Editor: Tử Tranh
Beta: lonbia
Sau khi lên xe, Lăng Tị Hiên đưa giỏ trái cây cho Lâm Dung: “Những thứ trái cây này em lấy ăn đi, anh mua đều là loại mà em thích ăn.”
“Không phải anh nói anh đến thăm giáo sư sao? Sao lại mua trái cây em thích ăn?” Lâm Dung hỏi anh, thật ra thì khi Lăng Tị Hiên chỉ đi lấy giỏ trái cây thì Lâm Dung đã biết, cái này là anh tặng cho cô.
“Hai người là mẹ con, nhất định sở thích không khác nhau lắm, dì không cần thì có thể cho em.” Giải thích không chê vào đâu được, thật ra thì lúc mua trái cây, anh liền nghĩ đến chuyện này, nếu như mẹ Lâm Dung không chịu nhận quà của anh, vậy nhất định anh phải lấy lại, cho nên lúc đó anh liền quyết định yêu cầu đưa cái này cho Lâm Dung, cho nên lúc đó chọn một đống trái cây Lâm Dung thích giả dạng làm quà tặng.
“Em đã nói với anh rồi, không được gọi mẹ em là dì, gọi là giáo sư!” Lâm Dung trách móc anh.
Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn người bên cạnh, giống như một con Tiểu Miêu đang nổi giận, không có lực công kích gì, tuy nhiên nó lại rất đáng yêu, dễ thương khiến Lăng Tị Hiên không nhịn được trêu chọc cô.
“Được, được, anh sai lầm rồi, lần sau không dám vậy nữa.” Lăng Tị Hiên làm bộ cầu xin tha thứ.
“Hừm, như vậy còn được.”
“Đúng rồi, em và Ngô Chí đó là bạn học sao? Học chung mấy năm?”
“Bạn trung học, ba năm.” Lâm Dung nói nghiêm túc.
“Cái gì? Trước khi phân ban và sau khi phân ban em và anh ta đều là bạn học sao?” Lăng Tị Hiên có chút kinh ngạc.”
“Phân ban nửa năm trước thì không chung lớp, nhưng mà học cùng nhau lâu rồi, cho nên vẫn luôn giữ mối quan hệ quen biết.”
“Anh ta thích em phải không? Thích em bao lâu rồi?”
“Em cũng không rõ lắm, hơn một năm gần hai năm thôi! Trước kia anh ta có bạn gái, sau lại không biết vì sao lại đột nhiên chia tay với bạn gái, bây giờ bạn gái anh ta còn rất thích anh ta đó.” Trong giọng nói của Lâm Dung có bao nhiêu bất mãn cùng oán trách, vốn được, trước kia Ngô Chí và bạn gái anh ta tựa như một, là một cặp người yêu kiểu mẫu trong trường học, nếu như bọn họ giống như trước đây thì tốt biết mấy, bạn gái anh ta cũng sẽ không đau lòng như bây giờ, cô cũng không cần phiền não như bây giờ.
Lăng Tị Hiên kinh ngạc: thời gian hai năm, Lâm Dung vẫn không đồng ý, thế nhưng anh ta cũng không buông tha, xem bộ dáng đó hình như là rất thích, nói không chừng là rất yêu. Đột nhiên Lăng Tị Hiên có chút thấp thỏm lo âu, giống như bị uy hiếp. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần thật tâm lại kiên trì, thường thường có thể thực hiện được. Ngô Chí đối với Lâm Dung là như vậy đúng không? Nếu như vậy, dù mình kiên trì thế nào, chẳng phải cũng sẽ vĩnh viễn chậm hơn người đó ít nhất hai năm?
“Người khác thì sao?” Lăng Tị Hiên làm bộ như không thèm để ý hỏi một câu, thật ra thì anh muốn thông qua vấn đề này thăm dò thái độ của Lâm Dung dành cho Ngô Chí, hiểu rõ Ngô Chí có thể trở thành uy hiếp của mình hay không.
“À, thật ra thì người khác rất tốt, lúc trước kia, chúng em là bạn bè khác phái đặc biệt, khi đó trong lớp những người con trai có thành tích tốt đều có quan hệ rất tốt với em, trong đó Ngô Chí căn bản là người có mối quan hệ tốt nhất.......” Bị Lăng Tị Hiên hỏi như vậy, Lâm Dung không ngừng nhớ đến những ngày học cấp ba —— khi đó mặc dù mệt chết đi được, nhưng cũng rất vui vẻ, trong lớp có chừng mười bạn học và cô quan hệ rất tốt với giáo sư, cả ngày mọi người đều ở chung một chỗ hoặc là cùng nhau nghiên cứu đề tài, hơn nữa là cùng nhau nói chuyện phiếm, bận rộn nhưng vui vẻ, có lẽ bởi vì thi tôt nghiệp nên có chút ảnh hưởng không tốt, Lâm Dung vẫn hoài niệm khoảng thời gian không thể nói là huy hoàng nhưng lại là năm tháng vui vẻ hạnh phúc, rất giống như quay lại quá khứ.
Nhưng Lăng Tị Hiên đang lái xe nghe được Lâm Dung nói Ngô Chí rất tốt, quan hệ với cô cũng rất được thì tâm đã sớm lạnh một nửa, sau đó Lâm Dung nói cái gì cũng nghe không lọt, trong đầu đều là cảnh Ngô Chí và Lâm Dung đi chung với nhau đến chói mắt, tâm tình cũng không khỏi phiền não, lái xe cũng chậm lại, dọc theo đường đi, Lăng Tị Hiên cũng không nói nữa, mặc dù không có làm ra dáng vẻ giận dữ, nhưng đôi môi mỏng lại mím chặt, làm cho Lâm Dung phát hiện ra chuyện khác thường —— lần đầu tiên thấy Lăng Tị Hiên như vậy, Lâm Dung cũng hơi bất ngờ, có chút sợ sệt quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới phát hiện hai bên xa lộ cao tốc theo tốc độ con người lui về phía sau, như hiểu được cái gì, Lâm Dung nhanh chóng xem bàn tốc độ, không khỏi sợ hết hồn: đã hơn 190 km rồi, mà cả đoạn đường này chỉ có 200km!
Thấy ánh mắt Lâm Dung lộ ra dáng vẻ sợ hãi nhìn về bàn tốc độ, Lăng Tị Hiên mới ý thức được mình vừa rồi chỉ lo nghĩ chuyện của mình, không quan tâm cô, vì vậy lặng lẽ hạ tốc độ xuống 4 lần, Lâm Dung thở phào nhẹ nhõm, cười: “Sao anh biết em muốn anh làm gì?”
“Anh muốn không biết tâm tư của em, tương đương cho em lái xe à?” Thấy Lâm Dung cười trấn an, Lăng Tị Hiên biết mới vừa rồi mình hù dọa cô, vì vậy nhịn không được đưa một tay ra, cưng chiều vuốt vuốt tóc Lâm Dung, anh có chút không khống chế được mình.
“Đừng sờ.” Lâm Dung vội vàng né qua một bên, “Lúc ở nhà em chưa có gội đầu.” Cô tính toán về trường học sẽ tắm lại, ở nhà tắm một lần, tới trường học cũng sẽ bẩn.
Lăng Tị Hiên nghe cô nói như vậy, nhịn cười không được: “Có khi nào anh chê em bẩn à?” Nói xong lại cố ý sờ sờ, tóc rất trơn, chỉ là có chút nhờn, không bẩn chút nào, ngược lại có vẻ đẹp mắt hơn.
“Ghét.” Lâm Dung vốn là tốt bụng nhắc nhở anh, nhưng anh lại không có cảm kích.
“Dung Dung.” Đột nhiên Lăng Tị Hiên gọi cô.
“Ừ, có chuyện gì?”
“Anh vốn muốn lái xe thật nhanh, nhưng lại trúng vùng chắn xe trong thành phố, nên không nhanh được, nhưng ở trên đường cao tốc lại hơi nhanh, không có chuyện gì, em không cần phải lo lắng an toàn của mình.” Lăng Tị Hiên sợ cô sợ, nên giải thích cho cô, “Nhưng vừa rồi quả thật có hơi nhanh một chút, sau này anh sẽ chú ý, nếu vẫn chưa yên tâm, anh đi mua cho em một phần bảo hiểm nhân thọ, được không?”
Nghe Lâm Tị Hiên nói đùa, Lâm Dung quên mất sợ hãi, cũng đùa giỡn với Lăng Tị Hiên: “Em biết rồi, anh đi mua bảo hiểm, có phải người được lợi là anh không, như vậy anh càng có lí do để gây ra tai nạn xe cộ.”
Mặc dù đã sớm nghe tài ăn nói của Lâm Dung không tầm thường, nhưng nghe cô nói như vậy, Lăng Tị Hiên vẫn không khỏi giật mình và bội phục: “Tốt tốt tốt, Dung Dung, chỉ nói với em, anh nhận thua.”
Hơn nửa giờ, hai người liền đến trường học, đi tới dưới lầu của kí túc xá, Lăng Tị Hiên hỏi cô: “Một mình em có thể mang đồ lên không? Nếu không để anh đưa lên giúp em?”
Lâm Dung nhìn đồ một chút, là rất nhiều, vốn là mua không ít thứ, hơn nữa Lăng Tị Hiên lại tặng một giỏ trái cây lớn, sợ rằng phải cầm lên hai lần rồi.
“Không cần, em mang lên hai lần được rồi.” Nếu để Lăng Tị Hiên lên, nếu trong kí túc xá có người nhận ra anh, chẳng phải cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống sao.
Lăng Tị Hiên hơi nhíu mày, nói: “Gọi điện thoại cho bạn trong kí túc xá đi, nói các cô ấy xuống cầm lên giúp em, em cũng không cần đi lên, chúng ta đi ăn cơm.”
“Nhưng nhiều như vậy không tốt đâu.” Lâm Dung vẫn còn do dự.
“Cái này có gì đâu mà không tốt. Các em là bạn cùng phòng, giúp đỡ nhau là việc nên làm.”
“Vậy cũng tốt.” Lâm Dung gọi điện thoại, đang ở dưới lầu chờ bạn học, chỉ có Chu Nguyệt và Triệu Hân ở ký túc xá, Lâm Dung liền gọi bọn họ xuống, đưa đồ cho các cô, Lâm Dung nói: “Bên trong có thức ăn, các cậu chọn đồ mình thích ăn đi.”
“Được, Dung Dung, cậu thật tốt, lần nào cũng cho tụi tớ đồ ăn ngon!” Hai người vô cùng hưng phấn.
Lâm Dung đang muốn đưa gấu bông cho họ, điện thoại đột nhiên vang lên, là Lăng Tị Hiên, Lâm Dung một tay cầm gấu bông, một tay nghe điện thoại: “Sao vậy?”
“Gấu bông không cần cầm lên, cho anh được không?” Lăng Tị Hiên hỏi cô, anh cũng không muốn Lâm Dung cả ngày ôm gấu bông của người đàn ông khác tặng để ngủ.
“Anh muốn nó, bộ nó có ích gì à?” Lâm Dung hỏi.
“Chắc chắn hữu dụng, cho anh đi, bình thường em không hẹp hòi chút nào, sao hôm nay lại keo kiệt thế? Có phải nó có ý nghĩa đặc biệt gì không?” Lăng Tị Hiên cố ý khiêu khích cô.
“Thật là, cho anh thì cho anh, em còn chê nó phiền phức đấy.” Vốn dĩ Lâm Dung tính toán đưa cho bạn, vật này con gái rất thích.
Vì vậy lại ôm gấu bông ngồi lên xe, ném nó cho Lăng Tị Hiên, bởi vì chơi bóng rổ từ nhỏ, nên Lăng Tị Hiên rất thuần thục đưa tay tiếp nhận, anh nhìn xung quanh, không ngừng nghiên cứu, chỉ chốc lát liền tìm được một phong thư sau khóa kéo, nhìn anh cầm phong thư ra ngoài, đột nhiên Lâm Dung nghĩ đến Ngô Chí đã từng nói bên trong có một phong thư dành cho mình, nghĩ thầm má ơi, thật may là không có đưa cho bạn học, nếu không mắc cỡ chết.
“Đưa thư cho em.” Lâm Dung muốn giành lại, Lăng Tị Hiên không cho, thấy lá thư này, tâm tình vốn xem Ngô Chí chưa ra gì cũng hoàn toàn phiền não, rất có kích động muốn đá cái bàn. Không đợi Lâm Dung phản đối, anh tự làm chủ mở phong thư ra xem.
Nội dung bức thư giống như trong tưởng tượng của anh, chỉ đơn giản là viết những câu thích Lâm Dung, mà Lâm Dung rất tuyệt tình, còn viết anh ta sẽ không buông tha, sẽ làm cho Lâm Dung tin tưởng anh ta. Cách diễn đạt không sai, con trai khoa Văn Học đại khái đều sẽ viết thư tình, chỉ là lỗi chính tả hơi nhiều một chút, đoán chừng là vì quá khẩn trương. Xem thư xong, tâm tình Lăng Tị Hiên kém hơn rồi, không có đợi Lâm Dung muốn xem hay không liền ném đi.
Lâm Dung cực kì tức giận, cô liền mở cửa xe đi ra ngoài.
Lăng Tị Hiên nhìn xong càng tức giận hơn, mở cửa xe đuổi theo, dùng sức kéo Lâm Dung vào trong xe: “Đi đâu? Đi ăn cơm với anh!” Lâm Dung phản kháng, liều mạng muốn rút tay mình ra, nhưng anh hạ thủ không lưu tình chút nào, ấn cô trên chỗ ngồi, bản thân ngồi xuống, đóng cửa xe liền nổ máy.
Sau khi ngồi xuống Lâm Dung cảm thấy tay mình đau, sức lực Lăng Tị Hiên vốn rất lớn, hơn nữa vừa rồi mình có phản kháng, anh thì càng dùng sức, ngay lập tức trên cổ tay đã xuất hiện một lằn đỏ, không khí trong xe thì không cần phải nói, Lăng Tị Hiên nghiêm mặt, không nói câu nào, không khí trong xe đè nén như thủy triều đang dâng lên từng đợt từng đợt, cho đến lúc nhấn chìm luôn cả Lâm Dung, trong lòng không khỏi uất ức: cô làm sai cái gì? Anh ta thích cô không phải là lỗi của cô, cô còn là người bị hại lớn nhất, bị người khác quấn lấy không nói, bây giờ Lăng Tị Hiên còn bày sắc mặt cho cô nhìn, nói gì thích cô, thích cô chính là khi dễ cô vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, vốn là da mặt mỏng rốt cuộc cũng không ngăn được nước mắt rơi không ngừng, giống như trời mua vậy. Bởi vì không muốn cho Lăng Tị Hiên thấy, cho nên thỉnh thoảng Lâm Dung lại cuối đầu, thỉnh thoảng lại quay đầu ra phía cửa sổ, huống chi lúc cô khóc tới bây giờ cũng không có bất kì âm thanh hoặc tiếng động nào, nên cũng không có vẻ gì là khác thường.
Lăng Tị Hiên vừa bắt đầu chỉ là tức giận lái xe, cố tình không để ý đến Lâm Dung, nhưng sau một hồi thông suốt, đến lúc đèn đỏ phải dừng lại, thấy Lâm Dung vẫn cúi đầu, cũng không nhẫn tâm nữa, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô, kêu một tiếng: “Dung Dung.....”
Lâm Dung không có phản ứng.
Lúc này Lăng Tị Hiên mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nâng mặt của Lâm Dung lên, nhất thời kinh hãi: hai hàng nước mắt trong suốt đang nhỏ xuống dưới —— giống như là chuỗi ngọc bị đứt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dung cũng sớm bị nước mắt biến thành mặt mèo, làm cho tay anh để dưới cằm của cô, đều bị nước mắt làm ướt, nhưng nước mắt của Lâm Dung vẫn chảy xuống không ngừng.
“Dung Dung, sao vậy? Ngoan, đừng khóc.” Lăng Tị Hiên càng đau lòng hơn, vội vàng lau nước mắt cho cô, không ngờ càng lau lại càng nhiều.
“Thật xin lỗi, Dung Dung, là anh sai, anh xin lỗi, đừng khóc nữa được không? Sau này anh sẽ không chọc em đau lòng nữa!” Đây là lần đầu tiên Lăng Tị Hiên thấy Lâm Dung khóc, đau lòng không được, hoảng hốt cũng không được, Lâm Dung này, sao lúc khóc lại không có chút âm thanh hay động tác nào vậy, anh đang ngồi ở bên cạnh cô, thế nhưng cũng không có cảm giác.
“A....... Đau.....”Thật lâu Lâm Dung mới nặn ra một chữ.
Nghe như thế, Lăng Tị Hiên sợ hết hồn: “Đau? Nơi nào đau?”
Lâm Dung lấy tay lau lau nước mắt, chỉ chỉ cổ tay mình: “Nơi này.”
Lúc này Lăng Tị Hiên mới chú ý tới, vừa rồi lúc kéo tay Lâm Dung anh dùng quá sức, da cô non, hiện tại đã có chút sưng lên. Nhẹ nhàng kéo tay Lâm Dung nhìn, lúc này lòng Lăng Tị Hiên đã ăn năn đến tái ruột rồi: anh ăn dấm chua như vậy, giận dỗi Lâm Dung cái gì, cô vừa không có lỗi, bị người khác vấy lấy, trong lòng cô cũng phiền, chẳng những anh không nghĩ biện pháp giúp cô, còn giận cô, thật là không nên. Nghĩ như vậy, Lăng Tị Hiên thật không thể tát cho mình hai bạt tay, anh cẩn thận giúp Lâm Dung xoa xoa cổ tay chỉ sợ làm cô đau, vừa xoa vừa hỏi cô: “Đỡ hơn không?”
Lúc này nước mắt Lâm Dung đã dừng lại, thút tha thút thít gật đầu: “Ừ..... Đỡ hơn một chút rồi.” Đột nhiên lại nhớ tới chính Lăng Tị Hiên hại mình như vậy, dùng sức rút tay ra ngoài: “Anh đừng đụng em!” Nhưng bởi vì đau lại dừng tay lại, không nhịn được kêu một tiếng.
Thấy cô như vậy, Lăng Tị Hiên đâu còn để ý thái độ của cô đối với anh là gì, đau lòng dụ dỗ cô: “Nghe lời, đừng động, một hồi liền hết đau.” Nói xong cầm cổ tay cô lên thổi thổi, anh cũng không biết làm vậy có thể làm cho Lâm Dung hết đau không, chỉ là tốt xấu gì cũng có chút tác dụng, cho nên liền thử một chút.
Một lúc lâu Lăng Tị Hiên đang giúp cô xoa tay, đèn đỏ cũng biến thành đèn xanh rồi, xe cũng không chạy, tài xế xe phía sau thấy xe Lăng Tị Hiên không nhúc nhích, liên tục bóp còi, Lăng Tị Hiên định lái xe ra, dừng ở cửa siêu thị, anh như rất biết xoa bóp, Lâm Dung cho là cái này là do làm lính thường bị thương, có kinh nghiệm, nhưng không biết Lăng Tị Hiên là bị mẹ và ông nội dạy dỗ. Qua một hồi lâu, Lâm Dung cảm thấy ngượng ngùng, gọi Lăng Tị Hiên một tiếng, nhẹ nhàng rút tay lại.
“Dung Dung, thật xin lỗi, mới vừa rồi anh.... Không nên đối xử hung dữ với em như vậy, còn làm cổ tay em bị thương.” Lăng Tị Hiên vừa hối hận lại vừa tự trách, không biết nên nói sao cho phải để Lâm Dung hiểu.
“Bây giờ không đau.” Thấy Lăng Tị Hiên kiên nhẫn xoa bóp cho mình lâu như vậy, đoán chừng tay anh khẳng định đau, Lâm Dung cũng nghiêm túc nói với anh, “Lần sau nếu anh lại đối xử với em như vậy, cả đời em sẽ không để ý đến anh!” Lâm Dung uy hiếp anh.
“Được được được, anh đảm bảo, đời này sẽ không có lần hai, nếu không cả đời này anh sẽ không tìm được vợ, có được không?” Lăng Tị Hiên cố ý đùa cho Lâm Dung cười.
Nghe anh nói thế, Lâm Dung cũng không nhịn cười được.
“Đi, chúng ta đi ăn cơm.” Thấy Lâm Dung cười, Lăng Tị Hiên cũng yên tâm không ít.
Cơm nước xong đưa cô về, Lăng Tị Hiên cẩn thận hỏi cô: “Hôm nay có thể đưa em tới dưới lầu không?” Ý anh là lái xe đi.
“Ừ.” Lâm Dung gật đầu một cái, sau đó đột nhiên hỏi một câu, “Lăng Tị Hiên, bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?” Cô không hiểu rõ, thậm chí không biết chuyện gì xảy ra với mình, mặc dù không thích anh, nhưng cũng không ghét anh, lại càng không cự tuyệt anh.
Lăng Tị Hiên sững sờ, nhìn cô nói: “Anh rất thích em, nhưng bây giờ em không thích anh, nên bây giờ chính là anh theo đuổi em.”
“Nhưng hiện tại em không hiểu nổi mình, em giống như chưa bao giờ cự tuyệt anh.” Lâm Dung giống như là đang lầm bầm, nhưng Lăng Tị Hiên vẫn nghe được.
“Dung Dung, em đừng lo lắng, bây giờ anh muốn cho em khoái hoạt hơn một chút, anh cảm thấy thời gian chúng ta ăn cơm chung, lúc đó em rất vui vẻ, cho nên mới thường dẫn em ra ngoài. Nếu như một ngày kia, em gặp một người có thể làm em vui vẻ, hoặc là đột nhiên em nhận ra em không hề thích anh, vậy em liền cự tuyệt anh.... anh sẽ tiếp nhận, cũng sẽ không quấy rầy em.” Lăng Tị Hiên nhìn cô, nói nghiêm túc.
Nghe đến mấy câu này, lòng Lâm Dung như có dòng nước ấm chảy qua, thực tế, Lăng Tị Hiên này, có lúc làm cho cô rất tức giận, nhưng cũng có lúc làm cho cô rất cảm động.
“Nếu như thế, em sẽ nợ anh càng ngày càng nhiều.” Lâm Dung cúi đầu.
Đến giờ Lăng Tị Hiên mới hiểu cô lo lắng cái gì, anh cười nói với Lâm Dung: “Sao em biết thiếu anh cái gì, lúc ở cùng với em, em làm cho anh vui vẻ trước nay chưa từng có, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một cô gái cho anh nhiều như vậy, cho nên, anh rất cảm ơn em.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, giống như không phải đang gạt mình, Lâm Dung nghĩ thầm, vậy thì mặc kệ, đi một bước tính một bước! Cô ngẩng đầu cười cười: “Vậy thì tốt, chúng ta giống như bây giờ được không?”
“Đương nhiên được rồi, bé ngốc.”