Đêm trước khi chuyến đi thực tế xảy ra, trong ký túc xá nam...
Hai bóng đen âm thầm rời khỏi trường hướng về rừng Tử Vong nằm ở nơi phân cách giữa hai bán cầu.
Trước lúc đó khoảng mười lăm phút, một bóng đen khác cũng rời đi trường, cũng hướng về rừng Tử Vong...
Họ đến nơi gần bìa rừng, nơi nhiều đá mọc lởm chởm, chỉ cần không cẩn thận mà ngã xuống sẽ hứng cả một thân thương tích trở về. Vượt qua nơi đó, họ hướng về nơi bia đá có khắc "Tử Vong rừng rậm, nguy hiểm cấm vào". Không phải tự nhiên mà người ta lại khắc bia đá này, rừng Tử Vong, y hệt như tên gọi, một khi ai đã bước vào thì biến mất mãi mãi không thể nào bước ra được nữa.
Những người tò mò thám hiểm mới chỉ đi một góc nhỏ của vòng ngoài thì đã không chịu được chạy ra ngoài mang theo nỗi sợ ám ảnh đến hết đời. Từ đó mọi người kháo nhau không nên bước đến, hầu hết ai cũng nghe theo nhưng cũng có người lại tỏ ra mình dũng cảm, tỏ rõ sức mạnh, gan dạ của mình mà bước vào thì không hề có thông tin gì nữa, một trong số bọn họ chạy thoát ra ngoài, lúc đó người này chỉ bước ra khỏi vòng ngoài, tiến vào phía sâu trong rừng một chút sau đó vì mệt mỏi nghỉ không bước tiếp nữa, người đó chứng kiến cảnh địa ngục trần gian với đồng đội của mình, sau đó vì tham sống sợ chết mà dùng hết sức bình sinh chạy ra ngoài. Người đó cũng kể lại chi tiết những thứ mình gặp khiến cho không một ai dám bước vào nơi này nữa.
Hai bóng đen cuối cùng cũng dừng ở nơi này, gia tộc bọn họ không ít người phái vào thăm dò nơi này cũng chết không nhắm mắt, thế nên họ thừa biết khu rừng này cực kỳ nguy hiểm...
- Tuyết Nhung, hôm nay ta lại đến để thăm cô nãi nãi ngươi đây. Ta không biết bao giờ ngươi có thể quay về, cô nãi nãi của ta, ngươi quay về có được không? Ta xin lỗi ngươi mà... Xin lỗi ngươi vì lúc đó ta không mạnh, nếu không ta có thể thay ngươi chịu độc rồi, xin lỗi vì ta không mạnh nếu không ta có thể theo ngươi và mẹ, che chở ngươi để ngươi không phải cô độc mà biến mất. Thật là, bao nhiêu năm qua ta cũng chỉ nói được có những câu xin lỗi đó thôi, ngươi nhàm đúng không? Để ta kể ngươi nghe... Ngươi biết không? Mới mấy tháng trước ta gặp được Mị Huyết Thiên, cô ta thật quái quái làm sao ấy, nhưng cô ấy nói sẽ trả thù cho mẹ chúng ta đấy, hơn nữa ta còn gặp Dương Liễu Nhu, cô gái này càng ngày càng bí ẩn, cả hai người này tại sao ta lại thấy quen thuộc, tại sao lại thấy càng ngày càng giống ngươi? Chắc ta cảm giác sai rồi... Nhị trưởng lão cũng đối xử rất tốt với ta, Ngạn Dũng cũng vì ngươi mà lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cho ta nên ngươi cứ yên tâm về ta đi, ta sống rất tốt... Ngạn Hồng Ngọc tự nhiên lại thành người thừa kế... Ngạn Hồng Mạnh gia chủ đã đem con trai của hắn giấu rồi, nhưng ta đã tìm ra, ngươi xem ta có giỏi không?...
Giọng Ngạn Phong đều đều kể lại những điều hắn gặp trong một năm qua trong khu rừng vắng. Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên như bản nhạc du dương êm dịu.
Ngạn Dũng cũng im lặng đứng ở bên cạnh Ngạn Phong, nghe hắn nói lảm nhảm mà không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Ngày hôm nay, tại nơi này, cô ấy đã biến mất, đến khi hắn tìm tới, chỉ còn vài mảnh vải của cô ấy, một vũng máu đã khô quyện trên đất cát, đâm vào lòng hắn. Bao nhiêu năm qua hắn tìm cô ấy nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào, cũng không thấy xác. Không có tin tức cũng có nghĩa là chuyện tốt mặc dù khả năng cao nhất khi cô ấy bị một đám cao thủ đuổi bắt tới nơi này nếu không chết chỉ có thể chạy vào khu rừng kia. Bao nhiêu năm rồi, năm nào hắn và Ngạn Phong đều tới đây, nơi cuối cùng có tin tức của cô ấy. Hắn đã giữ lời hứa với cô ấy. Liệu cô ấy có giữ lời hứa rằng trở về để hắn có thể tính hết nợ nần không? Hắn luôn nghĩ đến đều này nhưng hắn không thể phủ nhận rằng hắn cũng nhớ cô ấy, bóng hình ấy bao nhiêu năm rồi vẫn còn ở đây chưa một lần phai mờ...
--- ------ ------ ------ -----
Sáng hôm sau, Bạch Thiên đi đi lại lại trong phòng hiệu trưởng, Bỉ Cầm ngồi ghế hiệu trưởng đong đưa, xoay ghế qua lại nhìn con người gấp đến độ xoay vòng kia.
- Ngươi nói xem, chủ nhân liệu về kịp không?
- Tại ngươi. Chọn sau một ngày đi không chịu, ngươi biết ngày 11 tháng 11 hằng năm, chủ nhân đều biến mất đến lúc sáng bất kể khí hậu như thế nào, cũng không có thời gian cụ thể trở về.
- Ta quên mất, với lại tại bọn họ quá đáng nếu không ta cũng sẽ không gấp gáp như vậy, ta nghẹn một bụng khí rồi. Đừng nói ngươi không có.
- Thôi, ban lệnh bắt đầu buổi thực tập thực tế đi, chủ nhân về thì cùng Hắc Địa đổi lại, dù sao cũng chẳng ai muốn chung đội đâu, rất dễ dàng...
- Đành vậy chứ biết làm sao
Tại sân trường Lý Tự Trọng, học sinh đã đến đầy đủ để nghe thông báo nhiệm vụ và lưu ý khi đi vào rừng luyện tập thực tế. Trường học trong khu vực quy định đều bỏ những thứ quý giá khác ngoài những thứ nhiệm vụ, chỉ cần vận khí đủ có được một trong số đó đủ để khiến cho học sinh đạt được chỗ tốt không lường được. Những thứ học sinh lấy được trong rừng ngoài nhiệm vụ đều thuộc về học sinh, nếu trường cần thì sẽ đổi hàng ngang giá khiến cho học sinh hào hứng rất nhiều. Mọi người chia thành 7 người một đội, vừa đủ số lượng học sinh, chia đội xong đến báo danh để lấy bản đồ, trong bản đồ thì từng vùng đều có thầy cô giáo chịu trách nhiệm ứng cứu khi học sinh phát ra đạn tín hiệu cầu cứu, nếu đi ra ngoài vùng bản đồ sẽ rất nguy hiểm, trọng thương hay chết thì trường sẽ không chịu trách nhiệm.
Bốn người An Lý cũng lo lắng, họ biết hằng năm ngày 11 tháng 11 Ngạn Dũng và Ngạn Phong đều đến nơi đó. Bọn họ cũng cho hai người biết hôm nay sẽ có chuyến đi luyện tập thực tế này. Hi vọng bọn họ không về muộn...