Uế Sinh

Chương 26: C26: Chương 26




Thực chất Liễu Ô cũng chẳng vui vẻ gì lắm.

Chuyện này vốn nên kết thúc gọn ghẽ như từng bước đi của cô khi trước… tinh vi, tốc độ, và chính xác.

Nhưng cô hơi sợ Trương Dẫn Tố. Từ khi y xuất hiện, rất nhiều chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra. Những chuyện lạ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô chính là thứ Liễu Ô sợ nhất.

Chỉ cần thấy Trương Dẫn Tố, sự vui vẻ của Liễu Ô sẽ bớt đi một chút. Cô cứ nghĩ Lý Dung đa nghi là vậy, chẳng mấy chốc hắn sẽ nghi ngờ tâm phúc của mình, nhưng Trương Dẫn Tố sống lâu hơn cô nghĩ.

Rắc rối ngày càng lớn, cả Lý Miên cũng nhập cuộc… Cô vẫn luôn cho rằng Lý Dung ngồi trên ngai vàng lâu như vậy không thể không kể công Lý Miên.

Hắn như đứa trẻ được bao bọc kĩ càng, chẳng biết đâu là trời cao đất dày, nghĩ mình có thể lật đổ được Lý Miên. Liễu Ô có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lý Miên trong từng lời nói, hành động của phụ thân, ông ta vẫn là kẻ thao túng mọi thứ trong bóng tối, là con rắn lớn phía sau Lý Dung.

Lý Miên khiến cô nhớ đến con rắn bảo vệ trứng từng thấy trong bụi cỏ ngày nhỏ, nó quấn quanh quả trứng, nuốt chửng những kẻ dám làm hại quả trứng.

Cô dồn hết mọi sự cảnh giác vào Lý Miên, nên chưa từng nghiêm túc nhìn nhận Trương Dẫn Tố, chỉ rằng chỉ cần giải quyết kẻ đưa tin A Phiếm là có thể cắt đứt liên lạc giữa hai bên, để A Phiếm gánh hết hiềm nghi. Còn Trương Dẫn Tố sẽ tìm cách liên lạc khác tiếp tục truyền tin giả về thay cô.

Kỵ binh Đào thị bao vây Trương Dẫn Tố và Liễu Chí, chỉ đợi cô ra lệnh, chứ không phải Dương Kích.

Trương Dẫn Tố: Kẻ giật dây từ đầu đến giờ không phải ngươi, mà là cô ta.

Trương Dẫn Tố: Tại sao? Ngươi mới là hậu duệ Đào thị, ngươi mới là kẻ nắm binh quyền…

Dương Kích im lặng nhìn họ. Sau đó hắn rũ mắt, ánh mắt trở nên dịu dàng nhìn sang Liễu Ô.

Dương Kích: Vì ta yêu muội ấy.


Không có lý do phức tạp nào khác. Hắn nghe Liễu Ô chỉ vì yêu.

Trương Dẫn Tố chợt thấy sau lưng lạnh toát, cái lạnh từ bản năng đối với những điều mình không biết, giống như cái lạnh y cảm nhận được khi mới gặp Liễu Chí.

Y không hiểu được Dương Kích.

Ở nhà, hắn không phải đứa con được yêu thương. Chính thê của Dương Dụ căm ghét những thiếp thất và con của bọn họ. Từ nhỏ, điều Dương Kích mong nhất là vào cung cùng Dương Dụ.

Bởi ở nhà ầm ĩ chẳng được yên… Gần như ngày nào Dương Kích cũng bị mẹ cả vu oan trộm đồ, lười biếng, vô lễ… lấy những cái cớ to hoặc nhỏ, phạt y quỳ ngoài cửa cả ngày.

Vào cung có thể tránh khỏi nhiều chuyện phiền lòng, nhưng lại có một Lý Dung.

Hoàng tử Dung còn nhỏ, chưa cảm nhận được áp lực từ thúc phụ của mình, chỉ mải mê thể hiện trước mặt cô bé kia, chèn ép những cậu bé khác… Dương Kích trở thành đối tượng bị hắn trêu đùa, ví dụ như bắt Dương Kích đội lê làm bia ngắm… à nhiều chuyện nực cười vô lý khác.

May sao còn có Liễu Ô.

Dương Kích chưa từng nghĩ Liễu Ô sẽ thích mình. So với Lý Dung, hắn ít đọc sách hơn, mặt mũi khác lạ, chỉ là con của nô tỳ trong phủ tướng quân…

Nhưng Liễu Ô không để bụng.

Cô ngó lơ tình cảm của người cao quý nhất trên đời mà đứng cạnh hắn. Cảm giác tự hào và thắng lợi khổng lồ khiến người bị chèn ép từ nhỏ như hắn đắm chìm.

Dương Kích bảo vệ Liễu Ô, sau đó Đào thị đánh về phía hai người. Đúng lúc này, tất cả mọi người chợt nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Không hẳn là tiếng khóc, nó giống như tiếng hét dội ra từ sâu trong não hơn.

Họ chưa kịp phản ứng lại đã thấy mọi thứ trước mặt bị bóp méo, có vài người bay đi như diều, cuối cùng tả tơi rơi xuống phía xa.

Sau đó, hai người biến mất.



Giữa sa mạc, một bóng đen lan rộng quấn lấy Trương Dẫn Tố bay đi, bay không mục đích.

Nó như cái bao tải rách chứa đầy nước bẩn, vừa đi vừa tràn. Cơ thể dùng làm vật chứa kia đã tả tơi không đủ tay chân, trông vừa buồn cười vừa tàn tạ.

Nếu là trước kia, có lẽ Trương Dẫn Tố sẽ cản nó, bắt nó về doanh trại giết đám lính Đào thị và kẻ đầu sỏ kia. Nhưng lúc này, không biết vì sao mà Trương Dẫn tố chẳng nói gì.

Y chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Liễu Chí, y không biết nó có cảm nhận được độ ấm nơi bàn tay mình không, nhưng y đã làm vậy.

Trong mắt y, Liễu Chí lúc này chẳng đáng sợ chút nào.

Trương Dẫn Tố nằm trong bóng đen đang tan ra không ngừng, nói nhỏ: Không sao, không sao hết, có ta đây…


Liễu Chí: Rồi ngươi sẽ đi mất…

Trương Dẫn Tố vùi mặt vào nó, lắc đầu: Không đâu.

Trương Dẫn Tố: Ta sẽ không bỏ rơi ngươi.

Bóng đen chạy tán loạn trong sa mạc đã dừng lại. Dưới ánh ban mai, bóng đen không ngừng tan đi, phải quay về trong cơ thể.

Sau khi bóng đen rút về hết, Trương Dẫn Tố ôm nó ngồi xuống. Sau đó, y cõng cơ thể không có tay chân quấn y phục quanh nó, từ từ đi về phía Trường Xà Cốc.

Chẳng mấy nữa Đào thị sẽ lại tấn công. Chúng sẽ dùng đường hầm hay chỉ là kế nghi binh… Trương Dẫn Tố phải có phán đoán, và thuyết phục Lý Hàn tin tưởng phán đoán của mình.



Lý Dung không rõ mình đã ở trong thư phòng bao lâu.

Mấy hôm nay Lý Miên đều bàn chuyện trong triều, chuẩn bị cho chiến lược tiêu thổ, quan tâm Lý Dung có ăn uống đầy đủ không.

Ông ta cũng phái các quan viên đến tâm sự với Ngự hoàng, thuyết phục hắn. Tiêu thổ là tự san phẳng mười mấy tòa thành của ta, lui về thủ sơn ải, khiến quân địch không có nơi tiếp tế, là chiến thuấn có phần thắng lớn nhất. Tất cả, chỉ đợi Ngự hoàng ấn triện.

Quan viên được cử tới thư phòng hôm nay đã tới, chờ ngoài cửa. Lý Dung không muốn gặp. Người đó cứ chờ ở ngoài, chờ rất lâu.

Lão đã lớn tuổi, đợi mãi suýt thì ngủ quên. Chợt một tiếng động nhỏ đánh thức lão… Cửa mở, Lý Dung đứng ở cửa thư phòng, bình tĩnh nhìn lão.

Liễu Thừa tướng lạy hắn, khom lưng vào thư phòng. Hai người con của lão mới đi chưa bao lâu mà Liễu công đã như già đi mười mấy tuổi.

Lý Dung đóng cửa, nhìn lão. Họ từng đối đầu với nhau, thậm chí từng có ý định giết nhau…

Nhưng, Lý Dung muốn nhờ lão một việc.

Nay chỉ có Thừa tướng đứng dưới Lý Miên. Nếu Liễu công cũng không làm được chuyện này thì chẳng còn hy vọng gì nữa.


Hắn rút đai áo ngủ ra, đưa cho Liễu tướng cách lớp tay áo.

Lý Dung: Đây là chiếu đai áo. Nhờ Thừa tướng mang mật chiếu này đến lục bộ, chấp hành chiếu lệnh.

Ông lão cất đai áo vào tay áo, im lặng rời đi. Có lẽ lão không thể lấy chiếu đai áo này ra, có lẽ lão ra ngoài sẽ giao nó cho Lý Miên ngay, cũng có lẽ…

Lý Dung ngồi trong thư phòng tăm tối, bỗng thấy nực cười. Hắn đang tin một kẻ xảo trá, người này sẽ chẳng lựa chọn điều gì nguy hiểm khác, sẽ chỉ bán đứng mình.

Hắn cứ ngồi thế, thức nửa đêm. Mưa rơi ngoài cửa, xen lẫn tiếng bước chân của binh sĩ…

Cấm vệ bao vây thư phòng, người nọ cầm ô đi tới, vứt ô ngoài cửa.

Tuy sắc mặt ông ta rất bình tĩnh, nhưng Lý Dung biết, Lý Miên tức giận. Khi tức giận chắc chắn ông ta sẽ ném đồ, đây là việc bình thường ông ta không làm.

Lý Dung: Con biết rồi. Thừa tướng đâu?

Lý Miên rũ nước mưa: Đánh chết ngoài điện.

Lý Miên: Con sai hắn ta mang thứ gì ra ngoài? Thúc phụ tò mò lắm đấy.

Lý Dung sửng sốt, ông ta hỏi như vậy, chứng tỏ…

Lý Miên không cản được chiếu vạt áo.

Chiếu lệnh đã ban.