Qua bao thế hệ học sinh với hoàn cảnh gia đình tốt, cộng thêm chất lượng giảng dạy vượt trội, kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm, đáng lẽ lớp hỏa tiễn thuộc Trường Trung học Thực nghiệm sẽ không xuất hiện trường hợp không đủ điểm chuẩn để vào thẳng Trường Trung học Số Một chỉ cách hai con đường.
Nhưng năm nay đã phát sinh một chuyện lớn, bạn học Tưởng Thánh đã quên mang túi bút vào ngày thi cấp 3, lười quay về nhà lấy nên tiện tay mua một cây ở ven đường. Bạn Tưởng đâu ngờ rằng đây là cây bút giả, dẫn đến việc, không nhận dạng được tất cả đáp án tô trên phiếu bài thi trong hai ngày qua. Đề tuyển chọn hơn ba trăm điểm, cậu ấy không điểm.
Ông chủ cửa hàng đã lên tàu hỏa bỏ trốn ngay đêm ấy, chủ nhiệm lớp và bố cậu tức hộc máu, kỳ thi trọng đại sẽ không được xem lại phiếu bài thi. Giáo viên nào cũng khuyên Tưởng Thánh học thêm một năm rồi thi lại, lần sau vào trường cấp 3 bình thường làm gà cũng được, sao có thể bỏ học khi mới mười lăm tuổi chứ?
Nhưng bản thân Tưởng Thánh nhìn thoáng, cậu từ chối: “Không được không được, không tranh giành mấy thứ vô dụng này nữa. Đây gọi là ý trời, ông trời đã đánh tiếng cho con, hãy bớt đọc sách lại, con không học nữa, chí của con nằm ở việc sửa xe rồi.”
Bố của cậu, Tưởng Hồng, từng là tay đua số một trong nước, sau khi bất ngờ dính phải chấn thương, ông chẳng còn đủ thể lực để chịu nổi cường độ cao trong cuộc thi đua xe. Ông đành giải nghệ, mở nhà máy cải tiến ô tô, tuy đã không còn khả năng lao vùn vụt trên đường đua, nhưng chẳng thể rời khỏi chiếc xe đua - người bạn đồng hành cả đời này được.
Tưởng Hồng đánh cậu ba ngày, rốt cuộc xua tay chấp nhận, thổn thức bảo: “Con đường do con tự chọn, có bò thì con cũng phải tự mình bò hết.”
Người sở hữu hoàn cảnh gia đình tốt không bao giờ thiếu đường lui, huống hồ nhà máy cải tiến xe ô tô của nhà Tưởng Thánh chỉ cách hai con đường, nằm đối diện với trường cấp 3 mà các bạn cậu sẽ theo học sau này.
Sau kỳ thi cấp 3, mọi người cũng không cần phải chia xa, việc họ học cùng một lớp ở Trường Trung học Số Một hoàn toàn nằm trong dự đoán, người trẻ tuổi sao hiểu được nỗi buồn biệt ly chứ.
Trong buổi liên hoan sau lễ tốt nghiệp, giữa chừng Tiêu Thư có đến ăn mấy miếng, tiện thể thanh toán hóa đơn. Tưởng Thánh vịn vào vai cậu đứng trên ghế, cao giọng hô: “Chúc các anh chị em ghi tên trên bảng vàng!”
Dừng một xí, cậu ngửa đầu uống hết hơn nửa ly rượu đế: “Ngay cả khi ông đây không đi học nữa thì cũng dư sức có tương lai tốt đẹp!”
“Ai nói không chứ!” Trì Thần nể mặt phụ họa.
Trần Nghị uống tới mức mặt ửng đỏ, mơ hồ nói: “Tương lai của chúng ta chắc chắn sẽ tốt đẹp!”
Ứng Trường Lạc lạnh lùng trầm giọng, chen lời vào đám bạn đang hô hào: “Chúc ước gì được nấy.”
Giọng cô chìm giữa tiếng chúc phúc, có lẽ không ai nghe thấy, nhưng quả thật đó là một lời chúc chân thành.
***
“Nhóc Trường Lạc nhà mình sắp trở thành học sinh cấp 3 rồi, vui không?” Khúc Sở dịu dàng hỏi, anh vắt chiếc áo khoác âu phục đen đậm lên khuỷu tay, một tay cởi nút áo trên cùng.
Ứng Trường Lạc kiên trì chơi hết ván game trong tay rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, không trả lời câu hỏi: “Quà đâu anh?”
Hôm nay là buổi khởi động phiên đấu giá mùa hè của Khúc Thủy Lưu Thương, cô vốn không thích chốn xa lạ huyên náo nhiều người, Khúc Sở biết tính cô, anh cũng chẳng muốn thấy cô phải giả vờ ân cần với những trưởng bối không quen, nên anh dứt khoát không dắt cô theo.
Trong kỳ nghỉ Ứng Trường Lạc không dậy nổi, lúc này cô mới được diện kiến trang phục hôm nay của Khúc Sở.
Áo sơ mi đặt may riêng phẳng phiu chỉnh tề ôm trọn thân hình mạnh mẽ gầy gò, vai rộng eo hẹp, cúc áo được mở đến nút thứ hai, anh luôn cài đến nút cao nhất khi ra ngoài, toát ra vẻ cấm dục lịch sự nho nhã.
“Chưa mua.” Khúc Sở cởi tiếp hai nút rồi mới chậm rãi xắn tay áo, mỉm cười nói: “Có bản lĩnh thì nhóc Trường Lạc cắn anh đi.”
Ứng Trường Lạc mặc váy ngủ hai dây màu xanh khói, vai cổ trắng nõn thẳng tắp, chân dài giẫm trên bàn trà, cô lạnh lùng nhìn anh, lặp lại: “Quà.”
Khúc Sở đặt áo khoác lên chỗ tựa lưng ghế sô pha, bệ vệ ngồi xuống: “Chưa mua, em có muốn lặp lại lần nữa không?”
Đôi mắt hoa đào hẹp dài híp lại, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Khúc Sở, Ứng Trường Lạc hơi nhếch môi: “Nửa phút, nếu không em không lấy nữa.”
“...” Khúc Sở lập tức tắt nụ cười, anh đứng dậy, nhanh chân bước đến huyền quan, cầm túi quà rồi tức giận ngồi xuống.
Ứng Trường Lạc giơ ứng dụng bấm giờ trên màn hình điện thoại lên, lãnh đạm nói: “Ba mươi bốn giây.”
Bàn tay thon gầy lấy hộp quà trong túi ra, ung dung trả lời: “Anh trai ra ngoài vào đúng bảy giờ, chỉ để đấu giá thắng cho em đôi khuyên tai thạch anh xanh này đấy.”
“Một giây.” Đôi mắt Ứng Trường Lạc long lanh, cô thấp giọng thêm số.
Khúc Sở nhoẻn miệng: “Anh thấy kim cương hồng rất đẹp nên mua cho em luôn.”
Ứng Trường Lạc chẳng hề lung lay.
Khúc Sở bổ sung: “Anh biết em không thích màu hồng lắm, cho nên món này sẽ thuộc về em gái. Chờ sau này, khi em qua Tokyo thăm em gái Cố Tiểu Noãn của em, có thể tặng cho con bé làm quà rồi.”
Anh cũng suy nghĩ chu đáo phết, Ứng Trường Lạc thêm thời gian: “Hai giây.”
“Còn nữa nhé.” Khúc Sở dựa người ra sau, mỉm cười kể: “Để lấy về cho em bộ trang sức kim cương xanh này, anh đã vượt qua muôn ngàn khó khăn, xâu xé với anh trai ruột của mình mới giành được đấy.”
Ứng Trường Lạc tò mò nhìn qua.
Khúc Sở nói tiếp: “Anh trai anh nói trông không tệ, muốn tặng cho Lộ Lê Căng đeo chơi. Anh bảo không được, cô chủ nhà anh thích màu xanh dương, hôm nay anh nhất định phải thầu hết đồ xanh dương ở đấy. Anh trai anh kêu anh không biết kính già, anh chê anh ấy chẳng biết yêu trẻ.”
Anh miêu tả sinh động như thật: “Anh trai anh muốn dùng chiêu tình cảm với anh, đại khái là nếu cả hai xâu xé nhau thật, anh em bất hòa nhìn kỳ lắm. Anh ấy cứ than sẽ bị người yêu đá nếu bản thân không đấu giá thắng món này, anh sẽ mất chị dâu đấy.”
“Và?” Thấy anh chợt ngậm miệng không kể nữa, cô hỏi tiếp.
“Anh trai khát rồi.” Khúc Sở nhướng mày, đưa ra yêu cầu: “Muốn uống Coca lạnh, không uống thì vẫn kể được, nhưng cổ họng sẽ đau.”
Ứng Trường Lạc thích mềm không thích cứng, miễn cưỡng rót một ly Coca lạnh cho anh.
Bọt khí nổi cuồn cuộn trên bề mặt rồi tan ra, Khúc Sở cười nói: “Anh hỏi ngược lại anh trai anh, chị dâu của em cả đời này đều là chị dâu của em sao? Đúng thì em nhường anh. Anh trai anh không trả lời, anh thừa thắng xông lên, bảo rằng, nhóc Trường Lạc cả đời này đều sẽ là nhóc Trường Lạc nhà anh, cho nên anh phải giành được bộ kim cương xanh này bằng mọi giá.”
Chiếc hộp trong tay trĩu nặng, Ứng Trường Lạc vuốt ve khóa cài, thầm nói, tốt nhất em nên làm nhóc Trường Lạc của anh cả đời.
Màu xanh dương quả thật đã tôn lên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp nhàn nhạt của cô, mắt thẩm mỹ của Khúc Sở có bao giờ kém đâu.
***
Không có quá nhiều việc thay đổi khi lên cấp 3, thậm chí hầu hết các bạn sẽ tự lược bớt phần giới thiệu bản thân, đã quen mặt nhau hết rồi mà.
Chỗ ngồi được chọn tự do khi nhập học, chẳng khác biệt gì mấy so với cấp 2, chỉ có lác đác vài chỗ trống bị “sắp xếp” vào.
Giáo viên Trường Trung học Số Một đã quen với việc lên lớp thẳng của học sinh trường trung học trực thuộc. Cô giáo tự mình giới thiệu, bỏ qua bước giới thiệu lẫn nhau của học sinh, chỉ dẫn một bạn nữ đến vào giờ tự học buổi chiều: “Về sau bạn sẽ học ở lớp chúng ta. Kiều Khanh Cửu, em giới thiệu bản thân với các bạn nào.”
Ứng Trường Lạc viết xong nét bút cuối cùng rồi ngước mắt, bạn nữ trên bục giảng đang dịu dàng nói về mình. Gương mặt này quen mắt đến khó hiểu, nhưng cô chẳng thể nhớ nổi.
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, làn da trắng nõn hoàn mỹ, đường nét mềm mại nhưng không mất đi vẻ tinh xảo, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, lúm đồng tiền lấp ló khi nở nụ cười, hao hao búp bê BJD [1] đẹp đẽ được trưng trong tủ kính.
[1] Búp bê BJD là những con búp bê, được mô phỏng theo hình ảnh của cơ thể con người và được sản xuất tập trung chủ yếu tại các nước Hàn Quốc, Mỹ, Nhật gần đây có thêm Trung Quốc, Úc và Châu Âu. Những con búp bê này sẽ có đủ khớp nối trên cơ thể, để cho phép người chơi có thể tạo dáng theo tất cả những tư thế mà họ muốn. Những khớp này có dạng hình cầu vì thế chúng mới có tên là Ball Joint Doll (BJD).
“Cửu Cửu là học sinh múa, cần về sớm vào buổi chiều thường, hay là em...” Giáo viên nhìn quanh phòng học, ánh mắt rơi vào chỗ trống bên cạnh Ứng Trường Lạc: “Tạm ngồi bên đấy trước nhé? Hay em muốn ngồi kế Ứng Trường Lạc?”
Ứng Trường Lạc không dị nghị gì về cách sắp xếp này, ngồi ở chỗ trống cách lối đi nhỏ hoặc ngồi bên cạnh mình cũng không sao.
Kiều Khanh Cửu đeo cặp sách ngoan ngoãn đứng cạnh cô, lấy một gói kẹo chanh ra, nở nụ cười ngọt ngào: “Lần đầu gặp mặt, xin hãy chỉ bảo nhiều hơn.”
Đây là một gương mặt thân thiện, hoàn toàn khác với bề ngoài xinh đẹp sắc sảo của Ứng Trường Lạc, cô ngẩn người, cố gắng nhẹ nhàng hỏi: “Tớ từng gặp cậu ở đâu à?”
“Lát nữa tớ qua ngồi, có thể ngồi cạnh cậu trước được không?” Kiều Khanh Cửu mỉm cười hỏi.
Cô cầm lấy quyển sách đang đặt trên bàn bên cạnh, gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi.”
Kiều Khanh Cửu ngồi xuống, lấy ra hộp đựng trái cây, thân thiết nói: “Cậu có xem tiết mục nhảy múa trong chương trình cuối năm không? Nếu xem, chẳng biết tớ có đủ may mắn để cậu thấy quen mặt không?”
Rốt cuộc Ứng Trường Lạc cũng nhớ ra, đúng là đã từng xem. Lúc đón giao thừa, cô và Khúc Sở thấy nhàm chán, cả hai ngồi sóng vai trên ghế sô pha cắn hạt dưa, tiện thể theo dõi chương trình chào năm mới được phát lại, khi đấy mình đã nhìn thoáng qua, còn đặc biệt lên tiếng khen cô ấy xinh đẹp.
“Hợp cạ” dường như là một từ siêu hình hết sức vi diệu, ít nhất trong lần đầu tiên gặp Kiều Khanh Cửu, Ứng Trường Lạc đã nảy sinh cảm giác thân thiết rồi.
Kiều Khanh Cửu mềm mại ngọt ngào tựa như đám mây, nhưng thực chất vẻ ương bướng chưa bao giờ mất đi, cô ấy sẽ cứng rắn lạnh lùng từ chối lời tỏ tình.
Cô luôn chẳng kiềm được, sẽ giải đáp giúp Kiều Khanh Cửu khi cô ấy xoắn xuýt về bài nào đấy. Khi Kiều Khanh Cửu đi rót nước cho bản thân và thấy ly nước của cô trống không, cô ấy sẽ tiện thể rót đầy nước cho cô nếu cô đồng ý.
Qua ba ngày quan sát, Ứng Trường Lạc quyết định làm chút gì đấy, nhưng Kiều Khanh Cửu đã ra tay trước.
“Nghe các bạn Lạc Kim nói cậu thích ăn điểm tâm mặn, cho nên hồi cuối tuần tớ đã học làm bánh quy hành, cậu muốn nếm thử không?” Kiều Khanh Cửu cười nhẹ nhàng, khom lưng rồi mở hộp ra, bên trong đựng đầy bánh quy tinh xảo.
Ứng Trường Lạc khảy một miếng, xốp giòn ngon miệng, cô nhìn Kiều Khanh Cửu chăm chú: “Sao lại làm riêng cho tớ?”
Kiều Khanh Cửu nghiêm túc đáp: “Bởi vì tớ muốn làm bạn với cậu, đã ăn bánh quy của tớ rồi thì phải làm bạn với tớ đấy nhé.”
Vừa dứt lời, cô ấy dúi ngay một miếng cho Ứng Trường Lạc, còn thuận tay cắm ống hút vào sữa trên bàn, đưa đến bên môi cô.
“Là bạn của cậu mà.” Ứng Trường Lạc đáp chắc nịch, lấy ra hộp quà socola mình đã chuẩn bị từ trong hộc bàn: “Đây, có qua có lại.”
Khúc Sở học năm hai nghiên cứu sinh bận rộn, Ứng Trường Lạc quay về với cuộc sống học sinh trung học bình thường, Kiều Khanh Cửu và cô không ngồi cùng bàn, cả hai ngồi gần cửa sau, ra vào thuận tiện, chỉ cách nhau một lối đi nhỏ không rộng.
Buổi sáng bắt đầu có người mang trà sữa lạnh cho Ứng Trường Lạc, cùng cô đi rót nước hay vệ sinh, buổi trưa sau khi ăn xong ở nhà ăn, họ sẽ tản bộ trên bãi tập, trong giờ thể dục đôi bạn sẽ ngồi trong bóng râm tán dóc chuyện thiên hạ, chẳng cần e ngại gì.
Trước đây Ứng Trường Lạc luôn tự nhận mình không thích thân thiết với người khác, sau này mới phát hiện ra cô sai rồi, ít nhất cô thích chơi với Kiều Khanh Cửu lắm.
Bé Cửu là một người hoạt ngôn, Ứng Trường Lạc kiệm lời cũng không vấn đề gì, hai cô bé ngày càng thân thiết hơn.
Ánh nắng bị phiến lá dày rậm của cây hòe pha loãng, loang lổ sặc sỡ chiếu lên lọn tóc và đầu lông mày, Ứng Trường Lạc nghe Kiều Khanh Cửu kể về thân thế khó nói của bản thân.
Bố Kiều Khanh Cửu là một cảnh sát ma túy, công việc nguy hiểm. Trong một đêm mưa nọ, ông nhận được điện thoại cần phải đi công tác, mẹ cô ấy thấy có điều chẳng lành, chặn ở cửa không cho ông đi, nhưng Kiều Khanh Cửu vẫn khăng khăng mở cửa cho bố.
Mưa đã tạnh, trời đã sáng, thi thể của bố được phát hiện… Mẹ cô ấy sa sút tinh thần, bà đánh mất bản thân, Kiều Khanh Cửu sống cẩn thận dè dặt. Cô ấy oán trách bản thân, trong tình cảnh khó khăn hiện giờ, đành chuyển từ trường trung học khiêu vũ sang học văn hóa.
Mọi thứ đều bất đắc dĩ, ngổn ngang trăm bề, song cô ấy vẫn mang nụ cười rạng ngời, rực rỡ tựa mặt trời nhỏ.
Ứng Trường Lạc liếc mắt nhìn bạn tốt, bỗng hiểu được cảm giác muốn thân thiết khi ấy từ đâu đến.
Cả hai đều gánh vác quá khứ nặng nề, tập tễnh từng bước tiếp tục cuộc sống, trải nghiệm vượt xa so với nhận thức của các bạn đồng trang lứa.
Cùng lưu lạc nơi chân trời, dễ dàng thấu hiểu nhau hơn.
Họ đã có cơ duyên được gặp mặt, nâng đỡ nhau cùng tiến lên, thấy thoải mái hơn không ít.
Cô nắm chặt ngón tay mảnh khảnh của bạn tốt rồi ngẩng đầu, lạnh nhạt tâm sự về tình cảm của mình dành cho Khúc Sở.
Nếu cậu đã kể chuyện gia đình mình, tớ nhất định sẽ trao đổi với cậu một bí mật, Ứng Trường Lạc chỉ đơn thuần muốn thổ lộ hết, tin rằng Kiều Khanh Cửu có thể hiểu được.
Gió thu se lạnh, hòa với giọng nói ngự tỷ trầm thấp: “Hồi nhỏ, tên tớ không phải Ứng Trường Lạc, mà là Ứng Vô Hoan… Bọn tớ chênh nhau tám tuổi, tớ ở nhà anh ấy, được anh ấy chăm sóc rất tốt, kỹ lưỡng từng chút một. Đây là năm thứ ba tớ quen biết anh ấy, cũng là năm thứ ba tớ thích anh ấy, tớ không dám thổ lộ, nếu nói ra, tớ sợ chẳng thể ở bên cạnh anh ấy nữa, ít nhất không thể trước khi trưởng thành.”
“Anh ấy cưng tớ lắm, yêu thương vô điều kiện, nhưng rốt cuộc cũng chỉ như em gái thôi. Tớ đang lớn dần, anh ấy cũng đón tuổi mới, tớ chẳng đoán được, liệu anh ấy có gặp được người trong lòng trước khi tớ trưởng thành và có tư cách tỏ tình không. Tớ bất lực vô cùng.”
Bọn họ đang trong tiết Thể dục, có hai lớp học chung với nhau, tiếng cười nói của các bạn trên sân tưởng chừng rất gần hai người, nhưng cũng xa vời làm sao.
Ở độ tuổi mười lăm mười sáu, ngoại trừ thành tích và tâm trạng, tất cả những chuyện khác đều chẳng tài nào khống chế được.
Chúng ta buộc phải chấp nhận.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Cửu: Đã lâu không gặp!