Ứng Trường Lạc

Chương 37: C37: Chương 37




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Giao thừa năm nay rơi vào cuối tháng một, sớm hơn hai năm vừa rồi rất nhiều.

Mấy năm trước, ông Lục đã cưu mang vô điều kiện những bạn nhỏ và trẻ mồ côi không được đi học. Hiện tại các em đều đạt được thành tựu, đa số đều làm việc cho nhà họ Lục.

Thế nên bữa tiệc tất niên hằng năm của nhà họ Lục hết sức náo nhiệt, nhưng khung cảnh sau khi khách khứa về hết, lại hơi quạnh quẽ.

Lâm Cố Nhược và Khúc Sở đều không tới đây đón năm mới, bọn họ có gia đình của riêng mình.

Chương trình đêm hội mùa xuân muốn khen cũng chẳng biết khen thế nào, ông Lục bày bàn cờ trước TV, khi đã hành hạ Dung Lỗi đủ rồi, ông chuyển sang Ứng Trường Lạc.

Cô vân vê quân cờ hồi lâu không hạ, cắn môi lắc đầu bày tỏ mình thật sự chịu thua, nhờ Dung Lỗi vừa mới châm thuốc đến thay thế.

Còn bản thân cô làm tổ trên ghế sô pha và nhắn tin cho Khúc Sở.

Số người liên lạc trong danh bạ không nhiều mấy, nhưng Wechat và tin nhắn đều nhảy lên không ngừng.

Cô chủ: [Chúc mừng năm mới nhé anh trai.]

Khúc Sở hồi âm: [Chúc mừng năm mới cô chủ nhà anh.]

Câu trả lời đơn giản nhưng rất nghiêm túc.

Tòa biệt thự ở lưng chừng núi mở đèn đuốc sáng trưng, đón giao thừa còn được gọi là, đường hoàng thức trắng đêm.

Ứng Trường Lạc chà xát lớp vỏ đậu phộng màu tím, bấm số điện thoại của ông nội, gọi vào đúng không giờ, đọc lời chúc mừng đã được viết sẵn trên giấy, đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa.

Tiếp theo là gọi điện chúc Tết ông cụ Khúc, Ứng Trường Lạc đã quyết định việc này sau hai ngày suy nghĩ. Đầu bên kia báo máy đang bận, cô vừa định cúp máy, cuộc gọi đã kết nối.

“Cháu Trường Lạc năm mới vui vẻ nhé.” Ông cụ Khúc tràn đầy sức sống hỏi han ân cần.

Ứng Trường Lạc ngọt ngào mềm mại trả lời: “Ông nội năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, luôn cười thật tươi ạ.”

Ông cụ Khúc cười ha ha đáp: “Được được được.”

Lại nhiệt tình mời: “Mồng hai cháu có bận gì không? Nếu không thì để ông bảo Khúc Sở sang đón cháu, cháu muốn đến nhà chơi không?”

Những đứa trẻ ở độ tuổi này như cô thường không quyết định được địa điểm đón năm mới, vậy nên ông cụ Khúc cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.


Ứng Trường Lạc trả lời: “Muốn ạ.”

Ông cụ Khúc lập tức dọn đường sẵn giúp cô: “Ông sẽ báo cho ông ngoại và ông nội của cháu.”

Như thế, cô cũng không cần xoắn xuýt gì nữa.

Cô là con gái riêng của người chưa kết hôn đã mang thai, chuyện thăm hỏi bạn bè người thân phức tạp không đến lượt cô. Đối với Ứng Trường Lạc, tết nhất chẳng hề đáng mong đợi tí nào, đương nhiên cô cũng không bài xích.

Ngày tháng bình thường sẽ náo nhiệt hơn một chút thôi mà, ăn cơm khi đói, đi ngủ lúc buồn ngủ. Nếu mồng một lên thắp hương, cô sẽ giảm được bài tập luyện thi của nửa ngày.

Với việc đồng ý mồng hai sẽ đến nhà họ Khúc, cô sốt sắng tới mức trằn trọc.

Ứng Trường Lạc tự biết mình lo nhiều, chưa kể anh họ Dung Lỗi sẽ theo cùng, chỉ cần nói đến chuyện Khúc Sở luôn ở đấy, cô sẽ không chịu ấm ức gì cả, nhưng cô vẫn khó mà kiềm chế được tâm trạng này.

Tâm trí cô cứ mãi xoay quanh vấn đề mình nên làm thế nào, chọn trang phục sẽ mặc rồi treo lên, khi vào cửa sẽ bước chân trái, không được lạnh lùng, phải tỏ vẻ ân cần, chất giọng nên mềm mại lúc nói chuyện để phù hợp với tuổi tác… Cơ thể đã mệt, nhưng ý thức vẫn kiên trì chẳng chịu bỏ qua.

Ánh sáng chợt lóe lên, Ứng Trường Lạc đưa tay lấy chiếc điện thoại bên gối.

Người được ghim trên đầu nhắn tin tới.

Khúc Sở: [Ngủ sớm một chút, đừng lo lắng quá, người nhà anh quý nhóc Trường Lạc lắm. Họ thậm chí còn học cách để gần gũi hơn với bạn nhỏ nữa (cười).]

Ứng Trường Lạc đọc thầm câu nói đó, chìm vào giấc mộng đẹp đầy ngọt ngào.

***

Suối tóc được buộc cao, dùng sợi dây hồng cột tóc thành hai búi bánh bao, vừa xinh xắn vừa nghịch ngợm đáng yêu.

Áo đầm màu đỏ tía với làn váy bồng bềnh, trên nút cài áo choàng gắn nơ hình bướm, cô gái trong gương dùng đôi mắt sáng quan sát, cẩn thận bôi son tint bóng, khi đã xác nhận mình khá ổn, cô vội vã chạy xuống lầu.

Khúc Sở tới sớm, đang uống trà hàn huyên với ông cụ Lục ở phòng trà.

Món quà năm mới anh mang đến là bức tranh chữ “Trú cẩm ký” của Trịnh Phủ, nhà thư pháp đời nhà Thanh, có tiền cũng không mua được. Khúc Thủy Lưu Thương chỉ mới thu được món đồ này, chưa kịp lên sàn đấu giá, đã bị Khúc Sở dùng làm quà tặng.

Ứng Trường Lạc im hơi lặng tiếng nhón chân bước đến cửa, vòng tay màu xanh dương nhạt nổi bật trên cổ tay trắng, cô khẽ gõ lên cánh cửa phòng khép hờ.

Khi nhận được lời đáp “Vào đi”, cô bước vào.

“Ông ngoại.” Ứng Trường Lạc gật đầu, cô nhẹ giọng gọi xong rồi nhìn Khúc Sở. Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, nút áo trên cùng được cài kỹ càng, khóe môi hơi nhếch, cười tựa trăng thanh gió mát.


Ông Lục quan sát cháu ngoại một vòng, dặn dò cô: “Đi đến đấy nhớ chào hỏi.”

Ứng Trường Lạc khẽ vâng, nghĩ tới lời nhắc nhở của anh họ và ông ngoại vào hôm qua.

“Ngày mai, bất kể cháu thấy gì hay tò mò việc gì ở nhà họ Khúc, nhất định không được mở miệng hỏi Khúc Sở căn nguyên đấy.”

Nhà giàu luôn tồn tại vài điều cấm kỵ, Ứng Trường Lạc ghi nhớ trong lòng.

Hai nhà Lục, Ứng đều có quan hệ tốt nhiều đời với nhà họ Khúc, cộng thêm nguyên nhân yêu ai yêu cả đường đi, Ứng Trường Lạc đã được đối đãi như khách quý ở nhà họ Khúc.

Ông cụ Khúc nhét bao lì xì vào tay cô, thân thiết xoa đầu cô, dẫn cô đến làm quen một vòng.

Vào mồng hai, trong nhà không nhiều người lắm, chàng trai với tướng mạo anh tuấn ngồi bệ vệ trên ghế thái sư [1] đang xoay nhẫn, sau khi nghe thấy tiếng động thì ngước mắt, đôi mắt phượng quyến rũ.

[1] Ghế thái sư:

undefined

Anh ấy đứng dậy thể hiện thái độ tôn trọng, đôi môi mỏng hé mở, tự giới thiệu mình: “Sở Hoài Yến, anh trai của Khúc Sở.”

Ứng Trường Lạc ngoan ngoãn đứng cạnh Khúc Sở, nhẹ giọng đáp: “Ứng Trường Lạc.”

“Anh biết.” Sở Hoài Yến cười: “Tên nó đặt ổn phết. A Lỗi à, chơi hai ván bida không?”

Dung Lỗi thở dài, tiến lên chạm vai với Sở Hoài Yến, cười nhạo hỏi: “Anh Hoài Yến, lần trước anh thua em nên ghi thù à?”

“Năm cũ đã qua, Tết đến rồi, ở đâu ra nhiều mong muốn hơn thua như vậy chứ?” Ông cụ Khúc cười hòa ái: “Thôi thôi, lát nữa nhớ quay về nghe kịch đấy. Khúc Sở, cháu dắt Trường Lạc đi dạo xung quanh nhé.”

Ứng Trường Lạc chậm rãi bước theo Khúc Sở tiến về phía trước, ngửi thấy mùi hương gỗ ấm trên người anh, nghe giọng nói êm ái của anh: “Biết em muốn đến, cả đêm anh đã ép đầu bếp trong nhà nghiên cứu điểm tâm, lúc xem kịch sẽ để em nếm thử. Nếu không hợp khẩu vị, cứ lén nói với anh trai.”

Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ, sáng tối đan xen nhau khắp hành lang, Ứng Trường Lạc cụp mắt, cô muốn với lấy bàn tay gần trong gang tấc của Khúc Sở, cuối cùng vẫn rụt về, đành phải nắm mép váy.

“Tầng hai gồm phòng làm việc của ông cụ, phòng cất đồ, và phòng sinh hoạt. Phòng ngủ của anh và anh trai anh nằm trên tầng ba, phía chỗ rẽ là phòng ngủ của bố mẹ anh, phòng dành cho khách bình thường ở tầng bốn. Cơ mà phòng kế bên phòng anh đã được dọn sạch sẽ rồi, để em dùng đấy. Trong kỳ nghỉ, nếu nhóc Trường Lạc giận dỗi A Lỗi, em có thể chạy tới đây ở bất cứ lúc nào.”

“...” Ứng Trường Lạc ngơ ngẩn, cô chăm chú lắng nghe, thế nên nhất thời không hiểu được ý của Khúc Sở.


Trí nhớ của cô sẽ không sai, phiên bản câu chuyện nghe được từ mẹ ít nhiều gì cũng đề cập đến mấy từ như bố của Khúc Sở “tái hôn” “mẹ kế”.

Vừa rồi khi nghe tên của Sở Hoài Yến, Ứng Trường Lạc chỉ cho rằng anh ấy và Khúc Sở là anh em ruột, người này theo họ mẹ, người kia theo họ bố, tiện thể bao gồm cả họ mẹ mà thôi.

Thấy cô không theo mình nữa, Khúc Sở ngoái lại ngó cô, Ứng Trường Lạc ngẩng đầu, mê man nhìn anh.

Một chùm sáng chiếu nghiêng xuống, sống mũi cao thẳng của anh trở thành ranh giới, ánh mắt khó hiểu khuất sau chiếc kính gọng vàng.

“Nhóc Trường Lạc có thể cùng anh tản bộ trong vườn hoa không?” Khúc Sở khàn giọng hỏi.

Sau khi cô đồng ý, anh nhẹ nhàng cầm cổ tay Ứng Trường Lạc, nhanh chân bước vòng qua hành lang rồi xuống lầu.

Đình đá có tầm nhìn thoáng đãng, mai vàng đầu cành nở rộ.

Khúc Sở lót chiếc đệm hương bồ duy nhất trên hàng ghế xung quanh cho cô ngồi, còn anh thì lười biếng ngồi dựa trên lan can, đôi chân dài hơi khuỵu xuống.

“Anh không lạnh à?” Ứng Trường Lạc nhíu mày.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, thoạt nhìn rất mỏng manh giữa cơn gió rét lạnh.

“Anh trai không lạnh.” Khúc Sở phủ định, anh cười giễu, cắn điếu thuốc nhưng cũng không châm ngay, chỉ cụp mắt chậm rãi kể: “Anh và anh trai anh cùng cha khác mẹ, anh ấy theo họ mẹ. Mẹ anh là người vợ thứ hai của bố, tên anh là họ của mẹ, còn họ tên đầy đủ của anh được kết hợp từ họ của bố mẹ.”

Gió bấc tiêu điều như lưỡi dao, Ứng Trường Lạc không thể làm gì hơn ngoài việc nở nụ cười, cô chợt muốn hỏi, chẳng lẽ các công tử nhà giàu đời trước đều có tật xấu gì sao?

Ứng Hành Vân chuộng phụ nữ sở hữu đôi mắt hoa đào xinh đẹp cũng đã đành, xem như là kiểu ngoại hình mà ông ta ưng ý đi. Nhưng thích các đối tượng cùng họ ư, một người có mẫu người yêu như thế lại tồn tại sao?

Chiếc bật lửa khép mở “lạch cạch” nhiều lần, rốt cuộc Khúc Sở cũng châm thuốc thành công.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc cháy đỏ hồng, người ngửa ra sau, Ứng Trường Lạc khó nắm bắt được thái độ của anh.

“Không phải như em nghĩ đâu.” Khúc Sở nhả sương trắng ra, anh hỏi: “Nhóc Trường Lạc thuộc bài thơ này của Tô Đông Pha không? ‘Giang thành tử - Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng’.”

Ứng Trường Lạc xùy một tiếng nhỏ xíu không thể nghe thấy, bất đắc dĩ đáp: “Thành tích Ngữ văn của em còn chưa được ba chữ số, điểm tối đa là một trăm năm mươi đấy.”

Đừng gây khó dễ cho người học môn Ngữ văn không giỏi chứ.

Khúc Sở an ủi: “Có thể nhóc chỉ không nhớ tên mà thôi.”

Anh tự hỏi tự trả lời: “Mười năm sống chết cả hai đều thăm thẳm, không suy nghĩ tới, nhưng vẫn khó quên được… Bụi đầy mặt, tóc mai như sương.”

Giọng khàn hơi trầm, vần đuôi du dương vừa đủ.

Trái tim Ứng Trường Lạc bất chợt rơi xuống vực sâu vạn trượng, cô lại nhớ đến lời dặn dò tha thiết của ông ngoại và anh họ, cảm thấy cực kỳ bất an.

Lời tiếp theo của Khúc Sở đã chứng thực giả thuyết của cô: “Nửa đoạn đầu và nửa đoạn sau của câu chuyện đều không khác gì bài thơ tưởng nhớ này. Mẹ anh và mẹ anh trai là hai chị em sinh đôi, vì vậy cùng họ.”


“Em xin lỗi.” Tâm trạng Ứng Trường Lạc xoay chuyển trăm ngàn lần, cô bật thốt lên vài chữ này.

Thân thế khó nói và trải nghiệm đau khổ đã khiến cô khép kín bản thân, khóc lóc kể lể phàn nàn chất vấn với Khúc Sở, song cô không hề biết rằng, người trước mặt từng trải qua điều gì.

Tính cách dịu dàng mạnh mẽ của con người, chẳng phải tự nhiên mà có.

“Thật ra không phức tạp như nhóc Trường Lạc nghĩ đâu.” Khúc Sở rũ tay gảy tàn thuốc: “Mẹ của anh trai mất vì khó sinh, ba năm sau bố anh yêu đương với mẹ anh bất chấp mọi khó khăn, năm thứ tư anh ra đời. Người ngoài bảo tìm người thay thế cũng được, tình cảm sâu đậm cũng được, dù sao ông ngoại anh cũng không phản đối, ông nội anh vô cùng ủng hộ, người khác không có quyền đánh giá yêu hận tình thù của họ, bao gồm cả anh.”

Ứng Trường Lạc không nói lời nào, khớp xương trắng bệch, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau đớn. Thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt đang phát run ong ong trong lúc cắn chặt răng.

Âm cuối của Khúc Sở thoáng chút bùi ngùi: “Nói chung anh trai anh không ghét mẹ anh và anh. Mười năm trôi qua, bố anh tìm mẹ kế cho anh, em hiểu rõ câu chuyện đấy rồi. Nhưng thực chất ông ấy và người mẹ kế kia không đăng ký kết hôn, mới ở chung chưa được nửa tháng, ông ấy đã quay đầu tìm mẹ anh nối lại tình xưa. Rồi sau đấy, họ hòa thuận tới tận giờ. Không chỉ vậy, mấy năm gần đây bọn họ sống ở các nước khác nhau, quà tặng năm mới cho em cũng đến nơi rồi, lát nữa anh trai dẫn em đi xem.”

Đôi câu vài lời, hời hợt qua loa.

Khi kể về câu chuyện xưa này, dù anh đã cố gắng tô điểm cho đẹp đẽ, phủ lên vỏ bọc dày mười tầng, cũng chẳng nén nổi tiếng thở dài.

Nhưng nếu anh thật sự không quan tâm, cớ gì lại thường xuyên bỏ nhà rồi ra công viên ngồi vào năm xưa chứ?

“Thế nên.” Ứng Trường Lạc dừng lại hồi lâu, giọng nói rung động hỏi: “Vì sao mười mấy ngày đấy lại chen vào đoạn giữa?”

Cuộc đời xuất hiện quá nhiều chuyện chẳng thể trả lời được, tuổi thơ của cô từng khốn đốn trong việc bố mẹ mình có yêu nhau không, tự hỏi rốt cuộc họ đã sinh ra cô với tâm trạng thế nào.

Không tìm được đáp án, cô chỉ đành bỏ cuộc, nhưng hôm nay cô đã nhớ lại.

Ứng Trường Lạc vẫn mãi băn khoăn: “Tình yêu là gì?”

Trọn đời chỉ một, bên nhau đến già, lẽ nào không phải?

Dễ dàng bỏ qua, rồi lại quay đầu, vậy bao tình cảm lúc trước thực sự tồn tại sao? Sẵn sàng đương đầu với tất cả định kiến của thế gian này chỉ vì đối phương, liệu có thật chăng?

Khúc Sở tắt điếu thuốc, ánh mắt kiên định nhìn Ứng Trường Lạc, rốt cuộc cô chỉ là một cô bé tràn đầy lòng hiếu kỳ thôi.

“Thả lỏng đi.” Anh dịu dàng dỗ dành, Ứng Trường Lạc hơi buông lỏng tay ra rồi nắm chặt lại, Khúc Sở mới nghiêm mặt đáp: “Anh trai hơn em tám tuổi. Tuy anh chưa từng yêu ai, nhưng đã chứng kiến vô số trường hợp, quan sát rất nhiều cặp đôi.”

Giọng nói của anh tan theo gió rét, đám mây trên bầu trời xanh thẳm cũng tản ra.

“Hãy cứ nghĩ thế này, tình yêu thật sự có thể vượt qua hàng ngàn dặm, khiến người ta chẳng màng sống chết. Mỗi cá nhân sẽ biểu hiện khác nhau, nhưng cũng không thần thánh gì mấy đâu. Kinh khủng, xấu xí, nghe người khác xỉ vả, cũng là một mặt của tình yêu.”



Tác giả có lời muốn nói:

Khúc Sở: Chuyện tình cảm của bố mẹ mình, một kịch bản lẽ ra đôi bên đều có tình yêu, nhưng sự thật là do liên hôn gia tộc nên phải ở chung với nhau, mình hô biến thành tình yêu phức tạp chống đối thế tục. Mình lợi hại ghê, cơ mà cô chủ nhà mình nghe thấy vui là được, đành kệ vậy.

Cô chủ: Sờ đầu một tí.