Dọc theo bờ biển Hoa Liên tráng lệ, Lý Tịnh Á hưng phấn giống như đứa bé một đường kêu la, hơn nữa thấy râu giả của Tề Tán Nhân, cô lại càng điên cuồng cười to, vì tránh tai mắt của người khác, thoải mái vui vẻ hưởng thụ cuộc hành trình đến Hoa Liên lần này, Tề Tán Nhân trừ trang bị kính râm như thường ngày, còn đội mũ lưỡi trai, phối với một bộ râu cá trê, nhìn anh như vậy thật sự cực kỳ buồn cười.
Bọn họ không có đặc biệt thăm viếng danh thắng (danh lam thắng cảnh) nào, ở đây khắp nơi đều là cảnh đẹp, muốn cảm thụ thiên nhiên huyền bí ở nơi nào thì dừng bước lại, vừa đi vừa nghỉ, mặc sức tùy tâm sở dục (tuỳ theo lòng mình) giữa cảnh thiên nhiên, khi bọn họ trở lại khách sạn thì đêm đã khuya.
Tắm rửa qua, hai người cũng không vội lên giường, mà là dựa sát vào nhau ngồi ởtrên sàn nhà bằng gỗ của đài ngắm cảnh, đây là phòng khách sạn có thiết kế khiến người ta động lòng nhất, mỗi phòng đều có kính thủy tinh xung quanh đài ngắm cảnh, từ nơi này có thể ngắm ngọn núi um tùm xanh biếc phía xa, nhìn lên trên là trời xanh bao la.
"Nơi này thật là đẹp!" Lý Tịnh Á nằm ở trên đùi Tề Tán Nhân, thoải mái hưởng thụ ngón tay dài của anh hoạt động thân mật ở trên mái tóc cô.
"Đúng vậy, thật là đẹp!" Ánh mắt quyến luyến của Tề Tán Nhân không có ở thế giới bên ngoài kính thủy tinh, mà là ở người phụ nữ trên đùi anh, bởi vì liên quan đến chuyện gội đầu, cô luôn luôn buộc tóc thành đuôi ngựa lại tùy ý xõa ra, sợi tóc đen nhánh lóe ra ánh sáng rực rỡ, mùi thơm thoang thoảng bay vào trong mũi anh.
"Thật là muốn ở chỗ này lâu vài ngày."
"Thật xin lỗi, ngày mai phải tham gai một hoạt động phát ngôn đồng hồ đeo tay, không có biện pháp ở lại lâu." Vì hai ngày nghỉ này, Đinh Nhược Duy sắp phát điên, vốn là kiên trì không thả người, nhưng nghe anh nói sau khi nghỉ phép trở về sẽ chuyển về nhà trọ của mình, anh mới thỏa hiệp.
"Em chỉ là tùy tiện nói một chút, nếu như nghỉ nhiều hơn tầm vài ngày nữa, Tinh Tinh sẽ làm thịt em." Cô nghịch ngợm quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với anh, bởi vì tầm mắt vừa đúng đối diện với dây chuyền hổ phách anh thủy chung đeo ở trên cổ, không nhịn được tò mò đưa tay chạm vào. "Em còn tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới đeo đồ vật này"
"Đây là quà tặng khi anh ra nước ngoài lúc mười hai tuổi, mỗi đứa bé của nhà anh đều có một cái, mẹ anh kiên trì rằng chúng anh nhất định phải đeo ở trên người, bà nói vật này có ý nghĩa là bà thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh chúng anh, có phải rất giống A Q (*) hay không? Cho dù an bài một người giúp việc đặc biệt chăm sóc anh, cũng không thể nào thay thế bà, huống chi là một đồ vật không có sinh mệnh."
(*) A Q là nhân vật trong tác phẩm A Q chính truyện của Lỗ Tấn, là một người có nhiều lý luận “điên khùng”.
"Lúc mười hai tuổi anh đã bị đưa ra nước ngoài?" Cô đau lòng vươn tay vuốt ve gương mặt có chút lạnh lùng của anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng bây giờ của anh, làm người ta rất đau lòng.
Tề Tán Nhân nắm tay của cô đặt ở bên môi khẽ hôn. "Ba anh nói bé trai phải sớm học tập độc lập một chút."
"Nhưng mà, như vậy cũng không khỏi quá sớm đi." Cô hồi tưởng lại lúc mình mười hai tuổi, mỗi ngày cha mẹ già thay phiên đưa cô lên lớp và tan học, ngày có bão, cô còn có thể chen chúc ngủ ở giữa cha mẹ già, bởi vì cô lo lắng nửa đêm đột nhiên cúp điện, phòng không có ánh đèn, cô hoàn toàn không dám ngủ, khi đó, vậy mà anh đã sống độc lập một mình ở nước ngoài.
"Nếu như là em, có lẽ sẽ không đưa đứa bé ra nước ngoài sớm như vậy."
"Đây là dĩ nhiên, đứa bé nên lớn lên bên cạnh cha mẹ."
"Em chuẩn bị sinh mấy người đứa bé giúp anh?"
Hai má Lý Tịnh Á đột nhiên ửng hồng, thẹn thùng rũ mắt xuống. "Sao em phải sinh đứa bé giúp anh?"
"Sau khi chúng ta kết hôn, em đương nhiên phải sinh đứa bé giúp anh."
Rút tay của mình về, cô không được tự nhiên ngồi dậy. "Anh không cần náo loạn."
"Chẳng lẽ em đã quên ban đầu chúng ta đã ước định thời gian ba tháng thử việc sao?"
"Em cho rằng đây chẳng qua là vì ngăn cản em đăng báo tuyển chồng, không thể không dùng một chút thủ đoạn."
Mím chặt môi, anh đối với phản ứng của cô vô cùng bất mãn. "Em thật sự giống như không muốn gả cho anh, có phải em lo lắng anh không nuôi nổi em hay không?"
"Không phải." Mặc dù ở phương diện năng lực kinh tế, anh ở trong mắt cha mẹ già của cô tuyệt đối không đạt yêu cầu, người mẫu ăn bữa hôm lo bữa mai, hôm nay ăn sơn hào hải vị, ngày mai có lẽ sẽ lâm vào khốn quẫn, nhưng cô thật sự không quan tâm, đối mặt với giờ khắc chia lìa này, cô có một cái nhìn sâu sắc thông suốt—— hai người có thể tay nắm tay trong tương lai, như vậy là đủ rồi, những điều kiện bên ngoài kia không phải quan trọng nhất.
"Em đương nhiên không cần lo lắng, anh tuyệt đối có bản lãnh nuôi em, hơn nữa dưỡng em thành trắng trẻo mập mạp."
Quay đầu nhìn màn đêm bên ngoài kính thủy tinh, Lý Tịnh Á thận trọng nói bóng gió: "Anh không biết nên lấy công việc hiện tại làm trọng sao? Anh mới hai mươi bảy tuổi, chính là giai đoạn tham vọng rừng rực nhất, loại chuyện kết hôn sống chết như vậy ít nhất cũng phải qua ba mươi tuổi rồi hãy nói."
"Em chưa từng nghe qua Thành Gia Lập Nghiệp sao? Trước Thành Gia, rồi Lập Nghiệp, anh đã nhận định em là vợ của anh, vậy cần gì phải kéo dài dây dưa?" Chẳng biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy cô đang từng bước từng bước cách xa anh. . . . . . Không, điều này cũng không thể nói là cảm giác bất ngờ xuất hiện, kể từ sau khi cô đề nghị ra ngoài du lịch, đều sẽ thỉnh thoảng nhìn anh ngẩn người, trong mắt có bi thương và lưu luyến không rời.
"Không phải anh muốn quay phim sao?"
Anh hơi ngẩn ra, nhíu mày. "Anh từng nói anh muốn quay phim sao?"
". . . . . . Anh chưa nói qua, chính là trên báo chí đề cập tới." Nhịp tim đập thật sự nhanh, cô thiếu chút nữa không phản ứng kịp.
Không sai, gần đây báo chí đối với chuyện anh nhận đóng phim đưa tin rất nhiều. "Quay phim thì thế nào?"
"Làm gì có người nào đã kết hôn, vợ chồng lại phải chia ra hai nơi?"
Vào lúc này Tề Tán Nhân thật sự ngậm miệng lại, trên thực tế, cũng là bởi vì không lâu nữa anh có thể sẽ bay đến Đại lục đóng phim, ý nghĩ kết hôn không ngừng bành trướng ở trong đầu anh, anh không có ở bên cạnh cô, người phụ nữ này có thể lại chạy đi xem mắt hay không? Anh chỉ nhớ tới lo lắng của mình, lại quên đứng ở lập trường của cô mà suy nghĩ, cô đồng thời cũng vì vậy mà cảm thấy lo lắng.
"Nếu như em thật sự là lựa chọn cả đời của anh, cho dù bao lâu, em đều có thể đợi anh."
"Lúc anh bận bịu quay phim, nếu có người đối với em truy đánh tới cùng, em còn có thể chờ anh sao?"
"Loại chuyện như vậy sẽ không xảy ra."
"Nhưng anh đối với em một chút lòng tin cũng không có."
"Làm sao em lại giống loại phụ nữ chân trong chân ngoài đó?" Mặc dù khuôn mặt cô được cho thanh tú, nhưng cũng không phải loại phụ nữ có thể kích thích đàn ông nhiệt tình theo đuổi, thành thật sự mà nói, tại sao anh lại coi trọng cô? Chuyện này đối với cô mà nói còn là một dấu chấm hỏi làm người ta không nghĩ thấu.
"Không phải, trên đời này có thật sự nhiều tiểu nhân (kẻ ty tiện bỉ ổi) hoành đao đoạt ái (*), mà đầu óc của em lại không quá linh hoạt, rất dễ dàng bị người ta lừa chạy." Từ khi bọn họ quen biết đến nay, anh đối với cô vẫn thiếu hụt cảm giác an toàn, có lẽ loại tâm tình này cả đời cũng không có cách nào thay đổi.
(*) Dùng biện pháp mạnh, dùng bạo lực để cướp đoạt tình yêu.
Lý Tịnh Á vừa buồn cười lại không chịu thua, cô hờn dỗi trừng mắt. "Em đâu có ngốc như vậy?"
Anh nhíu mày liếc cô. "Em chính là ngốc như vậy."
"Anh định lãng phí buổi tối tốt đẹp như vậy để tranh luận chuyện này sao?" Cô đẩy anh ngã ở trên sàn nhà, ngồi ở trên người anh, run rẩy, trêu đùa từ từ cởi dây áo choàng tắm ra, nhìn ánh mắt anh càng ngày càng thâm trầm, cô biết mình thành công dời đi sự chú ý của anh rồi.
Hầu kết của Tề Tán Nhân chuyển động lên xuống, đây là lần đầutiêncô chủ động hấp dẫn anh, bộ dáng kia vừa không lưu loát vừa thẹn thùng, giống như là đang trêu đùa dục vọng dã thú trong cơ thể anh, nhưng anh kiềm chế mình nhào tới cắn nuốt kích động của cô, anh muốn hưởng thụ thịnh yến mê người này thật tốt.
"Kế tiếp em định làm gì?" Ngón tay anh cợt nhã hoạt động qua lại ở trên bắp đùi cô.
Ở phương diện này cô một chút kinh nghiệm cũng không có, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì làm bừa, áo choàng tắm của cô cũng đã bị cởi ra, kế tiếp đương nhiên là đổi lại cho anh, nhưng mà cô thật sự quá khẩn trương, động tác tháo thắt lưng vô cùng đơn giản vậy mà hại lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
"Em có quá chậm hay không?"
"Chuyện như vậy vốn nên từ từ." Anh không thấy tay của cô đang tháo nút sao?
"Anh thích em từ từ, nhưng sẽ bị tổn thương đầu óc, anh đã chờ không kịp rồi." Anh kéo mở áo choàng tắm vẫn đang che cô ra, xoa nhẹ nụ hoa yêu kiều đang đứng thẳng, dịu dàng trêu chọc, vuốt ve, cơ thể cô nhạy cảm lập tức run rẩy đáp lại, anh vui vẻ ha ha ha nở một nụ cười, mặt của cô ửng hồng giống như quả táo.
"Làm sao Á nhi của anh lại nhạy cảm như vậy?" Ánh mắt càng trở nên đen sẫm, anh đẩy áo choàng tắm ra, ngay sau đó áo choàng tắm rơi xuống bên eo của cô, giờ phút này xem ra cô vừa hồn nhiên vừa hấp dẫn, bên dưới bụng bị đốt nóng rực vội vã thúc giục bước chân của anh.
Khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, Lý Tịnh Á cảm thấy mình không thể hít thở, không thể làm gì khác hơn là bất lực nhắm mắt lại, tiếp theo có thể cảm giác anh ngồi dậy, môi lưỡi nóng bỏng thay thế cho đôi tay quấn vòng quanh nụ hoa vừa nở, hai tay của cô không tự chủ trượt vào mái tóc đen hoang dã của anh, yêu kiều phụ họa cho sự trêu đùa của anh.
"Á nhi, mở mắt nhìn anh."
Cô thẹn thùng lắc đầu một cái, anh dịu dàng thúc giục cô mở ra mắt, một lúc lâu, cô chậm rãi mở hai mắt bối rối xấu hổ ra, lần này đến phiên anh để cho cô nằm ở trên sàn nhà, môi lưỡi của anh cùng hai tay đồng thời lưu luyến trên mỗi một tấc cơ thể cô, lưu lại ấn ký nhiệt tình triền miên. "Em thật là đẹp!"
"Tán Nhân. . . . . ." Cô lặng lẽ nói một câu "Em yêu anh", chỉ mong anh sẽ tha thứ khi cô buông tay.
"Á nhi, Á nhi của anh, nói cho anh biết, em là của anh." Từ lúc bắt đầu, nghe chính miệng cô xác nhận mình thuộc về anh, chuyện này đã biến thành thói quen của anh, giống như như vậy thì có thể nắm chặt cô, giống như như vậy thì có thể khiến cho lo lắng tan thành bọt biển.
"Vâng, em là của anh." Nhưng cô lại phải rời khỏi anh.
"Đúng, em là của anh, cho dù anh ở đâu, em sẽ ở đó, chúng ta cả đời không xa rời nhau." Anh vùi thật sâu vào trong cơ thể cô, cảnh xuân tươi đẹp nhanh chóng lan tràn ra. . . . . .
Một đêm này, Lý Tịnh Á hoàn toàn không có cách nào đi vào giấc ngủ, hai tay hai chân ôm lấy Tề Tán Nhân bên cạnh, cô chăm chú nhìn người đàn ông đang chìm vào giấc ngủ, lưu lại mỗi đường nét của anh trong đầu, qua tối nay, cô cũng không có cơ hội thân mật nhìn anh như vậy nữa, cô muốn cất giấu anh thật sâu ở đáy lòng.