Editor: Trịnh Phương.
"Vâng, con hiểu rồi. Còn có một việc, mẹ, con không biết mình làm có đúng hay không?"
"Hả? Chuyện gì?"
"vào sinh nhật con, Lăng Tị Hiên tặng con một chiếc vòng đeo tay bằng bạch kim, nặng hai mươi mấy gam, con cảm thấy quá quý giá, nhưng anh ấy không để tâm cho lắm. Lúc ấy con nhận, sau đó lại đưa nó cho mẹ Lăng Tị Hiên, bà ấy vốn kiên quyết không cầm, nhưng con nói con không phải bạn gái Lăng Tị Hiên nên không thể nhận lấy quà tặng quý như vậy của anh ấy, vì vậy bà ấy đã nói rằng sẽ giữ thay con trước, chờ đến khi con đồng ý với Lăng Tị Hiên thì bà ấy sẽ đưa lại."
"Con nghĩ nếu như lần này mẹ Lăng Tị Hiên đưa cho con, có phải con nên cầm hay không?"
"Vâng."
"Ừ...... Mẹ cảm thấy có thể." Mẹ Lâm nói.
"A, vậy thì tốt." Nói với mẹ những chuyện này, Lâm Dung cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Về đến nhà, mẹ Lâm lo Lâm Dung không biết mở miệng thế nào nên gửi trước cho Lăng Tị Hiên một tin nhắn: ‘Tị Hiên, cháu thích Lâm Dung, bác đã biết, Lâm Dung cũng thích cháu, bác hi vọng cháu và con bé đều nghiêm túc đối với nhau, ở cùng nhau thật vui vẻ.’
Sau khi thấy tin nhắn, thật lâu sau, Lăng Tị Hiên mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra, anh đang dùng cơm liền vui mừng uống một hơi cạn luôn ly rượu lớn ở trước mặt mình, người xung quanh đều kinh ngạc nhìn anh.
"Tị Hiên, đó là một ly rượu trắng." Chu Lập ở bên cạnh nhắc nhở anh. Ba của Chu Lập cũng là thủ trưởng quân khu giống như anh, chỉ là Chu Lập là doanh trưởng. Hai người lên đại học cùng một lúc, nhưng mà bởi vì anh vượt lớp ở cấp ba, cho nên Chu Lập lớn hơn anh mấy tuổi.
"Tôi biết rõ." Lăng Tị Hiên đứng lên. Thật ra thì anh căn bản cũng không biết vừa rồi mình uống cái gì. "Tôi đi gọi điện thoại." Cũng không để ý ba của mình cũng ở đây ăn cơm cùng mình.
Sau khi đi ra, Lăng Tị Hiên ngồi vào trong xe khẩn trương nửa ngày, cũng suy tính nửa ngày, quyết định hay là gọi điện cho mẹ Lâm Dung trước.
"Bác, là cháu, Lăng Tị Hiên, chuyện đó..." Mặc dù đã sớm nghĩ xong nên nói gì, nhưng lời nói của Lăng Tị Hiên vẫn còn có chút không mạch lạc.
Mẹ Lâm cười. Đứa nhỏ này, nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới đây, đoán chừng là vui đến quên hết mọi thứ rồi nhỉ?
"Bác hiểu. Cháu thấy tin nhắn rồi đúng không?"
"Vâng, cháu thấy rồi. Bác, bác nói là sự thật sao? Dung Dung nói cô ấy yêu thích cháu ạ?" Lăng Tị Hiên vẫn có chút không tin tưởng.
"Đúng vậy. Hôm nay nó nói cho bác biết, bác cảm thấy có thể nó sẽ không lập tức nói cho cháu biết, cho nên nói cho cháu trước."
"Cám ơn bác, bác gái. Bác thật sự không phản đối chuyện Lâm Dung nói chuyện yêu thương với cháu khi vẫn còn học năm nhất đại học sao? Nếu như bác lo lắng, bọn cháu có thể đợi một năm." Không phải là Lăng Tị Hiên khách khí mới nói vậy. Anh nhớ rằng Lâm Dung đã từng nói rằng không muốn yêu đương sớm như vậy, anh cũng đã đồng ý với cô rằng sẽ không tạo cho cô bất kỳ áp lực nào. Biết Lâm Dung thích mình, anh đã rất vui mừng, rất thỏa mãn, như vậy cho dù chờ một năm cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, anh nguyện ý.
"Đúng vậy, sao bác lại phản đối chứ. Bác biết rõ cháu thật sự thích Lâm Dung, hơn nữa, làm giáo viên, bác cũng tin tưởng cháu như vậy. Hiện tại Dung Dung chỉ là bắt đầu thích cháu, có thể không đạt được mức độ tình cảm mà cháu dành cho con bé, nhưng bác hi vọng cháu đối xử tốt với nó, giúp đỡ nó. Chỉ cần cháu nghiêm túc cố gắng, bác tin một ngày nào đó con bé cũng sẽ yêu thương cháu giống như cháu yêu nó." Bây giờ mẹ Lâm hoàn toàn đứng ở vị trí của một người mẹ suy nghĩ cho con gái để dặn dò Lăng Tị Hiên. Từ nhỏ Lâm Dung đã là hòn ngọc quý trên tay bà, bởi vì cô đủ ưu tú, cho nên bà càng thêm thương yêu cô, thích cô. Làm một người mẹ, bà dĩ nhiên không hy vọng con gái của mình chịu một chút uất ức nào.
Lăng Tị Hiên nghe cũng rất cảm động: "Bác, cháu hiểu rõ. Bây giờ Lâm Dung có thể tiếp nhận cháu... cháu cũng đã rất vui mừng. Cháu hiểu tâm tình làm mẹ của bác, cho nên cháu sẽ thương cô ấy giống như bác, chăm sóc, bảo vệ cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu uất ức."
"Vậy thì tốt, Tị Hiên, cháu có thể làm được như vậy là tốt." Mẹ Lâm cảm thấy được an ủi rất nhiều: "Vậy cháu gọi điện thoại cho Dung Dung, nói chuyện với con bé một lúc, hỏi xem rốt cuộc con bé nghĩ như thế nào."
"Được ạ. Bác gái, nếu có thời gian, cháu sẽ tới thăm bác." Lăng Tị Hiên nghĩ, dù cuối tuần này có bận rộn hơn nữa thì cũng phải rút ra một ngày để đi tới nhà Lâm Dung một lần.
Cúp điện thoại, anh gọi điện thoại cho cha mình, nói mình không thể về ăn cơm được. Anh muốn hàn huyên cùng Lâm Dung lâu một chút.
Lâm Dung thấy mẹ mình nghe điện thoại, biết là bà gọi cho Lăng Tị Hiên, đoán được một lát sau anh sẽ gọi điện thoại cho mình, không khỏi khẩn trương: "Mẹ, mẹ nói xem con nên nói gì với anh ấy? Con rất bối rối."
Mẹ Lâm không nhịn được cười: "Muốn nói cái gì thì nói cái đó, cậu ấy hỏi con cái gì thì phải trả lời cái đó, cái này thì có cái gì để gấp gáp đâu?”
"Nhưng con sợ, con không nhận điện thoại, mẹ ở lại thêm một lúc nữa rồi nhận giúp con đi, con đi ra ngoài tìm chị họ Đình Đình của con chơi cùng!" Lâm Dung nói xong, không đợi mẹ đồng ý liền chạy đi.
"Aizzz, Dung Dung......" Mẹ Lâm không gọi cô lại, bất đắc dĩ cười cười, cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Lăng Tị Hiên.
"Tị Hiên, hiện tại cháu đừng gọi cho Lâm Dung, có thể là con bé còn không biết nên nói gì với cháu, một mình chạy ra ngoài mấy rồi." Mẹ Lâm cười cười giải thích với Lăng Tị Hiên.
"A, được, cảm ơn bác gái. Vậy cuối tuần cháu qua nhà được không ạ? Bác có ở nhà không?" Lăng Tị Hiên có hơi thất vọng, cười khổ nghĩ, Lâm Dung vẫn luôn có khả năng khiến anh mừng hụt.
"Có thể chủ nhật bác sẽ không ở nhà, chỉ là Lâm Dung khẳng định có, cháu có thể tới." Sắp bước sang năm mới, người nhà của học sinh mời bà tới ăn cơm cũng ngày càng nhiều, cả ngày thứ sáu, thứ bảy cùng chủ nhật mỗi tuần, bất kể là buổi sáng hay buổi tối, mẹ Lâm luôn không thể ở nhà.
"Vậy thì được, chủ nhật cháu ghé vào nhà chơi một bữa ạ."
Về đến nhà, mẹ Lăng nhìn thấy anh không trở về cùng chồng mình, nghi ngờ hỏi: "Ba con đâu?"
"A, ba vẫn còn đang ăn cơm."
Lần này mẹ Lăng còn kinh ngạc: "Một mình con chạy về làm gì? Không phải hôm nay các con liên hoan kết thúc năm sao?"
"Ai nha, mẹ, mẹ lấy cho con chút đồ ăn trước đã, mới vừa uống nhiều rượu, dạ dày con khó chịu lắm." Bởi vì chưa ăn thứ gì liền uống nhiều rượu trắng như vậy, hiện tại Lăng Tị Hiên tại mới phát giác ra dạ dày nóng rực như đang bốc cháy.
Mẹ Lăng vội lấy cho anh một bát cháo, hai cái bánh bao cùng chút thức ăn. Nhìn Lăng Tị Hiên không có chút hình tượng nào mà ăn như hổ đói, mẹ Lăng không khỏi càng buồn bực hơn. Đói như vậy mà sao con trai mình lại không ăn đồ ăn trong bữa tiệc vậy?
"Vừa rồi, mẹ Lâm Dung gọi cho con một cuộc điện thoại." Ăn xong hơn nửa cái bánh bao, Lăng Tị Hiên mới nói ra một câu.
"Thật sao? Bà ấy đã nói gì với con?" Mẹ Lăng vừa nghe xong thì cũng lên tinh thần: "Con không có không biết lễ phép chứ?" dien#d$anl;equ`y’do8n
"Dĩ nhiên không có. Mẹ, con có không đúng mực như vậy sao? Bác Lâm nói bác ấy đồng ý cho con và Lâm Dung thành một đôi, Lâm Dung cũng đồng ý làm bạn gái con, ha ha ha..." Lăng Tị Hiên vui mừng bật cười.
Mẹ Lăng nghe vậy cũng rất vui vẻ: "Là Dung Dung nói cho mẹ con bé biết sao?"
"Vâng, dạ, mẹ, chủ nhật này con chuẩn bị tới nhà Lâm Dung." Lăng Tị Hiên vừa ăn vừa nói.
"Tốt, nên đi. Đúng rồi…" Mẹ Lăng còn chưa nói hết đã chạy lên phòng ngủ của bà ở trên lầu, chỉ chốc lát lại mang một cái hộp xuống: "Đưa cái này cho Dung Dung, dù sao hiện tại con bé cũng nên giữ."
Lăng Tị Hiên nghi ngờ mở hộp ra, là chiếc lắc tay bạch kim mình tặng cho Lâm Dung: "Hả? Tại sao mẹ lại giữ cái này vậy? Con tặng nó cho Lâm Dung rồi mà."
"Đứa bé kia chết sống không cần, kiên quyết đưa cho mẹ giữ, mẹ không thể làm gì khác hơn là nói đợi đến khi con bé đồng ý với con rồi đưa lại. Lần này con đi vừa đúng giao nó lại cho con bé, con bé cũng sẽ không trả lại nữa."
"Lâm Dung thật là, vậy mà lại không bàn bạc với con." Lăng Tị Hiên vừa tức lại vừa đau lòng.
"Tị Hiên, Lâm Dung là một đứa bé ngoan, không giống những người khác, con phải đối xử tối với người ta." Mẹ Lăng nói.
"Con hiểu rõ. Mẹ, con thích cô ấy hơn mẹ." Lăng Tị Hiên cười.
"Còn nữa, mang theo đồng hồ đeo tay con mua đi, không phải con nói là chờ Dung Dung đồng ý thì sẽ tặng con bé sao?" Mẹ Lăng chỉ sợ Lăng Tị Hiên quên, dặn dò anh.
"Con, con nhớ rõ, con sao có thể quên chuyện này."
Sau khi Lăng Trung Thiên trở về, bất mãn hỏi Lăng Tị Hiên: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?" Liên hoan cuối năm là một hoạt động tương đối long trọng, tất cả mọi người đều tham gia, Lăng Tị Hiên cơm cũng không ăn liền chạy về, thật sự kỳ cục. Die#nda!n~leq^uy*don
Không đợi Lăng Tị Hiên nói gì, mẹ Lăng liền cười tươi vượt lên nói cho chồng biết trước: "Lâm Dung đồng ý làm bạn gái của Tị Hiên, anh cũng không thể không cho con trai vui mừng một chút chứ?" Nói xong liền đẩy ông lên trên lầu: "Anh nha, mau đi tắm rửa đi."
Thứ bảy, đã là ngày 25 tháng 12 rồi, chỉ có Lâm Dung ở nhà xem tivi một mình, Lăng Tị Hiên không báo trước liền trực tiếp tới, cho đến khi đi tới trước cửa, anh mới lấy điện thoại di động ra cho gọi điện thoại cho Lâm Dung: "Này, Dung Dung, là anh, mở cửa trước đã." Bên ngoài rất lạnh.
Lâm Dung sợ hết hồn, vội mở cửa phòng, nhìn Lăng Tị Hiên cầm một đống đồ đang đứng ở bên ngoài, không chút khách khí hỏi anh: "Ai cho anh đến nhà em?"
"Lâm Dung, tại sao mỗi lần anh đến nhà em, em đều hung dữ như vậy?" Lăng Tị Hiên dở khóc dở cười, lần đầu tiên anh tới, Lâm Dung cũng không chút khách khí như vậy.
"Em cứ như vậy đó, ai cho anh tới!?"
"Được rồi được rồi, Dung Dung, cho anh tiến vào trước được không? Bên ngoài lạnh quá." Lăng Tị Hiên cười khổ.
Lâm Dung không lên tiếng, cho Lăng Tị Hiên đi vào, sau đó rót cho anh một ly trà nóng: "Uống nhanh một chút, chớ để bị cảm." Bầu không khí trong nhà rất ấm áp, nhiệt độ trong phòng chênh lệch với bên ngoài độ quá lớn, như vậy rất dễ bị cảm.
Lăng Tị Hiên cũng không khách khí, nhận lấy trà liền uống.
"Anh còn chưa nói, ai cho anh đến nhà em!"
"Ngày đó anh gọi điện thoại cho em, em không nhận. Khi bác gái gọi cho anh đã nói, bác không thong báo cho em sao?" Lăng Tị Hiên hỏi.
"Không có, anh tới nơi này làm gì? Ba mẹ em cũng không ở nhà."
"Cũng là bởi vì hai bác đều không ở nhà, cho nên anh mới tới đây, tới nấu cơm cho em đó." Lăng Tị Hiên nói. Anh quả thật là muốn như vậy, nếu không anh thật sự lo lắng tới việc trưa nay Lâm Dung ăn cái gì.
"Thật sự chỉ là để làm cơm?" Lâm Dung không tin.
"Không phải, còn muốn cho em cái này." Lăng Tị Hiên kéo tay phải Lâm Dung qua, lấy chiếc lắc tay bạch kim kia ra từ trong túi, đeo lên cho cô: "Em đồng ý với mẹ anh rằng chờ khi làm em làm bạn gái của anh rồi sẽ nhận lại nó, hiện tại không thể cự tuyệt chứ?" Truyện chỉ đăng trên di_en+dan)le$qu_y-do0n
Lâm Dung có chút xấu hổ cúi đầu, không biết nên nói gì.
Lăng Tị Hiên cười nhìn cô, lại kéo tay trái của cô qua, lấy đồng hồ đeo tay ra, đeo lên cho cô.
"Anh vừa làm gì vậy?" Lâm Dung muốn thu tay của mình về.
"Đừng động, nghe lời." Không được dùng sức kéo cô, Lăng Tị Hiên không thể làm gì khác hơn là đặt tay Lâm Dung lên khay trà: "Đồ đôi nha, chúng ta mỗi người một chiếc." Nói xong, Lăng Tị Hiên cho Lâm Dung nhìn chiếc đồng hồ của mình một chút.
"Ai nói muốn làm người yêu của anh vậy hả?" Lâm Dung nhỏ giọng khiếu nại.
Lăng Tị Hiên cười, đưa tay nâng cằm Lâm Dung lên, để cô nhìn mình: "Em đồng ý với anh rồi, không phải sao? Dung Dung, bắt đầu từ hôm nay, em là bạn gái của anh."
Lâm Dung mê man nhìn Lăng Tị Hiên. Hơn một tuần lễ không nhìn thấy anh, mặc dù mỗi lần đều là Lăng Tị Hiên nói muốn gặp cô ở trong điện thoại, còn cô chưa bao giờ nói qua, nhưng nói không muốn gặp anh là giả. Cố gắng mở to mắt nhìn Lăng Tị Hiên, quần tây màu xám bạc nhàn nhã, bên trong chiếc áo khoác màu xám tro là một chiếc áo lông cừu màu sáng, bởi vì áo lông là cổ thấp, cho nên trên cổ anh còn quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ cùng màu với áo ngoài, quần áo thật dày cũng không thể che kín vóc người cao lớn hoàn mỹ của anh. Lăng Tị Hiên vẫn ưa mặc trang phục màu xám, mặc dù khiêm tốn, nhưng lại không có dáng vẻ dơ dáy bẩn thỉu của quần áo màu xám bình thường, mà ngược lại còn bởi vì một loại kín kẽ, sạch sẽ, thoải mái hoa lệ mà dễ dàng hấp dẫn được nhiều ánh mắt hơn. Lâm Dung đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của mình cũng tan rã theo ánh mắt, người trước mắt có chút mơ hồ, giống như rất xa, nhưng đang ở trước mắt. Giờ cô mới hiểu được lựa chọn của mình đến tột cùng ý vị như thế nào. Ý nghĩa của việc chính là hoàn toàn đưa Lăng Tị Hiên vào cuộc sống của mình, giống như cha mẹ chính mình. Cô cầm tay Lăng Tị Hiên đặt ở trên mặt mình, giống như có chút không tin tưởng: "Có thật không, Lăng Tị Hiên?" die@nd!anl#EquYd_on
Lăng Tị Hiên buồn cười: "Đương nhiên là thật. Sao vậy, không vui?"
"Không có, không có, chính là nhất thời không quen." Lâm Dung vội nói.
"Không sao, anh sẽ cho em đủ thời gian để làm quen, được không?" Lăng Tị Hiên luôn có chút bá đạo đột nhiên cực kỳ dịu dàng, đáp lại.
Lâm Dung lại bắt đầu gấp gáp: "Không...... Không cần như vậy. Bây giờ chúng ta phải đi mua đồ, em muốn ăn rất nhiều món ăn ngon vào buổi trưa."
"Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta đi." Nói xong, anh kéo tay Lâm Dung.
Siêu thị cách nhà rất gần nên hai người đi bộ. Bởi vì trời lạnh, trước khi ra ngoài, Lăng Tị Hiên bao kín Lâm Dung lại, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Nhìn một đống đồ vừa mua về, Lâm Dung vui vẻ kể ra tất cả những món ăn có thể làm cho Lăng Tị Hiên, Lăng Tị Hiên không nhịn được cười: "Dung Dung, em kể như vậy, ít nhất cũng đã có hai mươi mấy món ăn. Chúng ta có hai người, khẳng định ăn không hết, nếu như làm hết, vậy khẳng định em cũng đã đợi đến đói bụng. Chọn ra món em thích ăn để anh làm, có được không?"
"A, được rồi."