Ứng Cử Viên Ông Xã Đầu Tiên

Chương 2-3




Xếp hình chụp thành hàng ở trên bàn trà, nhìn từ bên trái sang bên phải, từ hàng thứ nhất đến hàng cuối cùng, lại nhìn từ bên phải sang bên trái, từ hàng cuối cùng về hàng thứ nhất, Lý Tịnh Á không khỏi thở dài, trong đầu lại nhớ lại sáng nay cô đặc biệt mang những hình này tới phòng làm việc, nhờ nhóm bạn thân chí cốt cho ý kiến về tình hình thực tế ——

"Tớ xác định mắt thẩm mỹ của mẹ cậu thật sự có vấn đề." Sau khi Âu Dương Hỉ Nhi nhìn xong cả xấp hình thì kết luận.

"Tớ thấy không có vấn đề gì, vì cơ bản đều rất tệ!" Tần Tinh Tinh tuyệt không lưu tình.

Không sai, thế nhưng là con gái dù sao cũng phải nói giúp mẹ già một câu. "Mặc dù dáng dấp của bọn họ có hơi phải xin lỗi, nhưng mà điều quan trọng nhất của một con người vẫn là khí chất bên trong."

"Đối tượng mẹ già cậu để ý chắc phải có năng lực."

"Nếu như bà chỉ chú ý đến vấn đề về khí chất bên trong, thì những hình này cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu."

Một người một câu, hai người phụ nữ này không thể khuyến khích một số mặt tích cực được sao? "Các cậu là thành viên của hiệp hội sao? Cũng còn chưa gặp mặt, đã nhìn ra được khí chất bên trong của đối phương?"

Hai người bọn họ rất ăn ý liếc cô một cái, giống như đang nói cho cô biết, ngu ngốc mới không nhìn ra được.

"Cậu dứt khoát đăng báo tuyển chồng có lẽ sẽ tiện hơn." Tần Tinh Tinh là người rất thực tế.

"Đăng báo được thì tớ cũng không phải điên thế này rồi!" Lý Tịnh Á trợn to hai mắt mãnh liệt lắc đầu.

"Nếu như cậu xem mắt cùng những người này, tớ thấy cậu mới điên thật rồi!"

Có cần khoa trương như vậy không? Vừa mới bắt đầu cô rất không tán thành, nhưng khi nhìn không biết bao nhiêu lần, từ sáng sớm đến giờ, lập trường của cô đã dao động, hình chụp những người đàn ông này cũng không bằng một phần mười Tề Tán Nhân, trời ạ! Tại sao cô lại nghĩ đến Tề Tán Nhân?

Lắc đầu, cô không thể động một tí đã nghĩ đến Tề Tán Nhân, loại đàn ông như Tề Tán Nhân hoàn toàn là phần tử hiếm hoi, anh mắt to mày rậm, làn da trắng nõn, nên thuộc về kiểu đàn ông lịch sự, nhưng ánh mắt của anh, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của anh, đều điên cuồng kiêu ngạo hào phóng.

Cho dù, tiếp tục bắt bẻ tiếp nữa, bên trong này cũng không có một người nào đủ tư cách, cô nên cân nhắc xem rốt cuộc điều kiện của bọn họ có phù hợp với yêu cầu của cô hay không.

Toàn bộ ảnh chụp trên bàn trà được gom vào túi giấy, cô rời khỏi thảm lông dày ấm áp để đi vào phòng bếp, trước tiên vẫn nên giải quyết bữa tối, nếu đói bụng, làm sao có thể lực phấn đấu cùng những hình chụp đó đây?

Bữa tối hôm nay là cơm cà ri, nguyên liệu nấu ăn đã sớm được chuẩn bị thỏa đáng, cô chỉ cần thả vào nồi nấu chính, lúc này, tiếng chuông cửa giống như tiếng chim nhỏ chiêm chiếp kêu vang lên.

Ah? Tại sao giờ này còn có người đến ấn chuông điện?

Khi cô đi ra mở cửa, nhìn thấy Tề Tán Nhân đứng ở trước cửa, thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất, tại sao lại là anh?

"Tôi quên chìa khóa ở công ty, khoảng mười giờ bạn sẽ đưa tới giúp tôi, cô có thể cho tôi mượn nơi này ngồi đợi một lát không?" Anh hoàn toàn không cần phải xin sự đồng ý của cô, bởi vì anh đã tự động đi vào.

Cô ngẩn ra, vẫn không quá quen với thói quen luôn hành động trước của anh, chỉ là ngược lại cô có thói quen giống người hầu nhỏ đi theo phía sau anh.

"Oa! Thơm quá! Đây là mùi gì?" Tề Tán Nhân đột nhiên giống như con chó nhỏ dùng lỗ mũi hít mạnh, sau đó thèm ăn mà nuốt một ngụm nước miếng."Cà ri sao?"

Cô rất tự nhiên gật đầu đáp lại."Tôi đang nấu bữa tối, anh muốn ăn không?"

"Thật tốt quá, bụng của tôi rất đói!"

Chậc,người đàn ông này thật sự không hiểu ‘khách khí’ gì, nhưng biểu hiện nhiệt tình của anh đối với cô, lại khiến cô không nhịn được nhổng mông lên, hình như cô nghe thấy âm thanh vui sướng đang phát ra từ trong đáy lòng.

"Anh ngồi đi, bữa tối rất nhanh sẽ được mang lên bàn." Cô vội vàng vào phòng bếp lấy bữa tối ra ngoài phục vụ anh.

Sau khi ăn no nê, Tề Tán Nhân nhịn không được bắt đầu ca ngợi. "Đây đúng là mỹ vị nhân gian!"

"Anh thích là tốt rồi." d đ {le} [quy] {đon}

"Cô mời tôi ăn tối, cô mời tôi uống cà phê, tôi biết, một nơi rất thích hợp để uống cà phê."

"Không cần, chỗ này của tôi cũng có cà phê để uống."

"Cô hẳn phải để cho tôi bày tỏ một chút lòng biết ơn, bằng không tôi sẽ áy náy, chúng ta đi thôi."

"Thật không cần, tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Nhìn chằm chằm bàn tay đột nhiên bị anh nắm lấy, Lý Tịnh Á quên mình muốn nói gì, tại sao động tác của anh lại nhanh như vậy?

Đến cạnh cửa, cô vừa nghĩ đến ví da mình cũng không có mang, vội vàng kéo tay của anh, nói anh chờ một chút, cô trở về phòng lấy ví da, bằng không, sẽ đến phiên cô không về nhà được.

Ngồi trên chiếc xe thể thao BMW màu đen của anh, bọn họ đi tới núi Dương Minh, đây là nơi có thể nhìn thấy cả thành phố Đài Bắc, trong đêm, dòng xe qua lại không dứt hóa thành một dải ngân hà, lấp lánh như sao sáng làm bầu không khí giá rét được điểm thêm một chút ấm áp, gió lạnh thổi vù vù, lại không thổi tan được màn đêm lãng mạn.

Bọn họ tới cửa hàng tiện lợi mua cà phê, tuy không hơn cà phê nhà, nhưng mà vào giờ khắc này, lại là hương vị cà phê ngon nhất trên thế giới, bởi vì bên cạnh có một người cùng hưởng thụ chung thời gian ngọt ngào này.

Mùa xuân tuy đã qua hai phần ba, đối đầu với gió lớn sẽ khiến người ta run lập cập, nhưng bầu không khí này. . . . . . Nhìn sang bên trái —— có đôi tình lữ giống như chim uyên ương mạnh mẽ quấn cùng một chỗ, nhìn xa xa bên phải —— có đôi tình lữ bốn cánh môi đều dán lên nhau, còn nữa, không nhìn rõ trong góc còn có rất nhiều đôi tình lữ đang chơi trò anh anh em em, khiến toàn thân người khác bất giác càng ngày càng nóng.

"Có phải nơi này rất tuyệt hay không?"

Gật đầu một cái, quả thật rất tuyệt, cô cũng không biết còn có nơi đẹp như vậy, nhưng mà, hình như không quá thích hợp với hai người bọn họ. Hắng giọng một cái, Lý Tịnh Á không được tự nhiên nói sang chuyện khác. "Thật ra thì, anh không ghét bỏ tài nấu nướng của tôi, tôi đã rất vui vẻ rồi, nói thật, tôi rất hoan nghênh có người cùng tôi ăn tối, trước kia ở trong nhà, mỗi ngày ăn cơm đều rất náo nhiệt, bây giờ chỉ có một mình ngồi cầm bát đũa, không có ai để nói một chút chuyện sinh hoạt thường ngày, thật nhàm chán!"

"Tôi cũng cảm thấy giống vậy, tôi cũng không thích cảm giác ăn cơm một mình, như vậy, về sau nếu tôi có ở nhà thì bữa tối, tôi sẽ theo dùng cơm cùng cô."

Cô biết bộ dáng bây giờ của mình có bao nhiêu ngu xuẩn, xin tha thứ cho cô, tình huống như thế rất khó không khiến người ta sững sờ, sao lại biến thành như vậy?

"Dĩ nhiên, tôi sẽ trả tiền ăn."

"Không, không cần." Trời ạ! Cô đang nói cái gì vậy? Hiện tại quan trọng nhất là làm sao để cự tuyệt dùng cơm cùng anh? Nếu như cô không nói những lời khách sáo đó, làm sao người ta có thể nghĩ đến chuyện dùng cơm cùng cô? Cô bị gậy ông đập lưng ông, đau chết, đó cũng là do cô tự chuốc lấy!

"Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, làm sao tôi có thể ăn không của cô được?"

"Anh không cần nói như vậy, lúc tôi nấu thức ăn luôn có thói quen chuẩn bị nhiều một chút, bây giờ chỉ là nhiều thêm một bộ bát đũa, nếu như mà tôi lấy tiền của anh, ngược lại sẽ rất áp lực, ngày ngày đều phải cung ứng cơm, có khả năng sẽ quấy nhiễu tôi." Cô chú ý thấy sức ăn của Tề Tán Nhân cũng không kém cô bao nhiêu, chính vì vậy, mặc dù nhiều thêm một miệng ăn, lượng thức ăn cô chuẩn bị cũng sẽ không khiến hai người đói bụng.

"Cô thật sự không ngại có thêm bộ bát đũa của tôi sao?"

Đây là cơ hội tốt để thay đổi tâm ý, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu, nói chuyện giống như nước bị hắt đi, làm sao có thể thu trở lại được?

Thật ra thì, ngẫu nhiên tới ăn một bữa cơm cũng không có gì là quá đáng lắm, hàng xóm vẫn nên chăm sóc lẫn nhau, đây cũng chính là một trong những điều vô cùng quan trọng, nhưng chỉ sợ vạn nhất anh ngày ngày tìm tới cửa.

Thả lỏng, chuyện cũng không có nghiêm trọng như thế, nói không chừng anh chỉ thuận miệng nói một chút, mấy ngày nữa thì quên mất chuyện này, cô cần gì phải khiến thần kinh của mình căng thẳng như vậy?