hộp thuốc, vứt nửa hộp còn lại cho Khúc Sở.

Khúc Sở châm lửa đốt điếu thuốc Dịch Khinh Trần ném tới.

Ánh mắt của hai người đàn ông ngầm đấu đá nhau, không ai lên tiếng.

“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Khúc Sở cũng chẳng vờ ấm áp như gió xuân nữa, anh u ám thờ ơ nói.

Bất kể đã nghe qua bao nhiêu ví dụ thành công của vị “đàn anh” trước mặt, thanh niên này tài giỏi đẹp trai hay không, có thật sự ngoại tình hay không, thì trong nhận thức của Khúc Sở, người đàn ông làm người phụ nữ của mình đau lòng, chẳng khác nào đồ chó cả.

Mà với việc dây dưa không rõ với vợ cũ sau khi ly hôn, càng khiến anh ta chẳng xứng làm người.

Dịch Khinh Trần cười lạnh: “Không tiễn.”

Diễn kịch thì diễn cho trót, Khúc Sở lên lầu vào nhà.

Căn hộ của khu nhà trường học cũng không quá lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, thoạt nhìn chưa đến trăm mét vuông, trong một góc của phòng khách chồng chất mấy thùng giấy lớn, ghế sô pha vẫn chưa bóc bao bì.

Khúc Sở cúi đầu giúp gỡ ra, uống nước đá mà Lý Niệm đưa, Lý Niệm ôm một chú gấu mà anh không biết tên, hơi gối đầu lên nó rồi êm ái nói: “Người anh em dưới lầu mà anh gọi là anh trai chồng cũ ấy, đã quen biết tôi tròn mười năm rồi, tôi không thích anh ấy tám năm thì cũng thích chín năm. Anh ấy không thật sự ngoại tình, nhưng anh ấy tự tìm đường chết, làm tôi không vui thôi.”

Ngón tay khiến lớp sương lạnh trên chai nước mờ đi, Khúc Sở trầm giọng đáp: “Tôi nhìn ra được, nếu anh ta ngoại tình thật, sao cô còn có thể khách sáo như vậy?”

“Tôi khách sáo với anh ấy lắm hả?” Lý Niệm cười tươi tắn.

“Cô cứ tiếp tục, tôi ngậm miệng đây.” Khúc Sở khoanh tay.

“... Tôi bắt đầu thích anh ấy từ năm mười lăm tuổi, trong mối tình này, tôi luôn là bên thua, tôi động lòng trước, tôi thua, bây giờ tôi không vui, tôi muốn thắng nên tôi ly hôn.”

“Tôi biết ơn anh lắm, giúp tôi diễn kịch nhiều như vậy, đã trễ nải không ít thời gian của anh rồi. Tôi không phủ nhận tôi có thiện cảm với anh, nhưng phần thiện cảm này, tạm thời không liên quan đến tình yêu nam nữ.”

Khúc Sở ngắt lời cô ấy: “Vừa nãy ở trên xe cô đã nói rồi.”

Lý Niệm chỉ vào đồng hồ trên tường: “Dù sao bây giờ anh cũng không đi được, tôi đành nhiều lời hơn một chút vậy.”

“Đừng, cô nói thêm hai câu nữa là tôi xuống lầu đánh nhau với anh trai chồng cũ ngay đấy. Vì tính mạng của anh ta, cô đừng nói nữa thì hơn.” Khúc Sở từ chối.


Lý Niệm chớp mắt: “Anh thấy mình có thể đánh thắng anh ấy hả?”

Khúc Sở nắm tay lại xoay cổ tay, thành thật trả lời: “Không chắc, nhưng tôi nghĩ sau khi tôi bị đánh, hẳn là cô sẽ chạy đến xem tôi trước. Nếu đánh không thắng, ít nhất chúng ta có thể khiến anh ta tức chết.”

Lý Niệm giơ ngón cái lên: “Vậy anh xuống đi, tôi gọi 120 cho anh.”

Khúc Sở chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, buổi tối anh còn phải về nhà mua đồ ăn khuya chăm sóc cô chủ đấy.

Vì thế anh và Lý Niệm ngồi xem phim trong phòng khách.

Bộ phim tên “Một Thuở Tình Thơ”, Khúc Sở đã từng xem rồi, rõ ràng Lý Niệm cũng giống vậy.

Họ ngầm hiểu ý, yên tĩnh xem phim hoặc chơi điện thoại, bầu không khí xấu hổ cuối cùng cũng biến mất.

Khi anh thay giày, Lý Niệm đứng ở huyền quan tiễn khách, cô ấy vịn tủ, uể oải nói: “Anh diễn tốt phết, phối hợp với Nhược Nhược cũng nhịp nhàng lắm. Tôi không biết nên tự khen mình không tệ, khiến anh thật sự rung động trong giây phút ngắn ngủi nào đó, hay nên khen người học tâm lý như các anh luôn biết cách cố ý tạo chút ảo tưởng cho người khác, làm tôi nghĩ rằng anh có cảm tình với tôi thật, ít nhất thì tôi cũng từng thoáng động lòng đấy.”

Đèn ở huyền quan sáng trưng, Khúc Sở mỉm cười, nghiêm túc đáp: “Tôi nhận lời giao phó của Lâm Cố Nhược và Ứng Trường Lạc đến tiếp cận cô, chín mươi chín phần trăm là tôi cố tình. Xin lỗi, vì không thể cho cô đáp án chính xác trong lần đầu tiên này, hay đã tạo cho cô chút ảo tưởng. Nhưng quả thực tôi đang phán đoán xem cô có khuynh hướng tự tử hay không, bây giờ đã tắt cảnh báo được rồi.”

Lý Niệm giãn cơ mặt tươi cười, cô ấy thở phào, thấy nhẹ nhõm hẳn.

Khúc Sở giải thích: “Chuyên ngành của tôi có tên đầy đủ là Tinh thần Tâm lý học, đương nhiên nhận biết tâm lý học cũng là môn bắt buộc của tôi, nhưng tôi không hề đại diện cho ngành học này. Tôi chỉ có thể nói, vài điểm của cô đúng lúc phù hợp với những điều sau, ví dụ như có thể dùng hiệu ứng thiên kiến [1], hiệu ứng cầu treo [2], hiệu ứng trái cấm [3] để tìm ra một phần căn nguyên.”

[1] Hiệu ứng thiên kiến (còn gọi là “tác động đầu tiên” – Primacy Effect), nghĩa là chỉ con người rất dễ căn cứ vào ấn tượng ban đầu để đưa ra quyết định và phán đoán v

[2] Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge Effect) là một thuật ngữ tâm lý học được sử dụng để mô tả các hiện tượng phân bổ sai của kích thích. Nó liên quan đến việc một người bị kích thích, nhưng không liên quan đến những gì họ nghĩ rằng họ bị kích thích.

[3] Hiệu ứng trái cấm xảy ra ở tất cả mọi người và là kết quả của mong muốn của con người muốn biết về những điều chưa biết, để biết hậu quả của những gì được cho là nguy hiểm. Con người chúng ta không thích sự cấm đoán hay áp đặt bởi vì chúng ta thấy sự tự do của mình bị đe dọa, một điều vô cùng quý giá đối với chúng ta.

Anh nhấn sáng màn hình điện thoại: “Cửa hàng ăn khuya yêu thích của cô chủ nhà tôi sẽ đóng cửa sau bốn mươi ba phút nữa, tôi hết thời gian để nói tỉ mỉ với cô rồi, phiền cô tự tra cứu nhé.”

“Anh tốt với Ứng Trường Lạc thật đó.” Lý Niệm khẳng định.

Khúc Sở hỏi lại: “Nếu không thì tôi tốt với ai đây?”

Cửa hàng đồ ăn khuya nằm ở con đường đối diện với Trường Trung học Số Một, thời gian dư dả, gió đêm vuốt ve phiến lá cất lên tiếng xào xạc, khoảnh khắc ngọn lửa xanh thẳm được bật lên, cuộc gọi của Ứng Trường Lạc cũng đến.

Đốm lửa giữa ngón tay chớp tắt, Khúc Sở dựa vào cửa xe nhìn về phía cửa sổ nhà Lý Niệm, lười biếng hỏi: “Cô chủ có gì dặn dò?”

Ứng Trường Lạc lạnh lùng trả lời anh: “Mang thêm hai phần xương lưỡi liềm [4] ạ.”

[4] Xương lưỡi liềm nằm ở phần chân trước của lợn, nó là nơi kết nối giữa xương ống và xương quạt. Phần xương này có hình cong vát tương tự hình lưỡi liềm, nó chủ yếu là sụn nên ăn rất giòn, mềm, ngọt.


Không chắc do cô hiểu rất rõ hay tính toán chuẩn, tóm lại cô đã chắc nịch rằng, lúc này hẳn Khúc Sở đã rời khỏi nhà của Lý Niệm rồi, có thể gọi điện báo mình muốn ăn gì.

Tấm rèm đã che kín cửa sổ ở gần chỗ đậu xe, màu vàng ấm chiếu xuyên qua vải màn, Lý Niệm chuẩn bị nghỉ ngơi, Khúc Sở bóp tắt điếu thuốc rồi lên xe, đi mua đồ ăn khuya cho cô chủ.

***

Nhiều loại đồ ăn khuya phức tạp, Ứng Trường Lạc no đến mức nấc cụt, cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, tắt đèn xem phim tài liệu tội phạm mới ra với Khúc Sở.

Trên màn hình sáng tối liên tục, bàn tay rõ từng khớp xương vân vê quả quýt tròn trịa.

Phụ đề chiếu đến tên của tập tiếp theo.

Ứng Trường Lạc quay đầu cầm điều khiển tắt TV.

Kể từ khi Cố Từ mất, cô không xem bất cứ đoạn phim nào liên quan đến tội phạm phóng hỏa nữa, bắt gặp thì sẽ né tránh.

Khúc Sở bật đèn pin phía sau của điện thoại lên, điểm sáng nhỏ chỉ có thể rọi rõ được một góc.

“Ăn cam không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Không ăn.” Ứng Trường Lạc từ chối: “Sao vậy?”

Khúc Sở sẽ nghe hiểu được thôi, Ứng Trường Lạc luôn duy trì thói quen nói chuyện tối giản này với anh.

Người khác chăm trẻ chỉ mong trẻ sẽ thay đổi, giảm bớt khuyết điểm, đến lượt Khúc Sở thì anh thẳng tay làm ngược lại, cứ nuông chiều mãi.

Không phải là chuyện tốt, nhưng Ứng Trường Lạc sẽ thoải mái hơn.

Cô muốn hỏi xem tình hình của Niệm Niệm lúc chiều thế nào.

Khúc Sở ném quả cam từ tay trái qua tay phải, gối đầu lên chỗ ngồi của ghế sô pha, anh nghiêng đầu: “Gọi anh trai.”

“Anh trai.” Ứng Trường Lạc kêu một tiếng, giọng nói trở nên mềm mại mà không hề hay biết, mang theo chút lưu luyến: “Anh trai, anh trai.”

Quá dễ dàng, cô liên tục kêu như cái máy lặp lại.

Mỗi lần cô chủ mặt lạnh tsundere [5] nhà mình gọi anh trai, Khúc Sở chỉ muốn hái trăng hái sao xuống cho cô ngay thôi.

[5] Tsudere là thuật ngữ anime dùng để chỉ những người có tính cách rất khó gần, ương ngạnh, nhiều khi hay nổi nóng với mọi người và hơi có phần khắt khe. Tuy nhiên điều đó chỉ để che giấu mặt nội tâm dễ thương, đa cảm và biết quan tâm đến người khác của họ mà thôi.


Ngón tay mân mê lỗ tai đến tê dại, điện thoại mở ghi âm.

Gọi đến khi mệt rồi, Ứng Trường Lạc muốn dừng lại, chợt có ly nước được đưa qua.

“Uống một ngụm cho thấm giọng.” Khúc Sở khàn giọng dỗ dành: “Nhóc Trường Lạc gọi thêm hai tiếng cho anh trai nữa nhé, để thu đủ hai phút nè?”

Ánh sao lấp ló trong đôi mắt đen của Ứng Trường Lạc, cô bật ra một câu: “Xin em đi.”

Khúc Sở cười cười, thản nhiên nói: “Xin em.”

“Anh trai…” Ứng Trường Lạc thật sự đã gọi thêm hai phút, vượt qua chỉ tiêu ghi âm của anh.

Ánh trăng trong trẻo lần theo từng đường vân trên sàn nhà gỗ lim, Ứng Trường Lạc ôm gối vào lòng, bình tĩnh quay về vấn đề cũ: “Anh thích Niệm Niệm sao?”

Khúc Sở chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô, cười nhẹ nhàng đáp: “Phải xem nhóc Trường Lạc nói về kiểu thích nào đã, nếu là từ trái nghĩa với ghét, vậy chắc chắn anh thích Lý Niệm rồi. Nhưng nếu em nói đến thích giữa nam nữ với nhau thì chưa hẳn.”

“Chưa hẳn?” Ứng Trường Lạc hỏi, cô phải có được câu trả lời chính xác, cô không muốn lập lờ nước đôi.

“Em đó nha.” Khúc Sở cưng chiều mơn trớn lọn tóc dài mềm mại của cô, cảm khái nói: “Lý Niệm là một cô gái rất tốt, nếu không thì bọn em cũng sẽ không làm bạn với cô ấy. Trên người cô ấy thật sự có vài phẩm chất riêng mà anh khá thích, chắc anh đã từng ‘crush’ thoáng qua, nhưng giờ anh tỉnh táo rồi.”

“Hồi nhỏ em sống ở Anh.” Ứng Trường Lạc nhàn nhạt nói: “Cái từ ‘crush’ này, đối với em chỉ có nghĩa là nghiền nát, đè bẹp thôi.”

Khúc Sở vuốt ve cái bật lửa bằng một tay, ánh lửa sáng chớp tắt trong bóng tối, hệt như sở hữu năng lực thiêu rụi một người vậy.

“Danh từ ‘crush’ này với nhiều người, là cảm giác say đắm háo hức trong ngắn ngủi, là tiền tố làm nền cho tình yêu, nhưng anh thấy không đúng, nếu đổi thành niềm yêu thích từ cái nhìn đầu tiên, hẳn sẽ chính xác hơn. Anh không thích điều nào tàn lụi nhanh chóng, cho nên anh phân biệt rõ được, mình rất thích tính cách dứt khoát tàn nhẫn của Lý Niệm, sau này vẫn vui vẻ làm bạn với cô ấy. Nhưng nếu nhóc Trường Lạc hỏi anh có theo đuổi cô ấy không, vậy anh không theo đuổi đâu. Cô ấy chắc chắn sẽ chưa quên được Dịch Khinh Trần trong thời gian ngắn, còn anh không muốn hao tổn tâm tư dư thừa để tìm hiểu cô ấy hay tiếp xúc với cô ấy, dừng ở mức này là vừa đẹp rồi.”

Quân tử thẳng thắn vô tư.

Ứng Trường Lại phụ họa theo như thật: “Em ghét tàn lụi nhanh.”

Vì thế em đã thích anh rất lâu rồi, sau này sẽ thích anh rất lâu rất lâu, anh không động lòng với người khác là được, em vẫn có thể tiếp tục thích anh.

***

Cuộc sống tự do sau kỳ thi, không ngủ nghỉ đàng hoàng là bệnh chung của học sinh.

Ba giờ rưỡi sáng, Ứng Trường Lạc mất ngủ cúi đầu lướt điện thoại, quen đường quen nẻo ra khỏi phòng ngủ, định đến phòng bếp rót nước cho mình.

Khúc Sở ngồi bệ vệ trên ban công ngoài trời hút thuốc, Ứng Trường Lạc đưa mắt nhìn qua, sườn mặt anh tuấn, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu. Đường cổ mượt mà kèm theo yếu hầu sắc bén, cúc áo được mở ra ba nút, gần nửa đoạn xương quai xanh tinh xảo, phong cảnh bên dưới nữa bị che giấu trong cổ áo sơ mi.

Anh ngửa cổ, vòng khói chầm chậm khuếch tán.

“Lại không ngủ cho đàng hoàng hả?” Giọng nam vô cùng có sức hấp dẫn, thuận theo làn gió đêm khoan thai truyền đến.

Ứng Trường Lạc bị bắt tại trận thì sửng sốt, vô thức lùi lại một bước, bàn chân để trần hết chỗ để nấp.

“Không phải anh cũng không ngủ à?” Ứng Trường Lạc đường đường chính chính cầm điện thoại, khoanh tay hỏi lại.


Khúc Sở mím môi cười cười, bóp tắt điếu thuốc ở đầu ngón tay: “Vừa mới thất tình, không ngủ được.”

“Ồ.” Ứng Trường Lạc gật đầu, không hề vạch trần.

“Nhóc Trường Lạc không đồng cảm tí nào à.” Khúc Sở chế nhạo.

“Chờ anh thất tình thật rồi hẵng an ủi.” Ứng Trường Lạc nói nghe vô tình lắm, cô xoay người đi vào phòng bếp.

Trong tiếng leng keng của dụng cụ làm bếp khi va chạm nhau, cô nói: “Có kết quả rồi, không tệ, em muốn ăn lẩu.”

“Mang dép vào.” Khúc Sở ngậm điếu thuốc, khom lưng đặt dép lê bên chân cô: “Được, tan học anh đón em.”

“Buổi chiều ngày mốt họp phụ huynh.” Ứng Trường Lạc muốn nói đành thôi.

Màn đêm khuất sau đám mây, ánh trăng mỏng manh, ai cũng lười bật đèn, mượn ánh trăng mờ tối để hoạt động trong khu vực quen thuộc.

Bóng tối bao trùm xung quanh, Ứng Trường Lạc không nhận ra được nét mặt của Khúc Sở, cô thấy chút khổ sở, trái tim bỗng rơi xuống, hơi lạnh từ thành ly bắt đầu lan tràn khuếch tán.

Nửa phút sau, Khúc Sở dịu dàng đáp: “Mẹ em không có thời gian rảnh, lần này vẫn để anh đến nhé.”

Hơi lạnh chợt rút đi, Ứng Trường Lạc ngước mắt nhìn anh chăm chú.

Ba tháng trước mẹ Lục Oanh đã về nước sống, số lần hai mẹ con gặp mặt tăng lên, đơn vị năm trước đó chuyển sang mỗi tháng gặp một lần.

Cô nghĩ rằng Khúc Sở thật sự buồn bã vì không theo đuổi được Lý Niệm, nhưng điều khiến anh hóng gió hút thuốc vào đêm khuya, cuối cùng vẫn chỉ xoay quanh cô.

Ứng Trường Lạc cắn môi, thầm sỉ vả bụng dạ hẹp hòi của mình, yên lặng kéo dép lê về phòng tiếp tục cơn mất ngủ.

“Không được đi chân đất nữa! Mùa hè cũng không được!” Khúc Sở cao giọng nhắc nhở, Ứng Trường Lạc chẳng thèm quay đầu lại.

Anh nhẹ giọng mắng: “Con bé xui xẻo này.”

Câu tiếp theo càng nhỏ hơn, cửa phòng ngủ hoàn toàn đóng kín, chỉ mỗi Khúc Sở mới nghe thấy: “Thôi vậy, cũng tại mình chiều chuộng quá mức.”

Khúc Sở quay lại ngồi ở ban công, châm điếu thuốc khác.

Anh chậm rãi sắp xếp những việc gần đây, thiện cảm đối với Lý Niệm vừa dâng lên đã tắt, anh lấy lòng và tạo nên vẻ mờ ám cũng chỉ là thủ đoạn để di dời sự chú ý. Ai nấy cũng bảo trong sáng thẳng thắn, không cần lo lắng chuyện này, nhưng sau này anh vẫn phải để tâm một chút xem Dịch Khinh Trần có dây dưa nữa không, cô ấy là giáo viên của Ứng Trường Lạc, bạn tốt của cố nhân mà.

Còn một việc khiến anh khá buồn phiền, Lục Oanh đã về nước, bà ấy đã từng thử thăm dò khéo với anh về việc muốn đón con gái về bên cạnh mình nuôi dưỡng, cũng chẳng biết có phải do lương tâm thức tỉnh nên mới động lòng hay không, nhưng anh đã từ chối bà ấy thẳng thừng.

Khúc Sở không cho rằng Ứng Trường Lạc sẽ vui vẻ khi sống với Lục Oanh, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của Ứng Trường Lạc. Vài năm nay xem như do anh đã vượt quá phép tắc, kiên định cầu xin thành công, song nếu Lục Oanh mở miệng, anh biết lấy tư cách gì để ngăn cản đây?

Khi ánh mặt trời hỗn độn xé rách màn đêm, Khúc Sở cúi đầu, cuối cùng cũng nhấn gửi tin nhắn mà anh đã đắn đo cả đêm.

Một chữ duy nhất: [Chị.]

Sau lại tự thầm nói với buổi sớm ban mai, không chứa chủ ngữ, chỉ mỗi chúc phúc: “Hy vọng đạt được ước muốn vậy.”