Edit: Nhật Dương
Lúc ăn cơm, anh trai cô và Lăng Tị Hiên nói chuyện sôi nổi về chủ đề quân sự, huống chi đã rất lâu rồi không được ăn món cay Tứ Xuyên chính tông nên Lâm Lập nào còn nhớ rõ cô em gái đã hai năm không gặp bên cạnh. Lâm Dung quẫn bách, cô không thể làm gì khác hơn là không nói tiếng nào, một mình buồn bực dùng bữa, hơn nữa còn xem món ăn như kẻ địch mà trừng mắt, phồng má, hung hăng dùng sức cắn từng miếng từng miếng cho hả giận.
Lăng Tị Hiên thấy Lâm Dung như vậy, biết là do anh và Lâm Lập lạnh nhạt cô, vì vậy vừa nói chuyện phiếm với Lâm Lập vừa không dấu vết gắp thức ăn cho cô, nhất thời đã khiến Lâm Dung cảm động, anh trai cô ở bên cạnh cũng nở nụ cười.
Biết sắp dùng bữa xong, Lâm Lập cầm khăn lau miệng, sau đó làm như vô tình mà nhàn nhạt nói với Lâm Dung: "Duy Tích đổi số điện thoại di động rồi, cô ấy nhờ anh nói cho em một tiếng, đưa điện thoại di động cho anh."
Thẩm Duy Tích là bạn khuê mật chơi từ nhỏ đến lớn của Lâm Dung, nói dễ nghe là hai người cùng chung chí hướng, nói khó nghe là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, dường như luôn có chuyện nói không hết, có rất nhiều điểm giống nhau và cùng có tiếng nói chung, cho nên trước khi lên đại học vẫn luôn dính lấy nhau. Chỉ do thành tích thi vào đại học của Lâm Dung không tốt, còn thành tích của Thẩm Duy Tích lại tốt nên mới học đại học ở hai thành phố khác nhau.
Lâm Dung nghe vậy thì "oh" một tiếng, ngoan ngoãn đưa di động ra, cho đến khi Lâm Lập bắt đầu nhập số mới vào di động của cô thì cô mới nhớ ra điều gì đó mà giận dữ hỏi: "Cậu ấy đổi số lúc nào vậy?"
Lâm Lập cúi đầu tiếp tục nhập —— nhìn anh thuần thục nhập mà không cần nhìn vào điện thoại của anh thì đoán chừng anh đã sớm nhớ số điện thoại của Duy Tích rồi, anh không ngẩng đầu lên nói: "Chắc là ngày hôm qua!"
Lâm Dung tức giận hô to: "Ngày hôm qua đổi mà sao hôm nay anh đã biết? Còn nữa, rõ ràng là anh ở nước ngoài, sao cậu ấy lại nói cho anh biết trước? Ngay cả em cậu ấy cũng chưa nói!"
Lúc này Lâm Lập mới ngẩng đầu lên: "Cho nên cô ấy nhờ anh nói cho em biết."
"Vậy tại sao lại lượn một vòng lớn như vậy nhờ anh nói cho em biết mà không phải là nhờ em nói cho anh biết?" Lâm Dung tức giận hô to.
Lần này Lâm Lập nói cũng lười nói, trực tiếp đưa điện thoại di động qua: "Xong rồi."
"Anh nói đi!" Lâm Dung vẫn không để ý hình tượng mà hô to, hô xong mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại mà hỏi: "Anh, có phải anh và Duy Tích gạt em chuyện gì hay không? Hai người không phải là...... chứ." Quả thật là Lâm Dung không thể tin được, Duy Tích không lớn hơn cô bao nhiêu cũng ý nghĩa là anh trai cô lớn hơn cô bốn tuổi, huống chi bây giờ anh cô đã tốt nghiệp bác sĩ rồi, Duy Tích lại giống như cô, vẫn còn đang học năm hai!
Lâm Lập nhàn nhạt nói: "Không có, là do cô ấy muốn gọi điện thoại cho em mà không cẩn thận gọi tới chỗ của anh nên trực tiếp nhờ anh nói cho em biết."
Nghe được cái lý do thối nát như thế, Lăng Tị Hiên ở bên cạnh cũng không nhịn được cười nói: "Anh, lý do này tuyệt đối không thể tin."
Lâm Dung tán thành, hung hăng gật đầu. //////n.d////
Lâm Lập cười khổ với Lăng Tị Hiên: "Anh biết rõ nhưng Duy Tích mới năm hai đại học, việc học vẫn còn rất căng thẳng nên ba mẹ cô ấy căn bản không cho cô ấy nói chuyện yêu đương. Nhưng với cái miệng của Lâm Dung......"
Lâm Lập còn chưa nói hết đã bị Lâm Dung trách móc: "Em thế nào? Thế nào? Em cũng chưa từng nói cái gì về anh, hừ!"
Lâm Lập không để ý, nói tiếp: "Hơn nữa với quan hệ giữa nó và Duy Tích, nó không mang hai chúng ta đi bán mới là lạ."
"Anh tốt lắm, anh bây giờ đã thành hai người các anh rồi?" Lâm Dung hung hăng nghiến răng nói, "Hừ, trọng sắc khinh bạn!"
Lăng Tị Hiên thấy vẻ mặt đáng yêu của Lâm Dung, cũng biết Lâm Lập không phải người ngoài nên cũng dứt khoát không che giấu tình cảm của mình, vỗ vỗ mặt cô nói: "Dung Dung, đừng làm rộn, nghe anh ấy nói xong đã."
"A, đúng đúng đúng, anh nhanh chóng thành thực khai báo, anh, hai người bắt đầu lúc nào? Mấy tháng gần đây sao? Sao em lại không nghe nói chứ?"
Lâm Lập nhìn vẻ mặt tò mò của em gái mình, cũng nhịn không được mà sờ sờ tóc cô—— đã dài hơn hai năm trước nhiều, không biết là do thay đổi phong cách hay do tóc tôn lên mà bây giờ Lâm Dung cũng đẹp hơn rất nhiều, nhưng tại sao...... Tại sao bộ dáng bây giờ vẫn giống như một đứa bé, còn khiến người ta có cảm giác đáng yêu chứ không phải là xinh đẹp? Trước kia nghe cô và ba mẹ nói chuyện của cô và Lăng Tị Hiên xong thì anh còn có chút lo lắng có phải em gái anh không đủ ưu tú để ở cùng một chỗ với Lăng Tị Hiên hay không...... Nhưng bây giờ, mặc kệ là đối với em gái anh hay là đối với tình cảm của hai đứa thì anh vẫn có lòng tin —— người em gái như vậy, ai cũng sẽ thích.
"Là lúc hai đứa mới lên đại học."
"À?" Lâm Dung quả thật muốn nhảy dựng lên, "Hai người lại giấu em hai năm?"
"Em giấu anh bao lâu?" Lâm Lập bình tĩnh hỏi ngược lại, thật ra thì cũng đau đầu không thôi —— cô em gái này, nhìn qua đã thay đổi rất nhiều nhưng tính tình lại không thay đổi chút nào.
"Em...... Em giấu anh...... Một năm rưỡi." Lâm Dung nói xong thì cô cũng cảm thấy không đủ khí lực, cũng vậy thôi, cô cũng không nói cho anh cô.
Lăng Tị Hiên thấy đề tài đã kéo lên người mình, chỉ sợ lửa dẫn lên thân, vội vàng ở bên cạnh làm bộ như kiên nhẫn khuyên: "Tốt lắm, Dung Dung, hôm nay anh em vừa mới trở về, lúc này mới ăn xong một bữa cơm, sau này chúng ta lại nói có được hay không?"
Lâm Dung không tiếng, xem như cam chịu.
Ăn tối xong, Lâm Dung và Lâm Lập đi tới chỗ ở của Lăng Tị Hiện nghỉ ngơi trước, Lâm Lập và Lăng Tị Hiên đã thương lượng là ngày thứ hai mới trở về nhà, như vậy thì hai người có thể thay phiên lái xe, sẽ không quá mệt mỏi.
Mới vừa vào nhà, Lâm Dung đã chờ không kịp mà mở vali hành lý của anh cô ra ——
Những món Lâm Lập mua cho Lâm Dung hầu hết đều là đồ ăn —— có chocolate Lâm Dung thích ăn nhất, hình dáng gần như đều là lá phong, có cá hồi, còn có siro lá phong, mặc dù điều đó cho thấy Lâm Dung là một chú mèo tham ăn không hơn không kém nhưng cô vẫn rất vui vẻ; quà tặng mua cho Lăng Tị Hiên là một bộ nước hoa mới ra, hai loại nam nữ, ở trong nước vẫn chưa bán, bởi vì chính anh thích nên đoán chừng Lăng Tị Hiên cũng sẽ thích nên định mua cho em ấy và em gái anh luôn; đưa tặng ba mẹ nhân sâm Hoa Kì. Dĩ nhiên không thể thiếu được những món đồ lưu niệm xinh đẹp được làm từ lá phong.
Bộ dáng của Lâm Dung cực kỳ hào hứng —— cô mà nhìn thấy đồ ăn ngon thì sẽ như vậy, Lâm Lập biết em gái anh tương đối dễ dụ nên không quá lo lắng. Điều anh lo lắng là Lăng Tị Hiên có thích món quà này hay không, cho nên khi Lâm Dung lôi kéo Lăng Tị Hiên mở vali thì anh vẫn có chút lo lắng Lăng Tị Hiên có thích món quà này hay không, vì vậy mà vẫn luôn chú ý vẻ mặt của em ấy.
Sinh ra trong gia đình cực kỳ tốt, mặc dù Lăng Tị Hiên không dưỡng thành thói quen xài tiền như nước giống như những người cùng cấp, nhưng về quần áo và nước hoa mà anh thích thì cũng sẽ tiêu tiền mua đồ xa xỉ, nhất là nước hoa, nếu như bỏ ra một khoản để mua nước hoa, xem như hiện tại lọ này chỉ dùng một chút thì anh cũng sẽ không chút nào do dự mà thay mới. Giống như lọ nước hoa này, trước đó anh đã thấy nó được tuyên truyền trên tạp chí thời trang, cũng biết đã bán ở nước ngoài rồi, cho nên đang chờ nó được đưa ra thị trường trong nước, còn nghĩ nếu như qua một thời gian mà vẫn không mua được thì sẽ nhờ bạn bè mua từ nước ngoài về. Bây giờ thấy lọ nước hoa này, huống chi người tặng còn là anh ruột của Lâm Dung nên dĩ nhiên rất vui vẻ, cảm xúc không có lời nào có thể miêu tả được.
Lăng Tị Hiên đi tới bên cạnh Lâm Lập: "Anh, em rất thích món quà, nếu như không phải anh mua được, sợ rằng em phải lượn một vòng lớn nhờ người mua từ nước ngoài về, cám ơn anh!" Lăng Tị Hiên chân thành nói.
Lâm Lập cười an ủi: "Làm gì mà khách sáo như vậy, em thích là tốt rồi, anh còn lo lắng em sẽ không thích đó."
"Làm sao sẽ, làm sao sẽ......" Lâm Lập càng nói Lăng Tị Hiên càng khách khí, nói xong thì cũng kịp phản ứng là anh lại khách khí, đành gãi gãi đầu xin lỗi.
Buổi tối, bởi vì chỗ của Lăng Tị Hiên chỉ có hai phòng ngủ thường có người ở, một phòng khác không có dọn dẹp, nên Lăng Tị Hiên và Lâm Lập ngủ chung một phòng, đúng lúc giường rất lớn, sau khi tắt đèn, Lăng Tị Hiên và Lâm Lập nằm trên giường nói chuyện phiếm.
"Tị Hiên, từ nhỏ Lâm Dung đã rất nghịch ngợm, ở cùng một chỗ với nó em phải luôn nhường nó đúng không?"
"Đâu có, em cảm thấy Lâm Dung rất hiểu chuyện." Nghe Lâm Lập trực tiếp gọi tên Lâm Dung, Lăng Tị Hiên cũng xấu hổ gọi “Dung Dung” theo thói quen.
"Đó là khi gặp chuyện lớn, lúc gặp phải vấn đề mấu chốt tự nhiên nó biết phải nghe lời, nhưng bình thường nhất định là rất tùy hứng đúng không?" Lâm Lập biết tính khí của em gái anh, từ nhỏ đến lớn chính anh cũng không thiếu đau đầu vì sự tinh quái của Lâm Dung, từ nhỏ mẹ anh đã bênh vực em ấy, hơn nữa anh còn lớn hơn em ấy bốn tuổi nên dù sao cũng phải nhường em ấy.
Lăng Tị Hiên cũng không nhịn được cười: "Bình thường thì có một chút, chỉ đều là chuyện nhỏ, em nhường cô ấy một chút cũng không sao cả, nên là thôi!" Nhớ tới bình thường Lâm Dung cố tình gây sự, anh cũng không có biện pháp, nhưng bây giờ nhớ lại, quả thật ngọt ngào chiếm đa số.
"Em có thế nhường nó là tốt rồi, Lâm Dung nhìn qua như được nuông chiều từ bé đến lớn, bản thân nó giống như cực kỳ ương bướng nhưng thật ra chỉ đối với những người thân cận mới có thể như vậy."
"Vâng, em biết rõ." Đừng nói là người không quen, bộ dáng của cô đối với bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng đều là bé ngoan, vừa ôn hòa lại thích nói chuyện, mọi người có vấn đề gì cũng sẽ tìm cô giúp một tay. Ở thành phố Hải Tân lạ nước lạ cái này thì sợ rằng cô ấy chỉ lộ ra mặt chân thật nhất của mình với anh: sẽ thường hay khóc, sẽ không vui phát giận, sẽ như đứa bé nhìn thấy chuyện vui đồ ăn ngon thì hai mắt tỏa ánh sáng một bước cũng không nhúc nhích, lúc vui vẻ sẽ nhảy dựng lên hoan hô —— mặc kệ là trường hợp nào, lúc khổ sở sẽ không muốn nói chuyện mà chỉ lẳng lặng nằm trong lòng ngực anh.
"Vậy thì tốt, từ khi nó tốt nghiệp phổ thông thì anh vẫn không yên tâm về nó. Bây giờ thì tốt hơn rồi, có em chăm sóc nó."
"Đúng rồi, anh, vừa rồi anh nói em mới đột nhiên nhớ ra, khi đó Lâm Dung nhất định rất khổ sở phải không?" Vẫn muốn hỏi Lâm Dung nhưng không dám hỏi, bây giờ Lâm Lập nhắc tới, đúng lúc Lăng Tị Hiên hỏi anh một chút.
"Đúng vậy, ba mẹ và anh, Duy Tích, bốn người chúng ta thay phiên nhau ở bên cạnh nó." Lần đó là lần duy nhất Lâm Lập trở về nước trong hai năm, "Luôn sợ nó xảy ra chuyện, nhưng rất kỳ quái, Lâm Dung chỉ khổ sở hai ngày sau đó trên cơ bản giống như không có chuyện gì, còn cười an ủi ba mẹ và anh."
Lăng Tị Hiên nghe vậy thì đau lòng hỏi: "Cô ấy là cố nén sao?"
"Ừ, đúng vậy, thật ra thì trong lòng vẫn rất đau lòng, chỉ là không nói cho bất kỳ ai, ngay cả ba mẹ cũng không nói." Nói đến những chuyện này, Lâm Lập cũng không nhịn được mà khó chịu, từ nhỏ em gái anh đã không phải đè nén tâm tình của mình, từ trước đến giờ trong lòng có cái gì thì nói cái đó, muốn khóc thì sẽ khóc muốn cười thì cười, một lần đó dưới áp lực lớn như vậy mà còn suy nghĩ cho ba mẹ, không để bọn họ lo lắng cho cô. Chỉ sợ ban đêm lúc ba mẹ ngủ thì mình cô lại yên lặng khổ sợ rơi lệ đi?
Sau một lúc trầm mặc, thật lâu sau, Lăng Tị Hiên mới khẽ nói nhưng giọng kiên định: "Anh, anh yên tâm, sau này sẽ không có nữa."
"Ừ, anh biết, Tị Hiên, có thể gặp được em, Lâm Dung rất may mắn."
"Gặp được cô ấy, em càng may mắn hơn." Giọng của Lăng Tị Hiên rất nhỏ, giống như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng Lâm Lập vẫn nghe đến chỗ giống như anh đang bày tỏ còn có giọng điệu như nói lời thề son sắt thì không nhịn được cười.
Nghe Lâm Lập cười anh, Lăng Tị Hiên có chút ngượng ngùng, mặt cũng khó được đỏ lên, sau đó lập tức nói sang chuyện khác: "Anh, vậy anh và Thẩm Duy Tích là có chuyện gì xảy ra? Sao một chút cũng không nói cho tụi em biết?" Có một lần được nghỉ dài hạn, Thẩm Duy Tích đã từng tới Hải Tân chơi, bởi vì cô ấy là bạn thân của Lâm Dung nên hai người cùng làm người hướng dẫn đưa cô ấy đi chơi ở đây. Không đúng không đúng...... Nếu như Lâm Lập nói như vậy thì khi đó anh ấy đã cùng Duy Tích ở cùng một chỗ, như vậy thì khẳng định Lâm Lập cũng biết chuyện của anh và Lâm Dung. Vậy chẳng phải là anh và Lâm Dung vẫn bị anh ấy lừa mà chẳng hay biết gì sao?
Nghĩ tới những điều này, Lăng Tị Hiên nhịn không được hỏi: "Anh, hai người cố ý phải không? Cố ý gạt em và Lâm Dung?"