Edit: Cá Mặn
“Anh coi con chó độc thân kia kìa.”
Lần trước quay Đối đầu vui vẻ mới là phần đầu, hôm nay bọn họ đi quay phần cuối.
Lúc Diệp Triều đưa Đỗ Tinh Hà đến khách sạn lải nhải dặn dò đủ thứ: “Đêm nay cậu đừng có uống rượu nữa, vạn nhất lại xảy ra thêm chuyện gì cậu coi chừng tôi.”
Đỗ Tinh Hà nói: “Yên tâm đi, hôm nay tôi tuyệt đối không uống.”
Đỗ Tinh Hà đến phòng hóa trang thì thấy đã có người tới trước, là khách quý mới mời đến ở kỳ này, Đỗ Tinh Hà vừa thấy gương mặt đó trong gương ngay cả bước cũng không bước nổi.
Là người cách đó không lâu vừa mới thổ lộ với hắn, Trình Lược.
Đỗ Tinh Hà tức khắc không muốn bước vào phòng hóa trang, hắn tay chân nhẹ nhàng lui về sau, đâm sầm vào lồng ngực Văn Cữu, Văn Cữu ôm lấy hắn: “Không vào trang điểm sao?”
Trình Lược nghe thấy tiếng động liền buông di động đứng lên nghênh đón bọn họ: “Tinh Hà, thầy Văn, các anh tới rồi sao?”
Văn Cữu chưa từng gặp qua Trình Lược, anh nhẹ nhàng đáp lại liền không nói nữa, Đỗ Tinh Hà chỉ có thể cười giả lả chào hỏi hắn: “Trình Lược, đã lâu không gặp!”
Trình Lược duỗi tay muốn ôm Đỗ Tinh Hà, Văn Cữu nhanh tay lẹ mắt che Đỗ Tinh Hà ở phía sau, sau đó vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Văn Cữu.”
Trình Lược đành phải nửa đường đổi thành tư thế bắt tay nắm lấy tay Văn Cữu: “Chào thầy Văn, tôi là Trình Lược.”
Sau đó ba người chẳng ai nói gì, theo thứ tự ngồi xuống, Đỗ Tinh Hà ngồi giữa hai người.
Văn Cữu cầm di động không biết đang làm cái gì, liên tục gõ chữ.qua nhà chính chủ mà đọc
Trình Lược xích lại gần bên Đỗ Tinh Hà nói: “Tinh Hà, chuyện lần trước tôi nói cậu thấy thế nào?”
Đỗ Tinh Hà lơ đãng nhích nhích qua bên phải một chút: “Tôi không thấy gì cả, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng trên WeChat với anh rồi.
Trình Lược, chúng ta chung một giới, cơ hội gặp mặt rất nhiều, anh đừng ép tôi phải cự tuyệt thẳng thừng.”
Trình Lược không cam lòng, lặng lẽ vươn tay chạm vào tay Đỗ Tinh Hà: “Thử một lần đi! Có khi cậu cảm thấy chúng ta……”
“Đừng chạm vào cậu ấy.” Văn Cữu không biết đã buông di động từ khi nào, anh bước tới bên cạnh Đỗ Tinh Hà, gỡ tay Trình Lược ra: “Chú ý thân phận của cậu.”
Trình Lược chỉ là người mới tới, không dám kêu ca với Văn Cữu, hắn ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ muốn hẹn Tinh Hà ra ngoài chơi!”
Đỗ Tinh Hà quen Trình Lược lúc đóng chung một bộ phim, diễn hai tháng Trình Lược cứ quấn lấy hắn trong thời gian dài, Đỗ Tinh Hà phiền vô cùng, nhưng bởi vì quay phim nên hắn không muốn khiến quan hệ hai bên trở nên quá căng thẳng.
Nhưng giờ Trình Lược làm trò trước mặt Văn Cữu muốn hẹn hắn ra ngoài chơi cũng thật làm Đỗ Tinh Hà buồn nôn một phen, thật đúng là gặp người nói tiếng người.
“Cậu ấy sẽ không đi chơi với cậu, cậu cũng đừng dây dưa nữa.” Văn Cữu kéo Đỗ Tinh Hà đến ngồi xuống chỗ của mình, sau đó xoay người nhìn chằm chằm Trình Lược: “Cậu tự lo cho bản thân mình đi, đừng để người khác phải dạy dỗ cậu.”
Trình Lược nào dám nói thêm gì nữa, hắn mới ra mắt được một năm ngắn ngủi, do may mắn nên trong giới giải trí cũng tạo nên chút tiếng tăm, nhưng chắc chắn vẫn kém xa người đã lăn lộn bảy tám năm như Văn Cữu.2kmangcutvimoe
Đỗ Tinh Hà hoàn toàn không muốn ở chung một phòng hóa trang với Trình Lược, nhưng hắn không nhờ nhân viên công tác giúp hắn đổi phòng là vì sợ người ta nói hắn tự cao tự đại.
Văn Cữu kéo cái ghế dựa của Đỗ Tinh Hà đến ngồi vào bên phải hắn: “Cậu cứ ngồi bên cạnh tôi đi.”
Đỗ Tinh Hà liếc anh một cái, thấy sắc mặt anh có chút không tốt nên cũng không nói gì nữa.
Tiết mục bắt đầu quay, Văn Cữu cùng Đỗ Tinh Hà một tổ, Trình Lược cùng một nữ khách mời khác một tổ, tiến hành chơi trò chơi bắn súng nước, Đỗ Tinh Hà đổ nước vào súng nước vừa lôi kéo ống tay áo của Văn Cữu nói: “Đừng để bọn họ sống sót!”
Đỗ Tinh Hà nói rất chi là nghiêm túc trang trọng, Văn Cữu bị hắn chọc cười: “Cậu đúng là……”
Kết quả ván đấu đầu tiên Văn Cữu chơi còn ác hơn cả Đỗ Tinh Hà, anh một mực nhắm súng bắn nước vào Trình Lược, Trình Lược bị anh tập kích dồn dập căn bản không hề có năng lực đánh trả.
Ngay cả Đỗ Tinh Hà cũng nhìn không được, lôi kéo quần áo ngăn cản ôm người trở về: “Được rồi được rồi, trò chơi kết thúc rồi.”
Quay xong chương trình người chủ trì lại mời bọn họ đi ca hát uống rượu, Đỗ Tinh Hà đi theo hát mấy bài nhưng không dám uống rượu bọn họ đưa qua.
Nhưng bọn họ cứ thay phiên nhau mời rượu, sau vài lần Đỗ Tinh Hà cuối cùng vẫn cầm cái ly theo bọn họ uống tới uống lui.
Văn Cữu bắt chéo chân ngồi ở một bên không nói lời nào, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Đỗ Tinh Hà chưa từng rời đi.
Trình Lược lặng lẽ ngồi vào bên cạnh anh: “Anh thích cậu ấy đúng không?”
Văn Cữu nhìn thoáng qua Trình Lược bên cạnh, có chút bất mãn: “Biết tôi thích cậu ấy thì tránh xa cậu ấy một chút.”
Trình Lược chân chó mời anh một ly rượu: “Tôi nào dám cùng thầy Văn cướp người chứ hahaha.
Lúc đó tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến.”
Văn Cữu cho hắn một cái liếc mắt rồi không nói chuyện nữa, lại tiếp tục nhìn ngắm Đỗ Tinh Hà.
Đỗ Tinh Hà uống có hơi no bụng, không biết sao những người này cứ liên tiếp khuyên hắn uống rượu cho bằng được, hắn giãy giụa đứng lên: “Mọi người, tôi đi toilet một chút, xin lỗi không tiếp được.”
Đỗ Tinh Hà lung lay đi ra ngoài, Văn Cữu cũng đi theo hắn ra ngoài, chờ đến khi tiến vào toilet thuận tay đem tấm biển đang dọn dẹp chuyển ra để ngoài cửa.
Lúc anh đi vào Đỗ Tinh Hà đang gọi điện thoại, hắn say đến mức khó khăn tìm không ra nam bắc, đem điện thoại đến trước mặt mắt nhắm mắt mở vuốt màn hình, cuối cùng mới kề bên lỗ tai.
Văn Cữu cười khẽ, đây không phải là muốn đi toilet, đây là uống say chạy đi tìm viện binh.reup làm chó dmm truyện full truyện hd wiki1
Di động trong túi anh rung ong ong lên, lấy ra xem thì thấy cuộc gọi của Đỗ Tinh Hà.
Đỗ Tinh Hà nói năng không rõ: “Diệp Triều, mau tới đón tôi.”
Văn Cữu vừa tiếp liền nghe Đỗ Tinh Hà cách đó không xa nói một câu, hóa ra là muốn gọi cho Diệp Triều, anh cúp máy.
Đỗ Tinh Hà nghe thấy tiếng tút tút vang lên bên tai, hắn đưa điện thoại ra nhìn: “Sao lại……”
Văn Cữu đi qua giựt lấy di dộng của hắn cất vào trong túi mình, sau đó ôm mặt hắn nâng lên: “Cậu say rồi.”
“Uống hơi nhiều.” Đỗ Tinh Hà gật đầu sau đó lại dùng hai tay ôm hai má Văn Cữu nói: “Anh là Văn Cữu?”
“Ừm!”
Đỗ Tinh Hà đứng không vững, thân mình dần dần tụt xuống, Văn Cữu kéo hắn lên ấn lên trên tường, Đỗ Tinh Hà nghiêm túc nhìn mặt anh gọi một tiếng: “Anh trai ơi.”
Khi còn nhỏ Đỗ Tinh Hà vẫn luôn gọi Văn Cữu như vậy, sau đó lên cấp hai không còn gọi nữa.
Đã lâu rồi Văn Cữu chưa được nghe hắn nghiêm túc gọi mình là anh trai như vậy.
Anh có chút động tình, không kiềm nổi muốn kề lại gần hôn hắn, Đỗ Tinh Hà cũng không nhắm mắt, cứ nhìn anh chằm chằm, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Lúc Văn Cữu sắp hôn được hắn Đỗ Tinh Hà bỗng nhiên nấc lên: “Huệ!”
Hắn không kịp phòng bị ói ra, Văn Cữu muốn tránh nhưng tránh không kịp, bị hắn phun đầy người, phun xong hắn lại cực kỳ ghét bỏ né sang một bên như thể mấy thứ này không phải do hắn ói.
Văn Cữu nhìn Đỗ Tinh Hà đứng dựa vào tường, giận hết sức mà không biết phải nói gì.
Trợ lý hai người đều không ở đây, Văn Cữu đành phải dùng khăn giấy toilet xử lý đơn giản một chút, sau đó khiêng Đỗ Tinh Hà nhắn tin cho người chủ trì thông báo bọn họ phải về trước.
Thang máy đến Văn Cữu giúp Đỗ Tinh Hà đeo khẩu trang, sau đó tự đeo cho mình.
Văn Cữu bế Đỗ Tinh Hà lên hắn liền nép vào lòng Văn Cữu lôi kéo quần áo anh: “Sao quần áo anh ướt nhẹp vậy?”
Văn Cữu hừ một tiếng không nói lời nào.
Thời gian đã khuya, bên ngoài chẳng có bao nhiêu người, hơn nữa chỗ bọn họ chọn có chút hẻo lánh, cho nên Văn Cữu liền ôm Đỗ Tinh Hà đứng bên ngoài chờ xe, đứng bên trong đợi rất buồn chán.
Lúc đang chờ đột nhiên ven đường xuất hiện một con chó, Đỗ Tinh Hà ngồi trên đùi Văn Cữu ôm cổ anh chỉ vào con chó kia nói: “Anh coi con chó độc thân kia kìa.”
Văn Cữu theo hướng hắn chỉ quay đầu qua xem, con chó kia sủa Đỗ Tinh Hà hai tiếng rồi chạy mất, Đỗ Tinh Hà hứ một tiếng: “Nói nó chó độc thân nó còn bày đặt dỗi sao? Đây vốn dĩ là sự thật.”
Văn Cữu vỗ vỗ lưng hắn không nói gì thêm.bọn chó truyenhd
Một lát sau con chó đó quay lại còn dẫn theo một con chó khác, hai đứa nó ngồi xổm bên cạnh bọn họ.
Ban đầu con chó kia sủa Đỗ Tinh Hà, Đỗ Tinh Hà liền không vui, hắn muốn đứng lên đi theo con chó kia nói chuyện cho ra lẽ, nhưng Văn Cữu ôm hắn không chịu buông tay.
Đỗ Tinh Hà liền ngồi trở lại: “Ngay cả chó còn ỷ lại mình có vợ, không giống ai kia.”
Văn Cữu sắc mặt có chút âm trầm, nhéo nhéo eo hắn nói: “Vợ cậu là ai? Sao tôi không biết?”
Đỗ Tinh Hà hình như biết người kia là ai lại giống như không biết người kia là ai, nhưng vừa rồi mới đi ra hắn biết người kia là ai, hiện giờ ngồi bên ngoài bị gió thổi trong chốc lát hắn lại không nhớ nổi người kia là ai.
Hắn kề sát tai Văn Cữu nhỏ giọng nói: “Vợ của tôi là anh trai, nhưng mà hiện tại còn chưa phải, sau này mới được.”
Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chỉ kêu mỗi mình Văn Cữu là anh trai.
Tay Văn Cữu mất khống chế tăng thêm sức lực, Đỗ Tinh Hà bị anh véo hơi đau, từ trên người anh bò xuống: “Đừng véo tôi.”
Chờ thêm một lát hắn chợt nhớ ra người kia là ai, nhưng giây sau nói gì đó hắn lại quên tiếp, Văn Cữu kéo cổ tay hắn hỏi: “Cậu có biết mình vừa nói gì không?”
Đỗ Tinh Hà nói: “Tôi nói Văn Cữu chính là đồ ngu.”
Nói xong hắn lại đá chân Văn Cữu: “Anh gọi xe kiểu gì mà giờ còn chưa tới!”
Văn Cữu hiểu rồi, hiện giờ hắn say có lúc nhận ra người, lúc lại chẳng nhận ra ai.
Văn Cữu nói: “Cậu say còn rất có trình độ.”
Đến khi hai người về lại được khách sạn Diệp Triều đã sớm chờ sẵn trong đại sảnh, thấy Văn Cữu đỡ Đỗ Tinh Hà đi vào hắn liền biết hôm nay cậu ta lại uống say.
“Cảm ơn thầy Văn đã đưa cậu ấy về, tôi có kêu tài xế nhưng gọi mấy cuộc điện thoại cậu ta đều không nhận.” Hắn chạy tới đỡ Đỗ Tinh Hà: “Đỗ Tinh Hà, không phải cậu đã nói hôm nay không uống rượu sao?”djtme
Đỗ Tinh Hà bị quát tỉnh lại một chút, người dùng giọng điệu này quát hắn chỉ có mỗi Diệp Triều, hắn cười hehe: “Diệp Triều, có thể anh không biết, Trung Quốc chúng ta đã có văn hóa mời rượu từ lâu rồi.”
Diệp Triều không có thời gian để ý tới hắn, Văn Cữu đem di động Đỗ Tinh Hà đưa cho Diệp Triều: “Điện thoại của Tinh Hà.”
Diệp Triều đi theo Văn Cữu cùng nhau nâng Đỗ Tinh Hà trở về phòng, lăn lộn hồi lâu Đỗ Tinh Hà đòi tắm rửa, Diệp Triều liền để hắn đi.
Trong phòng chỉ còn lại Văn Cữu cùng Diệp Triều, Văn Cữu nói với Diệp Triều anh muốn về nhà trước.
Diệp Triều cảm giác hình như hôm nay Văn Cữu rất vui, trong mắt lúc nào cũng mang theo ý cười lấp lóe.Hết chương 8
.