Ưng Nô

Chương 13




Lý Hiệu để một tay chống má, tựa trên giường mơ màng, đêm qua khó ngủ, tinh thần hiện tại cũng vì thế mà hơi đờ đẫn ngờ nghệch. Lúc Hứa Lăng Vân quay về, hắn lo lắng gọi: “Đình đại nhân!”

Đình Hải Sinh mù mờ đáp lại: “A, Hứa đại nhân?”

“Hoàng hậu đã mặc xong phượng bào rồi! Sao bệ hạ còn chưa thay áo giáp?” Hứa Lăng Vân thúc giục: “Giờ mùi rồi đấy.”

Đình Hải Sinh thoáng chốc lấy lại tinh thần, vội nói: “Bệ hạ… Bệ hạ đang chợp mắt… Theo ý Hứa đại nhân, bây giờ có nên gọi bệ hạ dậy không?”

Hứa Lăng Vân nói: “Phiền đại nhân đi đưa hoàng hậu tới, để ta hầu hạ bệ hạ.”

Đình Hải Sinh cứ thế gật đầu liên tục, còn Hứa Lăng Vân phi vào trong như một trận gió, lay Lý Hiệu tỉnh dậy.

“Nhanh nhanh nhanh!”

Hứa Lăng Vân luống cuống tay chân, Lý Hiệu vừa tỉnh đã bị giày vò qua lại một phen, chả hiểu đầu đuôi thế nào, gã nổi giận: “Càn rỡ!”

Hứa Lăng Vân: “Người đợi lát nữa rồi hẵng trị tội thần, phải nhanh lên thôi! Sắp trễ giờ rồi!”

Hứa Lăng Vân hấp tấp vài lần mới tháo được long trụ trên đầu Lý Hiệu, lúc ngón tay hắn vô tình chạm vào vòng eo cường tráng của thiên tử, cả hai đều tự động tránh ra theo bản năng.

“Sao Đình Hải Sinh cũng không gọi cô thế?” Lý Hiệu ý thức được đã trễ giờ, lại hỏi: “Mà mẫu hậu đã hỏi ngươi cái gì?”

Hứa Lăng Vân thuận tay quăng khôi giáp ra, lấy áo đã vuốt phẳng, giúp Lý Hiệu thắt nút cổ áo, cười nói: “Hỏi bệ hạ tối hôm qua ngủ có ngon không.”

Lý Hiệu chép miệng, sau khi tỉnh ngủ miệng gã toàn vị chát, Hứa Lăng Vân tiện tay nhặt một viên ô mai đút vào trong miệng gã, Lý Hiệu dở khóc dở cười, đứng lên bảo: “Xong rồi.”

Hứa Lăng Vân hầu Lý Hiệu thay quần áo xong xuôi thì quay ra ngoài huýt sáo, sau đó lui sang một bên. Thái giám bê khay lũ lượt đi vào, Lý Hiệu ngẩng đầu như thường, soi kỹ hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương.

Ở trong gương, người đứng sau lưng gã đang mỉm cười, cặp mày lá liễu khẽ uốn cong vẽ nên một đường vòng cung cực kỳ thân thuộc.

“Ưng nô, lông mày của ngươi.” Lý Hiệu đột nhiên nói: “Lúc cười lên nhìn hơi giống thái hậu.”

Hứa Lăng Vân nở nụ cười không tự nhiên, đổi chủ đề: “Thần mới trông thấy hoàng hậu, người đúng là một mỹ nhân.”

Lý Hiệu mê mang ừ một tiếng, một lát sau mới nói: “Từ khi cô bắt đầu nhớ được mọi chuyện, thái hậu đã không hay cười.”

Hứa Lăng Vân thấp giọng: “Là do thần không chững chạc, tính tình trẻ con nên thích cười đùa.”

Lý Hiệu lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết mình hành sự không trầm ổn?”

Hứa Lăng Vân thầm cười trong lòng, lúc Lý Hiệu thay sang long bào, phong thái hiên ngang ẩn tàng khí thế áp bách, cứ như biến thành một con người khác, thái giám đồng loạt quỳ xuống.

“Bệ hạ khởi giá ! “

Lý Hiệu quay người sải bước ra khỏi điện Dưỡng Tâm, Đình Hải Sinh và Hứa Lăng Vân theo sát, xe giá đã được đưa đến trước điện Dưỡng Tâm, Hoàng đế lên xe, tả hữu thị lang đi theo, nghi thức đầy đủ.

Không lâu sau, hai cỗ xe chở đế hậu tới trước chính điện, bách quan cung kính xếp hàng, nhạc cổ uy nghiêm vang vọng.

Lý Hiệu mặc long bào nhị sắc đen vàng, đầu đội anh quan thiên tử, ống tay áo dài rộng phiêu dật, lúc gã đưa tay ra, người Lâm Uyển khẽ co lại dù không dễ nhận thấy.

Lý Hiệu nghiêng đầu sang bên cạnh chăm chú nhìn Lâm Uyển, miệng nhấm nháp viên ô mai chưa ăn hết mà lúc trước Hứa Lăng Vân đã đút cho.

Lâm Uyển e ngại tiếp nhận ánh mắt của Lý Hiệu, nàng đặt bàn tay trắng nhỏ nhắn mềm mại vào lòng bàn tay hoàng đế, tiếng chuông trống chúc mừng vang lên, Đế hậu nắm tay bước vào trong điện.

Sau lễ sắc phong, trăm quan hành lễ.

Lý Hiệu vẫn đang ngậm ô mai, không tìm được cơ hội nhổ ra.

Đại học sĩ đọc xong sách ngọc, vuốt râu cười một tiếng, trăm quan lại hành lễ, Lý Hiệu tự tay đội phượng quan cho Lâm Uyển, triều thần lui xuống, Đình Hải Sinh dẫn đầu tiến về điện Minh Hoàng tham bái chân dung liệt tổ liệt tông.

Ngón tay to dài của Lý Hiệu quệt qua khóe miệng vừa đúng lúc Hứa Lăng Vân đưa tay ra, ngón tay hai người trượt qua nhau, hạt ô mai được chuyển vào tay Hứa Lăng Vân, hắn nhét hạt ô mai vào trong tay áo như không có chuyện gì.

Lâm Uyển liếc mắt nhìn Lý Hiệu.

“Sao thế?” Lý Hiệu dừng bước, hỏi: “Nàng mệt rồi?”

Đoàn người đi cùng đứng lại.

Lâm Uyển dịu dàng thuận theo, nói: “Thần thiếp…”

Lý Hiệu nói: “Mệt thì nghỉ một lát.”

Lâm Uyển chần chừ lắc đầu, Lý Hiệu buông tay nàng, đi thẳng lên hành lang vào trong điện. Trong điện Minh Hoàng một mảnh tĩnh mịch, đế quân đi thẳng một mạch, Lâm Uyển chậm rãi theo sau.

“Đây chính là Thành Tổ.” Lý Hiệu dừng bước trước một bức hoạ.

Lâm Uyển nói: “Bệ hạ cũng ngưỡng mộ ngài ư?”

Lý Hiệu khẽ gật đầu, hỏi: “Nàng cũng biết câu chuyện cuộc đời Thành Tổ à?”

Lâm Uyển chậm rãi gật đầu: “Thành Tổ quả quyết tự tại, nhưng cuộc hôn nhân của người với Tôn hoàng hậu năm xưa lại trôi qua rất không hạnh phúc.”

Lý Hiệu không nhìn thấu hàm nghĩa ẩn trong lời nói của Lâm Uyển, Hứa Lăng Vân thức thời nói: “Bệ hạ văn võ song toàn, đại hôn ngày hôm nay so với Thành Tổ năm ấy, bệ hạ không có gì phải hối tiếc.”

Lý Hiệu chậm rãi gật đầu, quay người rời khỏi điện Minh Hoàng, xa giá đã sớm chờ ngoài điện, hai người lại quay về điện Dưỡng Tâm lần nữa, dâng trà thỉnh an thái hậu. Thái hậu dặn dò mãi chỉ xoay quanh mấy câu gia đình hòa thuận. Sau khi Lý Hiệu trở về điện Diên Hòa, chuỗi nghi thức hôn sự này mới tạm coi như xong. Đêm đó, trong ngự hoa viên, thiên tử bày tiệc rượu chiêu đãi quần thần, không khí đặc biệt náo nhiệt.

Đám thị vệ cuối cùng cũng dỡ bỏ được trọng trách, Hải Đông Thanh bay về, Hứa Lăng Vân ngồi bên rìa ngự hoa viên, cùng một bàn thị vệ ồn ào thi nhau uống rượu.

Bóng đình uyển chuyển, hương quế bay xa, trăng sáng soi rạng mái hiên trên điện Diên Hòa. Giữa đêm trăng thanh gió mát, hình ảnh mái đình hoàng cung hình rồng uốn lượn về phía vầng trăng trên cao để lại trong lòng người ta một loại cảm nhận khó có thể diễn tả.

Hứa Lăng Vân đêm qua không ngủ, giờ phút này hắn cầm chén rượu trống rỗng trong tay, ngẩn ngơ nhìn bóng trăng lấp loáng trên mặt hồ Thái Dịch, từ phía xa truyền đến tiếng sáo trúc, lầu cao rượu say, lụa đỏ rối vò.

“Hứa đại nhân.”

“Đại học sĩ.”

Hứa Lăng Vân quay người, lễ phép cúi đầu trước Đại học sĩ.

Đại học sĩ nở nụ cười hân hoan, bậc lão nhân này đã trải qua mưa gió ba triều đại. Nhớ năm đó, tài tử Phù Phong mười sáu tuổi, từ Giang Châu lên kinh dự thi, mệnh danh tú tài đệ nhất kinh thành, độc chiếm hạng đầu bảng vàng.

Khi ấy, Phù Phong anh tuấn tiêu sái đã viết ra một áng văn kiệt xuất, khắp sáu bộ triều đình, môn sinh thái học đều phải chịu thua tâm phục khẩu phục, càng hiếm thấy hơn chính là khí phách chính trực, trong số các vị quan trẻ tuổi đỗ đạt suốt lịch sử trăm năm nước Ngu không ai sánh bằng.

Sau khi Phù Phong trở về Giang Châu, ông đảm nhận chức tham tri, lập được nhiều chiến tích nổi bật, con đường thăng quan như diều gặp gió, thẳng tới mây xanh, lúc được tiến cử làm Đại học sĩ ông cũng chưa quá hai mươi bảy tuổi.

Mà một nhiệm kỳ đại học sĩ này dài tận năm mươi năm.

Trong năm mươi năm ấy, lão già cơ trí đã chứng kiến biết bao gió cuốn mây trôi trong triều. Dưới thời hai vị hoàng đế trước đó, khi thì quét sạch Hung Nô, khi thì bình định tứ hải, ông nhìn hạn úng trăm năm hiếm thấy, cảnh vạn dân bao vây kinh thành, dõi theo bao lần nghị hòa, phản loạn, mở rộng bờ cõi, cứu tế thiên hạ, cả chuyện phế hậu, trừ phi. Thậm chí, ông còn chứng kiến phe phái Chân hoàng hậu tụt dốc hơn mười năm trước, nhà họ Hứa giàu có chốn Giang Châu bị tịch biên diệt tộc, cho đến việc Hứa Lăng Vân thoát tội chém đầu, trở lại kinh sư, được ông sắp xếp cho một vị trí an ổn.

Mọi sự kiện lớn nhỏ ghi lại trong sử sách, Phù Phong đều đã chứng kiến, mà chuyện không được ghi lại trong sử sách, Phù Phong cũng đã tự mình trải qua.

Mười năm qua đi, có lẽ là hơn mười năm sau, vị đại học sĩ bước ra từ truyền kỳ này rồi cũng sẽ trở thành một phần trong sử sách. Hai vị hoàng đế Đại Ngu gọi ông là tiên sinh, triều thần coi ông như đế sư, ông hướng theo phương nào thì tức là cán cân quyền lực nghiêng về phương đó.

Nhưng mà đến lúc Phù Phong cáo lão hồi hương, tài sản lại chỉ có mỗi một xe chở sách với hai tên hầu già. Năm xưa mười sáu tuổi đến kinh thành với hai bàn tay trắng, thứ duy nhất ông sở hữu là một cái sọt, giờ đây ông từ quan trở về cũng chỉ với hai ống tay áo rộng rãi đón gió.

Rất nhiều năm về trước, Phù Phong tướng mạo ngọc thụ lâm phong nổi danh kinh sư, cả đời không cưới vợ, đến tuổi xế chiều một thân khí phách tiêu sái vẫn còn, khuôn mặt lại bị năm tháng vô tình không chừa một ai khắc đầy nếp nhăn.

“Dạo này Hứa đại nhân đang làm gì?” Phù Phong chắp tay, nói.

Hứa Lăng Vân ngồi trên lan can bên hồ Thái Dịch, tiện tay lia một viên đá tạo thành gợn sóng trên mặt nước, thấp giọng trả lời: “Cũng không có gì phức tạp, chẳng qua chỉ đọc mấy cuốn sách, bây giờ đại nhân chuẩn bị đi à?”

Phù Phong thổn thức: “Cũng nên đi thôi.”

Hứa Lăng Vân hạ thấp giọng nói: “Nghe nói trước khi hoàng hậu xuất giá, người đã có ý trung nhân?”

Phù Phong mỉm cười: “Hôm nay không phải Hứa đại nhân đã gặp ý trung nhân trước khi xuất giá của hoàng hậu rồi à?”

Hứa Lăng Vân thản nhiên nói: “Không phải bệ hạ, ánh mắt của nàng chẳng lừa được ai đâu.”

Phù Phong nói: “Ta cũng không hề nói là bệ hạ.”

Hứa Lăng Vân nhíu mày suy tư, Lâm Uyển đã không còn trinh trắng, có lẽ lúc còn là khuê nữ đã cùng người khác ước định trọn đời. Người đó là ai? Không thể là một thị vệ tầm thường, không phải Thống lĩnh quân Ngự Lâm thì chính là Đình Hải Sinh…

Phù Phong mỉm cười: “Gần đây đọc sử có cảm tưởng gì không?”

Hứa Lăng Vân cười nói: “Cảm tưởng chẳng qua chỉ là… hận sinh không gặp thời, ta chẳng dễ gì mới trưởng thành, vậy mà người đã bóng xế.”

Phù Phong khoan thai nói: “Nếu đã vô duyên, chén rượu Túy Sinh Mộng Tử kia, ngươi có từng hối hận vì đã uống không?”

Hứa Lăng Vân say sưa ngắm nhìn hồ nước, hỏi ngược lại: “Chén rượu Túy Sinh Mộng Tử kia, ngươi cũng từng hối hận vì đã uống ư?”

Phù Phong nở một nụ cười rồi quay người đến uống rượu với hội lão thần, Hứa Lăng Vân nói: “Cảm ơn.”

Phù Phong mở ống tay áo thư sinh, mỉm cười khẽ nói: “Cảm ơn ta cái gì? Đời người như cánh chim chao liệng giữa trời đất, trong lòng có tự tại hay không là do chính mình mà thôi, hai tiếng ‘cảm ơn’ này, quá nặng, lại cũng quá nhẹ.”

Hứa Lăng Vân nghiêng đầu tựa vào lan can, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn về phía chân trời sáng bừng ánh trăng. Hắn nhắm mắt lại, dần dần ngủ mất.

Nơi xa truyền đến tiếng ca của Đại học sĩ, một tay Phù Phong cầm đũa gõ chén, ông tiêu sái phóng khoáng cất vang tiếng ca, xô đẩy mời rượu mấy lão thần đương triều, bộ dáng thiếu niên phong lưu vẫn y như xưa.

Lý Hiệu bước ra từ bên điện, đám ti giám nâng rượu lên, quần thần im lặng.

“Một bầu rượu trong chứa cả trời cao rộng…” Phù Phong ánh lên ý cười nhìn về phía Lý Hiệu: “Chúc mừng bệ hạ.”

Lý Hiệu thở dài: “Ngày mai tiên sinh cáo lão rồi, cô còn có thể nói gì vui vẻ đây?”

Phù Phong thổn thức: “Thần già rồi, triều đình chung quy vẫn là chiến trường của lớp trẻ, bệ hạ tuổi trẻ tài cao, sau này nhất định sẽ thành bậc hiền quân của Đại Ngu ta.”

Lý Hiệu trầm giọng: “Có lời chúc của tiên sinh, đời này cô nhất định không quên bài học tiên sinh đã dạy, mẫu hậu nhờ ta đến kính tiên sinh một chén.”

Phù Phong cạn chén với Lý Hiệu, Lý Hiệu lại thở dài, rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng việc Phù Phong rời đi. Ti giám bày lại bàn tiệc, Lý Hiệu nói: “Các vị ái khanh cứ tự nhiên.”

Lão thần đồng loạt chắp tay, Lý Hiệu băng qua ngự hoa viên hướng về hành lang phía đông, đặt một tay lên cây cột cạnh hồ Thái Dịch. Gió thu mát lành đưa hương hoa quế lướt trên mặt hồ lấp lánh ánh bạc, mơn man vạt áo hoàng đế.

Dưới cột truyền đến tiếng ngáy trầm thấp, Lý Hiệu nhìn thoáng qua, phát hiện Hứa Lăng Vân đang ngủ say sưa.

Lý Hiệu nghĩ thầm sao lại ngủ ở nơi này? Gã chợt nhớ lại đêm qua Hứa Lăng Vân không chợp mắt, hơn nửa là do ở bên mình cả đêm, liền chỉ vào Hứa Lăng Vân, đưa tay ra hiệu thái giám đi kêu thị vệ tới. Gã cởi áo ngoài, đắp trên thân Hứa Lăng Vân, rồi quay người trở về tẩm điện.

Đêm đã khuya, Lâm Uyển ngồi trong điện, cung nữ bên cạnh đang tháo trâm gỡ tóc, nhìn thấy Lý Hiệu vào trong, trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng thì rối rít cúi người, tháo trâm xong vội lui ra ngoài.

Lâm Uyển chăm chú nhìn gương đồng, Lý Hiệu ngồi trên giường, tay trái bắt đầu tháo nút buộc tay áo bên phải. thái giám vừa tiến đến hầu hạ, Lý Hiệu lại nói: “Đều ra ngoài cả đi.”

Hội thái giám vâng dạ lui ra trước điện, khoanh tay nghe lời, Lâm Uyển cởi áo choàng kim phượng, mặc một thân áo mỏng thêu hình hoa mai, tôn lên gương mặt trắng nõn như hoa như ngọc, dưới ánh nến đỏ lại càng mỹ lệ kinh diễm.

Lâm Uyển cũng ngồi trên giường, giúp Lý Hiệu cởi dây áo.

Lý Hiệu cúi mặt thấp xuống, chăm chú nhìn ngắm Lâm Uyển, Lâm Uyển giương đôi mắt nhìn lên gò má bên trái của Lý Hiệu, ánh mắt hai người vừa mới giao nhau, Lâm Uyển lại cúi đầu e thẹn, im lặng không nói nên lời.

Lý Hiệu vốn không giỏi ăn nói, gã hơi mất kiên nhẫn, nhưng đối với Lâm Uyển thì không thể cư xử lãnh đạm thất lễ, nàng là mẫu nghi thiên hạ, cũng là tiểu thư họ Lâm, cha nàng còn là người cho mẹ con gã mượn sức củng cố thế lực. Thái hậu đã căn dặn nhiều lần, không thể lạnh nhạt với hoàng hậu.

Lý Hiệu vươn tay, thử nắm lấy bàn tay Lâm Uyển, khi ấy gã cảm thấy Lâm Uyển sợ hãi, không dễ phát hiện mà co rụt lại.

Nàng che giấu rất tốt, thế nhưng Lý Hiệu vẫn cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

“Ái thê, ngủ sớm một chút đi.” Lý Hiệu hờ hững.

Lâm Uyển mím môi, khẽ gật đầu, đế hậu nằm xuống, hai tên thái giám liền tiến lên, kéo mành che xuống.

Lý Hiệu không chạm vào Lâm Uyển, gã cực kì mỏi mệt, trong lòng chất chứa kháng cự. Lâm Uyển thấp thỏm chờ đợi thật lâu, nàng cố đè nén hơi thở lo lắng, phát hiện hô hấp Lý Hiệu đều đều, vậy mà đã ngủ rồi.

Lâm Uyển cẩn thận giấu mào gà mang theo bên dưới tấm đệm, rồi ôm lấy nỗi sợ hãi lo lắng đi ngủ.

Hôm sau Hứa Lăng Vân tỉnh lại trong tích viện, trên người phủ kín long bào, trên áo còn phảng phất mùi vị đàn ông của Lý Hiệu. Hứa Lăng Vân ý thức được bản thân lại gặp rắc rối, hắn vội vàng đứng dậy, gọi thuộc hạ, hỏi: “Tối qua bệ hạ đến à?”

Thị vệ kia đáp: “Đêm qua bệ hạ sai người đưa huynh về đấy, lão đại à, được sủng ái rồi phải chiếu cố anh em ta đấy.”

Hứa Lăng Vân cười khổ: “Thế có thấy hoàng hậu đi cùng không?”

Thị vệ mù mờ, nói: “Không thấy.”

Hứa Lăng Vân: “Buổi tối hôm qua có bao nhiêu người nhìn thấy long bào này?”

Thị vệ cười, nói: “Trời tối như bưng ấy, ai mà thấy nổi chứ?”

Hứa Lăng Vân thở phào một cái rồi dặn dò: “Ngươi mang áo của bệ hạ đến phòng giặt đi, cứ bảo là đêm qua bệ hạ uống rượu với đám đại thần, không may làm đổ chút rượu ra liền tiện tay cởi áo móc trên cột, không để ý nên bị bỏ lẫn với trang phục thị vệ.”

Thị vệ gật đầu nhận lệnh, nói: “Lão đại, ngự thư phòng cho truyền huynh tới.”

Hứa Lăng Vân khẽ gật đầu, thấy mặt trời đã lên cao thì nhanh chóng thay quần áo, vội vàng nếm qua đồ ăn sáng, đi về phía ngự thư phòng.