Ứng Cử Viên Ông Xã Đầu Tiên

Chương 4-2




Lúc Tề Tán Nhân mang theo hai ly cà phê từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Lý Tịnh Á vẫn còn bận nói chuyện với người ở đầu kia của điện thoại.

Bởi vì thời tiết rất dễ chịu, cửa sổ xe được hạ xuống, anh có thể cách khoảng cách năm bước cẩn thận quan sát cô.

Người phụ nữ này không quá thông minh, cũng không có diễm quan quần phương tử sắc (*), nhưng mà, tại sao lại khiến cho anh nhớ thương như thế đây? Biết rõ bây giờ mình không quá thích hợp có quan hệ nam nữ, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều sẽ có người nhận ra anh, cô càng không phải là loại phụ nữ anh có thể trêu chọc, nhưng lần đầu tiên anh khát vọng một người phụ nữ như vậy, anh muốn cô!
(*) Chỉ người phụ nữ rực rỡ, xinh đẹp có thể áp đảo người khác.

Cuối cùng Lý Tịnh Á cũng kết thúc điện thoại, nhìn cực kỳ uể oải, nhưng hô hấp nhất thời cứng lại nhịp tim đập càng ngày càng nhanh giống như tiếng trống trận đinh tai nhức óc.

"Làm sao anh lại đứng ngẩn người ở chỗ đó?"

Cất mấy bước, anh đưa một ly cà phê cho cô. "Anh không cẩn thận bị sắc đẹp mê hoặc."

"Đàn ông!" Cô hừ một tiếng cười lạnh, ra vẻ trấn định quay đầu ngồi thẳng người, thúc giục: "Nếu anh không xuất phát, tôi sẽ bắt taxi trở về!"

Anh bước nhanh vòng qua đầu xe lên xe, xe lại một lần nữa chạy trên đường.

Uống xong cà phê trong tay, Lý Tịnh Á đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng. "Chúng ta đang đi đâu?"

"A, chúng ta đã đến." Tề Tán Nhân chuyển xe tiến vào một nhà giống như là phòng ăn cũng như là chỗ dừng xe của nhà dân.

"Chúng ta tới đây làm gì?" Từ trong xe nhìn ra phía ngoài, cảnh tượng xung quanh khiến cho cô có cảm giác đặt mình ở nông thôn, tại sao anh lại mang cô tới loại địa phương vắng vẻ này?

Ngoài cửa sổ đột nhiên có một trận gió lạnh thổi tới, khiến người ta không tự chủ run cầm cập một chút, cô nghi ngờ liếc trộm anh.

Thấy thế, anh diễn trò nhíu mày."Bây giờ mới biết khẩn trương, có thể đã quá muộn hay không?" dien,,,dan lê6 quý1 đôn96

Tóc gáy dựng thẳng, toàn thân tiến vào trạng thái cảnh giác, ánh mắt của cô bắt đầu không an phận liếc qua liếc lại, rất dễ nhận thấy đang tìm đường chạy trốn, thật là đồ ngốc! Cô lại không rõ lai lịch của anh, làm sao dám ngồi xe của anh vậy?

Anh hao tổn tâm trí lắc đầu, vị đầu nhỏ này thật không thông minh! "Yên tâm, anh không dám gây bất lợi cho em, lúc rời đi, máy quay trong thang máy có quay được hình ảnh hai chúng ta đi chung với nhau, nếu như em xảy ra điều gì ngoài ý muốn, anh chính là người bị cảnh sát tập trung tình nghi."

Đúng, tại sao cô không nghĩ tới chứ?

"Em xem bảng hiệu ở cửa."

Phía trước cửa ra vào quả thật có một bảng hiệu di động, phía trên trừ viết lên "Phòng ăn" và "Ôn Tuyền", còn dùng hình vẽ để chứng minh.

"Chúng ta tới đây ăn cơm?"

"Nếu đi tới nơi này, tại sao có thể không ngâm nước nóng? Chúng ta trước ngâm nước nóng, rồi ăn cơm, xuống xe thôi."

Trời ạ! Người này nổi điên sao? Bọn họ cũng không phải là tình lữ (người yêu), tại sao có thể cùng nhau ngâm nước nóng đây?

Cô hốt ha hốt hoảng đi theo anh xuống xe, nhưng vẫn chưa kịp bày tỏ kháng nghị, anh đã tiến vào phòng ăn, cô chỉ đành ngựa không ngừng vó cùng đi vào, người đàn ông này thật là quá đáng, cho rằng cô là loại phụ nữ tùy tùy tiện tiện sao? Cuối cùng cũng đuổi theo, cô vừa đúng nghe anh nói với ông chủ muốn hai gian phòng suối nước nóng.

Ngớ ra một lúc lâu, cô cười gượng mấy tiếng, len lén vỗ vỗ ngực, không tồi không có gây ra chuyện cười, bằng không tiêu rồi!

Tuy nói mỗi người ngâm một cái, một nam một nữ đơn độc tới ngâm nước nóng, cảm giác này vẫn quá thân mật.

Chỉ là, vui đùa ngâm mình trong suối nước nóng, hưởng thụ bữa tối, thả lỏng tâm trạng dạo bước từ từ trong gió đêm vào cuối mùa xuân đầu mùa hạ, cô lại không thể không thừa nhận, cảm giác thân mật ngọt ngào này khiến cô mở cờ trong bụng.

"Tại sao đột nhiên muốn đến ngâm nước nóng?"

"Anh thích ngâm nước nóng vào mùa này nhất, không có một đám đông tham gia náo nhiệt, sau khi ngâm mình trong suối nước nóng có thể tản bộ, thời tiết này mà có gió là thoải mái nhất rồi." Sau khi nổi tiếng, anh càng ngày càng không thích những nơi có người tụ hợp, trái lại với người bình thường, anh mới có thể hít thở không khí trong lành.

"Tôi cũng không thích tham gia náo nhiệt cùng một đám đông."

"Ngày mai chúng ta trở lại."

Cô không trả lời anh, bởi vì ngượng ngùng nên không dám gật đầu, cũng không muốn lắc đầu mà không giải thích được, cô biết mình xong đời, cũng không có biện pháp vạch rõ giới hạn với anh.

************

『Cô gái nhỏ xinh đẹp (*) dịu dàng ngọt ngào cần tìm một người chồng, năm nay ba mươi mốt tuổi, công việc ổn định, không có ham mê bất lương, diện mạo OK là được, ai đáp ứng được những điều trên xin mời liên hệ phòng làm việc "Thích đẹp ". 』
(*) Nguyên bản: tiểu mỹ nhân.

Mới vừa ngồi xuống ở phía sau bàn làm việc, suy nghĩ vẫn còn đang rời rạc, Tần Tinh Tinh liền bốp một tiếng, khí phách mười phần đặt xuống một trang giấy ở trước mặt cô, nhìn tờ giấy A4 giống như rất bình thường, nhưng tự thể (kiểu chữ) lại lớn chừng cái phễu dọa người ta phải kinh sợ, hơn nữa nội dung phía trên càng khiến cho mắt người ta phải lồi ra.

Không phải cô hoa mắt chứ? Cẩn thận nhìn lại từ đầu một lần, dụi mắt một cái, dùng sức nhìn lại từ đầu một lần nữa, Lý Tịnh Á nhìn đến hai mắt không chớp rồi ngẩn ra, nội dung trên giấy một chữ cũng không thay đổi, đúng là đại não của cô chậm chạp nhưng thật sự không biết phải phản ứng với bộ dáng ra sao mới thích hợp.

"Không phải cậu nói quyết định buông tha chuyện xem mắt sao? Vậy thì trực tiếp đăng báo tìm đối tượng." Tần Tinh Tinh rất tốt bụng giải thích vì sao mình đột nhiên tâm huyết dâng trào thiết kế tấm quảng cáo này.

"Tớ không nói muốn buông tha xem mắt, mà là mẹ tớ quyết định không để ý tới tớ nữa, chuyện xem mắt của tớ không thể không tạm thời buông tha." Chuyện này cô vốn buồn bực tính toán ở trong lòng, nhưng mẹ già quá sinh khí rồi, mắng một ngày còn chưa đủ, lại một ngày, lại một ngày, lại. . . . . . Cô đã bị mẹ già điện thoại oanh tạc đến mệt mỏi tinh thần sắp hao tổn mà yếu đi, đành phải thổ lộ toàn bộ tình hình thực tế với các bạn tốt.

"Cậu chính là không muốn xem mắt, mới có thể đến lúc là giả mượn cơ thể khó chịu hủy bỏ buổi xem mắt, không phải sao?"

Không phải như vậy, nhưng lại không thể khai Tề Tán Nhân ra, vào lúc này cô cũng chỉ có thể cười khổ nuốt chân tướng vào bụng.

Tại sao không thẳng thắn tìm Tề Tán Nhân nói chuyện? Cô cũng muốn nói hết tất cả ra, cô cũng không cần kìm nén đến khổ cực như vậy, nhưng mà, cô không rõ lai lịch Tề Tán Nhân lắm, cũng không hiểu bây giờ quan hệ của bọn họ là gì, làm sao giải thích rõ ràng?

Còn nữa, nếu hai người bọn họ biết đến nhân vật Tề Tán Nhân, nhất định sẽ khẩn trương muốn điều tra rõ ràng bối cảnh gia đình của anh, bát tự còn không có đã muốn làm đến kinh thiên động địa, về sau cô phải nhìn Tề Tán Nhân như thế nào, chẳng phải là đào cái lỗ rồi trốn vào sao?

"Hai người các cậu đang nhìn cái gì. . . . . . Ôi trời ơi!!! Cậu sẽ không thật sự kêu tiểu Tịnh đăng báo tìm chồng." Âu Dương Hỉ Nhi bưng một ly bột yến mạch từ phòng bếp đi ra, nhìn hai người bạn thân xúm lại một chỗ không biết đang xem thứ gì đó, dĩ nhiên cô không thể bỏ qua, nhưng vừa nhìn, không được rồi, cô kích động đến thiếu chút nữa đổ bột yến mạch lên tay, loại chuyện cười này nói một chút là đủ rồi, tại sao có thể làm thật chứ?

"Như vậy không phải có vẻ bớt được việc sao?" Quan trọng nhất không phải là phương pháp, mà là hiệu quả.

"Lúc này rước lấy một đống lớn phiền toái, mặc dù chúng ta làm ăn bình thường, nhưng cũng không có nhiều thời gian rỗi rãnh như vậy để ứng phó với một đống ong mật ruồi bọ." Âu Dương Hỉ Nhi để ly bột yến mạch đang cầm trên tay lên bàn làm việc của mình, mông lại ngồi xuống trên bàn làm việc của Lý Tịnh Á, niềm vui thú lớn nhất của người hiện đại chính là tham gia náo nhiệt, việc không liên quan đến mình cũng muốn góp một chân, giống như biết ít hơn người khác một chút, sẽ biến thành người tin tức mất linh.

"Vậy thì thêm một P/S. , kỳ hạn một tháng."

Không phải bình thường người phụ nữ này rất khôn khéo sao? Âu Dương Hỉ Nhi hao tổn tâm trí lắc đầu."Vấn đề ở đây không phải là thời gian dài ngắn, chúng ta không rõ lai lịch của đối phương, như vậy rất nguy hiểm."

"Vậy trước tiên tra rõ lai lịch của đối phương."

"Cậu nghĩ rằng chúng ta là mở cơ quan thông tin tín dụng (*) sao?"
(*) là tổ chức sự nghiệp Nhà nước thuộc Ngân hàng Nhà nước, có chức năng thu nhận, lưu trữ, phân tích, xử lý, dự báo thông tin tín dụng phục vụ cho yêu cầu quản lý nhà nước của Ngân hàng Nhà nước; thực hiện các dịch vụ thông tin ngân hàng theo quy định của Ngân hàng Nhà nước và của pháp luật.

"Chúng ta không có biện pháp giống như cơ quan thông tin tín dụng đi moi mười tám đời tổ tông người ta ra, nhưng nhằm vào người nhà để cung cấp tư liệu cho chúng ta xác nhận thiệt giả, tổng vẫn có thể."

Không sai, nhằm vào người nhà cung cấp tài liệu phân biệt rõ thật giả, ngược lại chuyện này không khó, nhưng mà, cô chính là kiên trì phản đối ý kiến này. "Mặc kệ đối phương cung cấp tài liệu là thật hay giả, kiểm chứng tài liệu quá lãng phí thời gian, còn không bằng dùng phương pháp của tớ, những buổi tiệc thời thượng kia đều là quý tộc độc thân, tùy tiện hỏi thăm một chút, đừng nói là bối cảnh gia đình, ngay cả cá tính sở thích cũng có thể thăm dò được rất rõ ràng, đây mới là có hiệu suất."

"Không phải trước kia cậu rất chán ghét loại cậu ấm trong xã hội thượng lưu sao?"

"Chậc. . . . . . Một người quan trọng nhất không phải là xuất thân của người đó, mà là phẩm tính (phẩm chất + tính cách) của người đó."

"Stop!" Lý Tịnh Á đột nhiên giơ hai tay lên, hai người bọn họ giống như quên cô mới là đương sự, cô cũng có quan điểm của mình."Chuyện như vậy quá điên cuồng, tớ không làm được!"

Âu Dương Hỉ Nhi hả hê hất cằm lên."Tớ đã nói rồi, sẽ không có ai đăng báo tuyển chồng."

"Trọng điểm là, các cậu không cảm thấy như vậy là lừa đời lấy tiếng hiềm nghi sao? Tính khí của tớ cũng không tệ lắm, dáng dấp cũng rất nhỏ nhắn, nhưng là cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng ngọt ngào. . . . . . Này giống như quá mức điểm tô cho đẹp rồi."

Miệng lệch một cái, Âu Dương Hỉ Nhi thiếu chút nữa từ trên bàn làm việc rớt xuống, phản ứng của người phụ nữ này không thể bình thường một chút sao?

"Tớ chỉ lấy phẩm chất riêng của cậu rồi tìm cách đóng gói cho xinh đẹp nhất, làm sao lại là lừa đời lấy tiếng?"

Lý Tịnh Á không phản bác Tần Tinh Tinh, coi như là đồng ý, nhưng mà, vẫn không che giấu được nghi ngờ đối với "Cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng ngọt ngào".

"Còn nữa, lừa đời lấy tiếng không sử dụng ở nơi này."

"Cái này cũng không sao, mấu chốt chân chính là, phương pháp này không được, còn nữa không phải cậu đã nói, sau khi mẹ cậu chấm dứt việc giúp cậu an bài xem mắt, cậu sẽ nghiêm túc suy tính phương pháp của tớ sao?" Âu Dương Hỉ Nhi cũng không quên bắt cơ hội chào hàng phương pháp của mình.

"Đúng vậy, nhưng mà, tớ thật sự không muốn tham gia buổi tiệc thời thượng." Lý Tịnh Á rất xin lỗi chắp tay trước ngực. Một con Quạ đặt trong một đám Hoàng Oanh, âm thanh sẽ thay đổi dễ nghe sao? Không biết, tri thức càng nói rõ nó "Không bằng", cô cũng không phải là ngốc đến không có thuốc nào cứu được, cần gì sỉ nhục mình như vậy?

Thấy như vậy đến phiên Tần Tinh Tinh hả hê hất cằm lên.

"Tớ thấy dáng vẻ của cậu, đừng nói là một năm, chính là mười năm cậu cũng không gả được!" Âu Dương Hỉ Nhi cũng không thừa nhận mình là đang nguyền rủa cô, người phụ nữ này ngoại trừ một cái miệng, thiếu sót hành động tích cực, muốn gả cho người ta, bỏ thêm hơi sức đi!

"Đây cũng là sự thật." Vào lúc này Tần Tinh Tinh và Âu Dương Hỉ Nhi lại đứng cùng một trận tuyến.

"Các cậu yên tâm, qua ít ngày mẹ tớ bớt giận, vẫn sẽ giúp tớ an bài xem mắt." Bây giờ toàn bộ tâm tư của mẹ già đều đặt ở trên người hai đứa cháu bảo bối, cô không có biện pháp gì ngoài đợi, nhưng khi chuông báo động của con gái không ngừng vang lên, cô là đương sự không vội, nhưng mẹ già sẽ khẩn trương nghĩ biện pháp đẩy cô ra ngoài.

Haiz ~~ Âu Dương Hỉ Nhi cùng Tần Tinh Tinh đồng thời rống giận, tại sao người phụ nữ này vẫn chưa từ bỏ ý định vậy?

"Hai người các cậu không nên bày ra bộ dạng này." dien.dan.le,qu.y,do.n

Âu Dương Hỉ Nhi buông tha cô. Quyết định trở về chỗ ngồi của mình uống bột yến mạch có vẻ tốt hơn, mà Tần Tinh Tinh cũng lười cùng cô nói nhảm, cô muốn một ly cà phê để nâng cao tinh thần, về phần tấm "Giấy quảng cáo", cô ép buộc Lý Tịnh Á giữ ở bên người, nói không chừng ngày nào đó cô nghĩ thông, tờ giấy này lập tức có thể có chút công dụng.

Nhìn tấm "Giấy quảng cáo" một hồi lâu, Lý Tịnh Á quả thật muốn ném vào thùng rác hủy thi diệt tích, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cất vào ví da, mặc kệ như thế nào, Tần Tinh Tinh cũng là có ý tốt, cô liền lưu lại làm kỷ niệm.