Ứng Cử Viên Ông Xã Đầu Tiên

Chương 5-1




Đây là tình huống gì? Tại sao nửa đêm canh ba cô phải rời giường giúp người đàn ông này nấu thức ăn khuya?

Mặc dù nghìn lần vạn lần không muốn, nhưng Lý Tịnh Á vẫn mặc tạp dề vào, cầm cái xẻng lên, vừa rạng sáng, vì Tề Tán Nhân rang xào một đĩa mì xào thịt băm trứng, hơn nữa nhìn dáng vẻ anh ăn rất thỏa mãn, thế nhưng cô không tự chủ cùng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Xem ra, cô tám phần là bị Tề Tán Nhân hạ ma chú đáng sợ gì đó, nếu không, làm gì có người nào ngốc như cô chứ?

"Anh bận rộn công việc nên chưa ăn bữa tối sao?" Sáng sớm anh gọi một cuộc điện thoại cho cô, nói anh vẫn còn đang làm việc, không có biện pháp trở lại ăn bữa tối, lúc ấy cô bán tín bán nghi, bởi vì từ bên anh truyền đến âm thanh ầm ĩ ngất trời, cảm thấy khả năng đang cuồng hoan mua vui tương đối cao, vì thế, cô buồn rầu đến bữa tối ăn không vô.

"Đúng vậy." Tề Tán Nhân thật thỏa mãn vỗ bụng, dạ dày anh thật sự bị cô nuôi hư, thật ra thì sau Fashion Show tối nay có một bữa tiệc, nhưng đối mặt với những món ăn kia của khách sạn, thế nhưng anh lại không muốn ăn, tâm tâm niệm niệm (tập trung) nghĩ tất cả đều là Lý Tịnh Á đang xử lý việc nhà.

Chẳng lẽ tài nấu nướng của cô thật sự tốt hơn đầu bếp ở khách sạn? Ngược lại cũng không phải, đơn thuần là cảm giác chủ quan, cô nấu thức ăn chính là đặc biệt ngon miệng, đặc biệt hợp tính khí của anh, có lẽ là bên trong những món ăn này có nụ cười ngọt ngào ngây ngô của cô.

"Anh muốn uống cà phê." dien dan l/.ê q/.uý đ/.ôn

"Không được, thời điểm này làm sao có thể uống cà phê? Tôi lấy cho anh một ly nước cam."

Cô đứng dậy trở vào phòng bếp, khi một lần nữa mang theo nước cam đi ra, anh đã dời trận địa đến vùi ở trên sofa dài, cô đưa nước cam cho anh, tiện chọn ghế sofa một người bên cạnh ngồi xuống.

"Tại sao anh làm việc trễ như thế?"

Uống nước cam man mát lành lạnh, tâm tình của anh vui sướng đến mắt cũng híp lại. "Hôm nay có hoạt động."

Mở miệng ra rồi lại đóng lại, nếu như cô hỏi anh đang làm công việc gì, sẽ biểu hiện quá mức tò mò hay không? Mặc dù giữa bọn họ từng có hành động mập mờ, nhưng mà trên danh nghĩa, bọn họ chỉ là hàng xóm, hỏi thăm quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ làm người ta cảm thấy bị xâm phạm đời tư.

"Công việc rất quan trọng, nhưng cũng không thể vì vậy mà bị đói bụng, ông chủ hẳn sẽ không không cho anh thời gian ăn cơm đi?"

"Anh chỉ có thời gian ăn sandwich, nhưng anh thà bị đói bụng, cũng không ăn sandwich lạnh ngắt."

"Ông chủ của anh quá độc ác, tại sao chỉ cho một chút thời gian như vậy?"

"Đầu năm nay thiếu sót nhất của ông chủ đứng đầu chính là tinh thần nhân đạo, vì sinh tồn, cũng đành phải im hơi lặng tiếng, em có cảm thấy anh rất không có tiền đồ hay không?"

"Không biết, nhịn một chút cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, cậy mạnh thì quá ngu xuẩn!"

"Nếu như không phải đã sớm qua mười tám tuổi, anh nhất định sẽ nói anh không làm." Mặc dù người mẫu đương nhiên phải đứng ở trên sân khấu, nhưng thời khắc anh không thích nhất chính là đứng ở trên sân khấu, người mẫu trên sân khấu là một con búp bê không có năng lực, vậy tại sao phải làm người mẫu? Tạm thời gọi là thử thách thì cũng tốt, chứng minh chuyện mình không muốn làm cũng đều có thể làm tốt, đây mới thật sự là thành công.

"Mỗi một công việc đều có khó khăn của nó, lạc quan một chút, chuyện lớn sẽ hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ sẽ hóa thành không có việc gì."

"Anh muốn ứng tuyển." Anh đột nhiên không đầu không đuôi nói.

"Hả?"

"Không phải là em đang tuyển chồng sao?" Anh chuyển mắt đến bàn trà nhỏ, mới vừa rồi lúc cô đang xào mì, anh bất ngờ phát hiện tờ giấy kia. . . . . . Cũng không thể nói là ngoài ý muốn, mỗi lần lúc cô nấu ăn, anh luôn có thói quen nhìn xung quanh một chút, giống như làm như vậy sẽ gần nhau hơn, có thể thâm nhập càng sâu để hiểu rõ cô.

Sợ run hồi lâu, cuối cùng Lý Tịnh Á cũng nhớ tới, khi về đến nhà, cô có thói quen để điện thoại ở trên bàn trà, lúc cầm điện thoại, thuận đường rút tấm "Giấy quảng cáo" ra, tiếp theo dứt khoát ép tờ giấy kia ở phía dưới điện thoại trên bàn trà nhỏ.

"Anh thật thích nói giỡn." Lý Tịnh Á thẹn thùng gãi đầu, tại sao cô lại làm trò cười ở trước mặt anh?

"Mặc dù người nhà nói anh không quá nghiêm chỉnh, nhưng lúc nào có thể nói đùa, lúc nào nên nghiêm túc, anh không đến nỗi không phân biệt được."

"Cái đó. . . . . . Chậc. . . . . . Cái đó. . . . . . Là bạn tốt đùa giỡn, không phải thật." Cô không tự chủ đè lên ngực, trời ạ! Làm sao nhịp tim lại nhanh như vậy?

"Chúng ta trước thử việc ba tháng." Anh tự nhiên nói tiếp.

"Thử, thử việc?" Cô kinh ngạc chớp mắt, nhịp tim vẫn đang mất tốc độ.

"Mỗi công việc không phải đều có thời gian ba tháng để thử việc sao? Cho lẫn nhau một đoạn thời gian để cọ sát, không biết đây là quy tắc ai phát minh, nhưng cũng có chút ít đạo lý."

Trước khi nam nữ chính thức kết làm vợ chồng, bình thường sẽ trải qua một bước —— đính hôn, cái này cô biết, nhưng thời gian thử việc —— khẳng định là chưa bao giờ nghe thấy. . . . . . Trời ơi! Cái này hoàn toàn không phải là trọng điểm! "Đây thật là do bạn bè đùa giỡn, anh không cần tin là thật."

"Nói ra mà nói, tát nước ra ngoài, tại sao có thể không chịu trách nhiệm?" Anh chuyển hai chân qua trên mặt thảm lông dày, nghiêng người ngang nhiên xông qua, đưa tay rút tờ giấy dưới điện thoại ra, hai ba lần liền xé thành mảnh nhỏ, tiện tay ném vào thùng rác nhỏ bên cạnh, cuối cùng đồ chướng mắt này cũng biến mất trước mắt anh! "Em có anh rồi, không bao giờ cần những thứ này nữa."

Lý Tịnh Á rất muốn tiếp tục kiên trì đây chẳng qua là do bạn bè đùa giỡn, nhưng chính cô cũng cảm thấy chứng khí hư rồi, thật sự là không nói nên lời.

Nếu nói là nội dung ứng tuyển trên trang giấy chỉ là đùa giỡn, làm sao cô lại giữ lại mà không vứt bỏ? Cử chỉ của cô quả thật có chút không bình thường, đừng trách Tề Tán Nhân xem chuyện ứng tuyển là sự thật, nhưng mà, anh đang nghiêm túc sao?

Không có đạo lý, làm gì có người nào qua loa quyết định chuyện lớn cả đời như vậy. . . . . . Không đúng, ít nhất anh còn muốn thử việc ba tháng, đoạn thời gian này anh tùy thời có thể trả lại hàng.

Nếu như bất cứ lúc nào anh cũng ôm ý định trả hàng, vậy thì ứng tuyển làm gì? Chẳng lẽ là lo lắng cô thật sự đăng báo tuyển chồng, anh chỉ tốt bụng xung phong nhận việc?

Không sai, mọi người đều biết rõ đăng báo tuyển chồng hoàn toàn là chuyện cực kỳ ngu xuẩn, suy nghĩ một chút gần như bữa tối mỗi ngày đều do cô chiếu cố, nếu như không nhảy ra ngăn cản cô làm chuyện điên rồ, anh sẽ thấy có lỗi với lương tâm của mình?

Đúng, mọi chuyện chính là như vậy, cô không cần thấy quá nghiêm trọng, nếu anh có ý tốt, cô nên tiếp nhận, dù sao khi tỉnh dậy, chuyện này cũng sẽ nhẹ nhàng bay ra sau đầu.

Đúng vậy, đạo lý rất rõ ràng, đầu óc cũng được khai thông, nhưng trong đầu lại giống như bị say tàu, lung la lung lay, không bình tĩnh được, đây là dĩ nhiên, nếu như người đàn ông khác nói muốn ứng tuyển làm chồng cô còn chưa tính, cố tình lại là anh —— một người đàn ông luôn hại cô ý loạn tình mê, suy nghĩ lung tung.

Không được, cô không thể chìm vào được, đây là mơ, vừa tỉnh dậy, cái gì cũng không có.

Không sai, tỉnh dậy, chuyện đã xảy ra vào rạng sáng đều trở thành một giấc mơ vào ban đêm, cô rất tin tưởng như thế rồi tự nói với mình, một lần lại một lần, mà trải qua một ngày yên lặng, suy nghĩ của cô cũng dần dần thoát khỏi chuyện này, nhưng mà, bây giờ là tình trạng gì?

"Em thích loại kiểu dáng nào?" Tề Tán Nhân nhàn nhã uống nước trái cây kì lạ. d đ -le- -quy- -don-

Nhìn phía trước cô trưng bày những cặp nhẫn tình nhân khảm kim cương, lại nhìn quản lý ngồi ở đối diện đang tươi cười rạng rỡ, bây giờ cô lại đang chọn nhẫn, có lầm hay không?

Lắc đầu, cô dùng chút trí nhớ ngẫm lại, mười một giờ đêm, trừ ngành ăn uống, đại bộ phận thương gia đều đã đóng cửa, bọn họ lại đang ở trong tiệm châu báu này hưởng thụ cấp chiêu đãi của khách quý, đây tuyệt đối là mơ, bởi vì cuộc sống thực tế không thể nào xảy ra loại chuyện như vậy, ít nhất sẽ không xảy ra ở trên người cô.

Hung hăng nhéo bắp đùi một cái, Lý Tịnh Á bị đau hít vào một hơi, loại cảm giác này quá chân thực rồi, khẳng định không phải cảnh hư vô mờ mịt ở trong mơ, như vậy, tại sao trước mắt lại phát sinh loại tình huống này?

Lý Tịnh Á cười ngọt ngào với quản lý tiệm châu báu, lặng lẽ kéo ống tay áo của Tề Tán Nhân, kéo anh từ ghế sofa lên, anh chỉ vội vàng buông nước trái cây kỳ lạ trong tay xuống, hai người đi tới một bên mở hội nghị cá nhân."Chẳng lẽ anh thật sự muốn tôi chọn nhẫn?"

"Mặc dù ông chủ tiệm châu báu này là bạn bè của anh, nhưng mà, nếu như không phải vì làm ăn, làm sao người ta sau khi đóng cửa còn để cho chúng ta ngồi ở chỗ này chọn nhẫn?"

Lý Tịnh Á gật đầu một cái, cô cũng không phải là không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, cho dù là diễn trò, cũng phải đưa trước phí thuê, người ta đương nhiên là vì kiếm tiền, mới có thể vào thời điểm này còn cực khổ chiêu đãi bọn họ, nhưng ——"Tại sao chúng ta phải chọn nhẫn?"

"Chúng ta vừa vặn đi ngang qua nơi này, anh muốn theo như em nói, trước khi cử hành hôn lễ, hai chúng ta phải ước định, tạm thời nói là đính hôn cũng không sao."

"Nhưng mà, nhưng. . . . . ." Đầu óc của cô vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn quên mình muốn nói gì.

"Nói miệng không bằng chứng cứ, đương nhiên phải có tín vật làm chứng."

"Cái này tôi hiểu rõ, nhưng. . . . . ." Tại sao chuyện này lại biến thành thật?

"Tốt, quản lý người ta cò phải vội vàng tan việc về nhà nghỉ ngơi, hay là chúng ta trước chọn nhẫn thôi."

Anh kéo cô quay lại ngồi xuống sofa, kế tiếp là do anh chọn lựa kiểu dáng, từng kiểu hai người đều đeo thử, vừa mới bắt đầu, cô giống như còn chưa chấp nhận được tình huống trước mắt, hỏi ý kiến của cô, cô nói tùy tiện, mắt thấy đã đeo thử tất cả nhẫn xong, cuối cùng cô cũng gật đầu nói được, cứ như vậy, bọn họ hoàn thành việc "Đính hôn".

Mua xong nhẫn tình nhân rồi trở lại chỗ ở, Lý Tịnh Á mới phát hiện Tề Tán Nhân đã sớm mua xong rượu đỏ chuẩn bị ăn mừng.

"Tôi sẽ không uống rượu." Cô thật nhớ mãi không quên dặn dò của Tần Tinh Tinh, ngàn vạn lần không được tùy tiện uống rượu ở trước mặt người khác, cô là loại người khi say rượu dù bị ném vào kênh rạch cũng không còn cảm giác.

"Tại sao vào ngày quan trọng như vậy không thể uống rượu?" Vì giờ phút này, là một ngày anh đã tha thiết chờ đợi, hơn nữa trời còn chưa sáng, đã gọi điện thoại thúc giục Hà Minh từ chỗ ở của anh mang một chai rượu đỏ tới đây, Hà Minh thiếu ngủ nghiêm trọng không nhịn được gầm thét một trận với anh.

"Tôi thật sự không biết uống rượu."

"Đây là muốn chúc mừng chúng ta đính hôn, uống một ly là tốt rồi."

"Tửu lượng của tôi thật sự rất kém, ngày mai tôi sẽ xuống bếp nấu một bàn ăn để ăn mừng, như vậy có được không?"

"Ngày mai anh phải bay đến Đại lục làm việc nửa tháng, kế tiếp lại bay đến nước Mĩ làm việc nửa tháng."

Cô dừng một chút, khó nén cô đơn. "Một tháng tôi sẽ không được thấy anh sao?"

"Bắt đầu nhớ anh rồi sao?" Anh hài hước nhướng mi.

"Tôi. . . . . . Thật buồn cười, sao tôi phải nhớ anh? Chúng ta không thể đổi phương pháp ăn mừng sao?" Loại cảm giác này thật sự là kỳ quái, làm sao có thể đang nhìn một người, mà lại nhớ người đó?

Hai tay anh một trái một phải giữ bả vai của cô, cúi đầu tiếp sát cô, mặt hai người sắp chạm vào nhau."Em sợ cái gì? Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ nhân cơ hội ăn em sao?"

Ầm! Gương mặt nóng bừng đỏ lên, cô lắp ba lắp bắp thiếu chút nữa nói không ra lời. "Không, không phải, tửu lượng của tôi thật sự rất kém cỏi, nếu như tôi say khướt, anh nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười."

"Hẳn không, còn nữa, rượu này độ cồn không cao, một ly sẽ không say."

"A, vậy. . . . . . Nếu như anh không để ý tôi đây là một bạn rượu quá kém cỏi, tôi uống một ly thôi."

"Ngày mai anh phải làm việc, anh cũng không thể uống say như chết." Buông hai tay ra, anh ngồi thẳng người, mở túi xách đặt ở trên bàn trà ra, anh đã sớm cảm nhận được, trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, chẳng những chuẩn bị rượu đỏ, còn chuẩn bị cả ly rượu và dụng cụ mở nắp chai, bất luận như thế nào, nhất định phải thuận lợi cử hành tiệc chúc mừng hai người bọn họ.