Ứng Trường Lạc

Chương 1: C1: Chương 1




Nỗi khổ sở lẫn niềm vĩ đại hiện hữu trong thế gian này là: Không hề tiết lộ sự thật, chỉ gửi gắm bao điều để trao đi yêu thương. Ở nơi nỗi hoang đường trị vì, yêu thương rồi sẽ cứu rỗi tất cả khỏi đấy.

— Camus “Tuyển tập câu nói của Camus”—

“Xin các em hãy chú ý an toàn trong kỳ nghỉ, sử dụng nhiệt điện dưới sự giám sát của phụ huynh, đừng tới gần nguồn nước hoang dã… Trường Trung học Thực nghiệm mãi mãi là hậu phương vững chắc nhất của các em.” Trên loa phát thanh, giáo viên chủ nhiệm lải nhải nội dung trong sổ tay hướng dẫn an toàn ở kỳ nghỉ.

Tuy vậy, các học sinh tại phòng học đã không kìm nén được niềm hân hoan từ lâu, túm tụm lại, xì xào bàn tán về kế hoạch thư giãn.

Giữa bầu không khí ồn ào, trông cô gái ngồi hàng cuối cùng có vẻ vô cùng nổi bật, dường như cô đang bỏ ngoài tai tất cả âm thanh của thế giới xung quanh, trên tay cầm bút khoanh tròn các phần quan trọng trong một tờ đề toán đặt trên bàn.

Một lúc sau, cô viết lời giải vào chỗ trống trước, đáp án theo sau.

Lời kết luận của cuốn sổ an toàn dài dòng này rất chu đáo, với câu nói “Chúc kỳ nghỉ của các em vui vẻ, nhưng đừng quên nhiệm vụ học tập” vang lên, tiếng bàn ghế xê dịch “ầm ầm” liên tục kéo đến.

“Ứng Ứng ơi, tụi tớ định đến nhà Trì Thần mở tiệc, cậu có muốn đi cùng không?” Lạc Kim ngồi ở bàn trước ngoảnh đầu, khẽ gõ bàn của cô, mềm giọng dò hỏi.

Ứng Vô Hoan ngẩng lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp. Trong ánh mắt mong đợi của Lạc Kim, cô lắc đầu, lạnh lùng từ chối: “Không.”

Lạc Kim gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy, nghỉ lễ vui vẻ nhé.”

Ứng Vô Hoan lịch sự: “Nghỉ lễ vui vẻ.”

Cô vò nát đề toán chỉ có mỗi đáp án, ném vào thùng rác sau lưng, thong thả dọn dẹp cặp sách. Chờ đến khi dòng người túa ra khỏi cổng trường từ từ tản đi, cô mới khoác cặp rồi bước ra trước khi lớp trưởng khóa cửa.

Chiếc xe đã đợi cô ở cổng ra vào từ lâu, chú tài xế Trương thấy cô đang tiến đến thì vòng qua bên kia của lối đi bộ, mở cửa cho cô.

Ứng Vô Hoan nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, kính thủy tinh phản chiếu gương mặt vô cảm, đôi mắt đào hoa bình tĩnh không chút gợn sóng, khóe môi tạo thành một đường thẳng.

Cô từ chối không phải vì cô không ưa Lạc Kim hay Trì Thần, chỉ đơn giản là cô không thích náo nhiệt thôi, cũng chẳng biết cách tạo dựng quan hệ thân thiết sâu sắc với người khác.

Được người nhà cổ vũ, Ứng Ngôn Hoan từng thử mở lòng tâm sự với bạn bè.


Ngặt một nỗi, khi bắt đầu, cô lại chẳng biết làm sao để tiếp tục cuộc hàn huyên.

Năm nay Ứng Ngôn Hoan đã mười ba tuổi, học lớp chọn số 8 ở Trường Trung học Thực nghiệm. Nghe tên lớp là có thể đoán được sơ qua, gia đình đằng sau mỗi học sinh ở đây đều liên quan đến nhau, được giáo dục và có dàn giáo viên tốt nhất.

Khi tự giới thiệu, bạn có thể chỉ cần báo tên họ, nhưng nếu muốn kết thân với người khác, khó tránh khỏi phải nhắc đến người nhà mình.

Ứng Vô Hoan không thể giới thiệu được với bạn học về hoàn cảnh gia đình của mình, cô có thân phận thật sự quá phức tạp.

Sợ nói ra thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của các thành viên trong nhà, danh dự của rất nhiều người, nên cô dứt khoát im miệng, không hó hé lời nào.

Ứng Vô Hoan là con hoang, chuẩn nghĩa trên mặt chữ, Lục Oanh - mẹ cô đã yêu người cậu cả đã kết hôn bên nhà họ Ứng là Ứng Hành Vân, tức bố của hai anh em Ứng Thận Hành và Ứng Cẩn Ngôn. Về sau, mẹ cô đã hạ sinh cô bất chấp tất cả.

Cậu Ứng đây là một nhà nghệ thuật sống ngông nghênh, thích khoe mẽ, có mối quan hệ cởi mở với người vợ cả đầu tiên của mình, đôi bên đều có tình nhân bên ngoài, chưa từng trách cứ đối phương. Ngay cả con cái của họ, ông ta cũng chẳng thèm quan tâm, giao cho các cha chú quản lý dạy dỗ, chứ đừng nói đến việc ông ta sẽ để ý đến cô con gái riêng này.

Nhưng Ứng Vô Hoan ấy, cô không cầm kịch bản xinh đẹp mạnh mẽ nhưng bi thảm, cùng lắm cô chỉ đúng bốn chữ đầu thôi.

So sánh với những đứa con riêng sinh ra do ngoại tình khác, cuộc sống của Ứng Vô Hoan cũng có hạnh phúc gì đâu.

Nhà họ Lục nhiều của cải, ông ngoại Lục Lận một thời lừng lẫy trên thương trường, còn hiện tại, phần lớn việc làm ăn được giao cho các vị bên dưới quản lý, ông thì ở ẩn trồng hoa viết sách. Về phía nhà họ Ứng, họ cũng là nhà giàu có số một Đế Đô, ông nội Ứng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bỏ rơi đứa cháu gái Ứng Vô Hoan này.

Bất ngờ thay, người già hai bên đều nhất trí ở phương diện này: “Đều là người thân, máu mủ ruột rà với nhau, con cái của mình không lo thì để bậc làm cha chúng ta nuôi nấng.”

Lùi lại một bước, pháp luật vẫn không đồng tình với việc chấp thuận con cái riêng được hưởng quyền thừa kế bình đẳng.

Khi Ứng Vô Hoan lên năm, mẹ ném cô về nước, từ thứ hai đến thứ năm ở nhà họ Lục, ba ngày cuối tuần thì qua sống bên nhà họ Ứng.

Tuổi thơ cô có cho riêng mình một căn phòng công chúa, bên trong đầy ắp các món quà khác nhau, chụp làm bằng chứng cũng được. Không một ai để cô phải chịu thiệt thòi.

Cô sở hữu đầy váy vóc xinh xắn, được hưởng nền giáo dưỡng tốt nhất. Cả ông ngoại lẫn ông nội, quản gia, bảo mẫu, và các anh chị thi thoảng rảnh rỗi, ai nấy đều cưng chiều cô vô cùng, không người nào xa lánh cô chỉ vì cô là con riêng hay e ngại mặt mũi gia tộc cả.


Quả thật, Ứng Vô Hoan đã kế thừa tất cả gen tốt đẹp của dòng dõi. Cô vừa giống mẹ vừa giống chị, cũng chẳng biết bởi vì mấy bóng hồng xoay quanh ông bố Ứng Hành Vân luôn sở hữu đôi mắt đào hoa xinh đẹp y chang nhau, hay do ông ta có thói hư tật xấu gì khác.

Dù sao thì, khi Ứng Cẩn Ngôn và Ứng Vô Hoan đứng trước gương, ai cũng đều có thể nhìn ra được, bọn họ như hai chị em ruột y đúc.

Điều này dẫn đến việc, dù là người dì Lục Yến của cô, hay chị gái Ứng Cẩn Ngôn muốn dẫn cô ra ngoài chơi, đều phải cẩn thận từng li từng tí, trang bị đủ khẩu trang kính râm.

Bằng không, có thể làm sao nữa đây?

Chẳng lẽ nói thẳng ra, đây là cô con gái ngoài giá thú của cậu cả nhà họ Ứng và thiên kim nhà họ Lục à? Đương nhiên là không phạm pháp, nhưng lại phi lý về mặt đạo đức, càng miễn bàn đến các lợi ích đối với quá trình trưởng thành của Ứng Vô Hoan, cô sẽ luôn bị gắn mác không vẻ vang gì.

Vì vậy, hai nhà dứt khoát bắt tay nhau, cùng giấu giếm việc cô tồn tại, phạm vi hoạt động của cô không lớn, quan hệ xã giao thì hạn chế giữa các bạn học với nhau.

Trước khi bước sang cấp 2, Ứng Vô Hoan luôn học ở trường tư nhân quốc tế. Lớp học nhỏ, có sáu người, bốn bạn là người Mỹ gốc Hoa, không rành rẽ ngôn ngữ Trung Quốc, giáo viên giảng dạy bằng hai thứ tiếng, sẽ có tiết luyện thi đua chờ bọn trẻ sau giờ học.

Cũng không hẳn là cô không muốn kết bạn với người khác, nhưng mỗi lần đối phương hỏi Ứng Vô Hoan: “Người nhà cậu làm gì vậy?”, Ứng Vô Hoan đành phải im lặng.

Chưa kịp mở đầu, đã đến hồi kết.

Dần dà mọi người sẽ không truy hỏi và giao lưu với cô quá nhiều nữa, có thể duy trì quan hệ bạn học bình thường là được rồi.

Đến tuổi cô lên cấp 2, do bác sĩ tâm lý đã mãnh liệt đề xuất, ông ngoại mới để cô đến học trường công, từng bước hòa nhập với cộng đồng.

Các bạn học đều rất thân thiện, tính cách cũng chan hòa. Mặc dù bản thân cô không trải qua sáu năm tiểu học với mọi người, nhưng ai nấy đều rất nhiệt tình mời cô chơi cùng và rủ rê nắm tay nhau đi vệ sinh.

Ứng Vô Hoan không ghét họ, họ hỏi cô đáp, chỉ là cô sẽ giao tiếp bằng các câu ngắn nhiều hơn, tính cách lạnh nhạt đến mức không hợp với tuổi, dẫn đến việc ông ngoại bèn tự tìm bác sĩ tâm lý cho cô.

Các bài kiểm tra tâm lý cũng chỉ xoay quanh nhiêu đấy, cô làm nhiều thì sẽ biết nên chọn thế nào, Ứng Vô Hoan luôn có thể dễ dàng qua ải. Đôi lúc, cô thấy sao mà lắm mục thế, nhất thiết phải thực hiện ba tháng một lần à, phiền phức.

Nhưng vì sợ ông cụ không yên tâm, nên cô đành phối hợp kiểm tra bao lần, thành “bà hoàng” lừa gạt luôn rồi.


Tiếng chuông điện thoại của tài xế phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe: “Ồ, được, con gái ngoan, bây giờ bố đang lái xe, hai tiếng nữa bố đến bệnh viện thăm con nhé.”

“Chú Trương.” Ứng Vô Hoan lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Đến bệnh viện đi ạ.”

Tuần trước, con gái của chú tài xế Trương phải mổ đẻ nên nằm viện. Theo thường lệ, cô tan học vào lúc bốn giờ ba mươi, nhưng hôm nay nghỉ, tối qua mới có thông báo sẽ ra sớm hơn hai tiếng.

“Không cần đâu, chú đưa cháu về trước.” Chú Trương từ chối.

Ứng Vô Hoan thì khăng khăng: “Cứ qua bệnh viện ạ.”

Có lẽ vì thật sự không yên tâm về con gái, chú Trương khẽ cắn môi, lái tới phía trước thì thay đổi tuyến đường.

Ứng Vô Hoan cúi đầu, nhắn tin thông báo cho ông ngoại: [Chú Trương có việc, cháu yêu cầu chú ấy đến bệnh viện ạ.]

Ông Lục trả lời rất nhanh: [Ừ, nên vậy.]

Xe dừng ở bãi đậu xe của bệnh viện, chú Trương quen thuộc mở cửa cho Ứng Vô Hoan, lo lắng nói: “Cháu ở trong xe chờ chú, hay là?”

“Sân thượng ạ.” Ứng Vô Hoan lời ít ý nhiều.

Chú Trương chứng kiến cô lớn lên, trình am hiểu các câu đơn rất cao siêu, gật đầu nói: “Vậy đợi xong việc rồi, chú sẽ gọi điện thoại cho cháu, nếu cháu có chuyện gì thì gọi chú nhé, được không?”

Ứng Ngôn Hoan gật đầu.

Cô không thích mùi nước khử trùng và nơi ồn ào, mỗi lần đến bệnh viện, cô luôn chạy lên sân thượng chờ kết quả.

Con gái chú Trương nằm ở bệnh viện công lập top 3. Có vài lần trước đấy, Ứng Ngôn Hoan đã đến với chú, cô quen đường, vào thang máy lên tầng trên cùng, sau đó bước theo lối cầu thang dẫn ra sân thượng.

Trời hôm nay đầy mây, từng làn hơi nước ẩm ướt tràn ngập trong không khí, gió Tây thổi nhẹ, có điềm báo sẽ mưa.

Ứng Vô Hoan ngậm viên kẹo bạc hà mà cô lấy từ trong cặp, vịn vào rào chắn hóng mát, tiện gỡ dây cột tóc đang buộc chặt rồi đeo vào tay.

Một cơn gió chợt thổi tung mái tóc, khiến cả người cô thấy thoải mái dễ chịu.


Cô lẳng lặng tính toán xem, trong kỳ nghỉ năm nay có bao nhiêu tiết thi đua và lớp năng khiếu. Người nhà cưng chiều cô là một chuyện, yêu cầu nghiêm khắc lại là việc khác.

Gia đình nhà giàu nhiều thế hệ như họ sẽ tóm gọn trong hai kiểu, hoặc là lứa sản phẩm ưu tú được giáo dục tốt, cha chú tin tưởng, đã có thành tựu khi tuổi đời còn trẻ; hoặc là kẻ tuy được dạy dỗ đàng hoàng nhưng chẳng nên thân, cuộc đời của người vô dụng tất vô nghĩa, cầm chút tiền chia hoa hồng, muốn sống sao thì sống.

Đang buồn bực mất tập trung thì bỗng nhiên từ đằng sau, một lực rất mạnh lôi cô về, vừa kéo vừa tận tình cao giọng an ủi: “Sinh mệnh đáng quý, có chuyện gì mà nghĩ quẩn chứ.”

Ứng Vô Hoan ngước mắt, để lộ gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, mái tóc dài đen huyền tôn lên làn da trắng tựa tuyết, đôi mắt hoa đào vẽ một đường cong từ ngoài, lượn vào trong thì chếch lên, đuôi mắt hẹp dài, đôi đồng tử đen nhánh linh động. Bờ môi hồng nhuận thẳng tắp, là một mỹ nhân đầy đủ chuẩn mực, dẫu vẫn chưa trổ mã hết nét sắc sảo.

Cô vừa cao đến ngực đối phương, ngẩng đầu đánh giá trang phục của người nọ.

Vẻ bề ngoài của chàng trai tuấn tú, đeo mắt kính gọng vàng, điếu thuốc trong miệng vẫn chưa đốt, bàn tay trắng trẻo khớp xương rõ ràng vẫn còn nắm chặt chiếc bật lửa, áo blouse trắng gọn gàng, quần tây dài đen phối với đôi giày da cùng màu.

Bởi vì chạy gấp, cơn gió thổi qua đã khiến áo blouse trắng của anh dán vào người, phác họa nên tầm vóc cao lớn, vai rộng eo hẹp.

Ứng Vô Hoan lia mắt xuống, trên tấm thẻ trên ngực viết: Khoa Tinh thần Tâm lý, Khúc Sở, bác sĩ thực tập.

Ứng Vô Hoan đã nghe qua tên người này, anh họ Dung Lỗi của cô từng nhắc đến, hẳn là bạn từ nhỏ hoặc anh em gì đó nhỉ?

Sau khi xác nhận anh hoàn toàn không có ý đồ xấu, hiểu lầm mình nghĩ bậy thôi, Ứng Vô Hoan lại cụp mắt, mất đi vẻ hứng thú, cũng chẳng thèm giải thích dù chỉ nửa câu.

Khúc Sở rõ ràng đã sững sờ khi thấy gương mặt cô gái, sau đó nhanh chóng hoàn tất lời bảo ban của mình: “Thà sống khổ còn hơn chết sướng, em xem, bản thân em mới bao tuổi? Chưa đi hết nửa đời người, thì sao có thể biết được cuộc sống sẽ không tươi sáng cơ chứ? Làm người ấy, quan trọng nhất là chính mình phải vui vẻ, gặp chuyện thì đừng hoang mang, gọi anh tới giúp đỡ… Em không nên chìm đắm vào vài quyển tiểu thuyết đau khổ, mấy bộ phim bi thương rồi thấy không vượt qua nổi, làm gì có ai muốn chết sau khi dự tang lễ đâu, để anh lấy ví dụ cho em xem…”

Buông một hơi tám trăm chữ không ngừng nghỉ, cuối cùng, hẳn cũng ý thức được mình đã hiểu lầm, anh nhíu mày, mỉm cười kết luận: “Danh sách nhảy lầu năm nay đủ rồi, năm sau đến sớm hơn nhé.”

Giọng dịu dàng dễ nghe, bởi vì anh nói quá nhanh, thậm chí Ứng Vô Hoan còn không lựa được lúc nào để chen vào ngắt lời anh, nghĩ ắt là do bệnh nghề nghiệp của khoa Tinh thần Tâm lý thôi, khuyên xong là hết, cô bèn kiên nhẫn nhịn anh thêm một hồi.

Nhưng nào kết thúc dễ vậy, tới đoạn cuối, Khúc Sở do dự chốc lát, ho một tiếng rồi nhẹ giọng lúng túng nói: “Em có khuôn mặt rất giống người quen của anh.”

Kiểu bắt chuyện lỗi thời cách đây hai mươi năm trước này, đến tận giờ vẫn còn người dùng à?

“...” Ứng Vô Hoan không lưu luyến gì nữa, hỏi: “Có thể đăng ký trước cho danh sách năm sau không?”

Ngón tay rõ từng khớp xương của Khúc Sở đang chỉnh thẻ trước ngực, anh nghiêm túc trả lời: “Nếu em không thoải mái, bây giờ có thể đặt lịch với anh đấy.”

Ứng Vô Hoan liếc nhìn anh, vẻ mặt thờ ơ: “Tôi, chưa thành niên, không hẹn.”