Uế Sinh

Chương 10: C10: Chương 10




Liễu Ô chuyển biến tốt lên.

Không rõ là nhờ công của ngự y hay quốc sư, tóm lại là cô bất ngờ khỏe lên, mạch máu màu tím khắp người biến mất, không còn chút dấu vết nào.

Liễu Thừa tướng mừng rỡ, hậu tạ ngự y và quốc sư. Ban đầu, ông định gọi cả con mình ra tạ ơn cùng, nhưng không hiểu sao Liễu công tử vẫn luôn ở lầu Bắc lại biến mất.

Trương tiên sinh đến thay công tử, nói công tử vào chùa cầu phúc cho tỷ tỷ, không ở phủ.

Khuôn mặt Trương tiên sinh không có vẻ gì là vui vẻ, khác hẳn với đám người mừng rỡ ở đây.

Liễu Thừa tướng thết tiệc trong phủ, mời quốc sư ở lại dùng bữa, định chiêu đãi khách suốt đêm.

Sau ba tuần rượu, Trương Dẫn Tố lấy cớ đi thay đồ rồi rời tiệc trước. Sau khi đi khỏi tầm mắt mọi người, y loạng choạng chạy trong phủ tướng rộng rãi, nhào vào một căn phòng vắng lặng không người.

Ngay sau khi gồng mình kéo cửa, y bổ nhào xuống đất, khạc một búng máu đen.

Như thể nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra, y nôn đến mặt mũi tối sầm, mắt nhòe đi, hai tay lạnh toát.

Gắng gượng nửa ngày, đến giờ mới được thả lỏng, y nằm bẹp dưới đất không nói được gì. Ở bên kia, vũng máu đen y vừa khạc ra cũng dần thay đổi… Nó chậm rãi cử động.

Giữa lúc mơ màng, y cảm nhận thấy có gì đó chọc lên má mình. Trương Dẫn Tố mệt mỏi nhìn lên, là chiếc chi mảnh đen sì kia đang đắc chí ưỡn ẹo trước mắt mình.



Hôm đó bàn chuyện với Xuân Y ở Triều Dương Lâu, đồng ý hợp tác diệt trừ ô uế xong, Trương Dẫn Tố lập tức về Liễu phủ bàn đối sách với Liễu Chí.

Trương Dẫn Tố: Xuân Y đã hẹn với ta sẽ ra tay vào giờ Ngọ, khi nhiều dương khí nhất. Khi giờ Ngọ vừa tới, kiếm Hoàng Kim, kiếm Vân Thượng cùng rời vỏ, hai kiếm âm dương ngưng tụ lại thanh khí cuồn cuộn nuốt chửng khắp hàng dặm xung quanh Liễu phủ, ngươi không thể trốn thoát.

Trương Dẫn Tố: Ngươi chỉ có một con đường duy nhất.

Liễu Chí: …Ngươi sẽ không lừa ta đâu, đúng không?

Tiếp xúc trực diện với thanh khí chí dương chí thánh của đạo gia cũng không hoàn toàn có lợi cho người thường, thanh khí dữ dội quá mức cũng sẽ đốt cháy thần chí và nội tạng.

Khi y và Xuân Y làm phép đều sẽ mở trận pháp tự bảo vệ, tránh cơ thể mình bị đốt cháy khi trận pháp của đạo Xá Uy va chạm. Liễu Chí muốn trốn thì chỉ có một nơi duy nhất…


…Trong cơ thể Trương Dẫn Tố.

Giữa trưa, song kiếm khai trận, diệt sạch yêu tà, thanh khí dâng cao. Ngay khoảnh khắc trước tan biết, nó phải trốn vào trong miệng Trương Dẫn Tố, hòa làm một với y.

Sau chốc lát nghỉ ngơi, nhịp thở của Trương Dẫn Tố ổn định lại, đã có thể gắng gượng ngồi dậy. Y đã nghĩ xong bước tiếp rồi, chỉ cần hoàn thành nốt là có thể khiến Xuân Y và các ngự y rời khỏi Liễu phủ, cho y tiếp tục lo việc điều tra ở đây.

Liễu Chí lơ lửng trên bệ cửa sổ, cái bóng hình dơi chiếu xuống: Ta còn tưởng ngươi nghe lời chủ lắm cơ. Tại sao ngươi lại giúp Liễu gia?

Trương Dẫn Tố nhìn bóng đen: Ta không giúp ai cả.

Trương Dẫn Tố: Nếu như ta không làm gì thì Tấn Vương, Lý Miên, Thừa tướng… tất cả mọi người đều sẽ dần dần bị Ngự hoàng loại bỏ, dù là có tội hay không.

Liễu Chí khẽ cười: Chẳng phải con người đều vậy sao? Ngươi hại ta, ta hại ngươi, không có điểm dừng.

Trương Dẫn Tố im lặng một hồi, nói: Nhưng con người không nên như thế.

Khi y còn rất nhỏ, phụ thân và tiên sinh dạy học đều mong y trở thành người đứng đắn.

Nghe lời bề trên, trung thành với vua, dù là trở thành quốc sư hay mật sứ của Ngự hoàng thì một người như vậy cũng có thể chấn hưng gia tộc.

Quy củ Trương thị nghiêm khắc, không cho con cháu nuôi động vật, để tránh ham thú chơi bời. Trương Dẫn Tố cô đơn quá, bèn lén nuôi chó sau chiếc chậu hoa vỡ trong góc sân sau.

Người hầu phát hiện ra, con chó bị vứt đi. Y đã khóc rất lâu.

Một ngày kia phụ thân đưa y đến thăm hỏi Nhiếp Chính Vương. Không biết vì sao mà Trương Dẫn Tố còn nhỏ nhớ lại chuyện buồn, khóc rất thê thảm.

Lý Miên biết chuyện con chó. Sau khi họ về Trương phủ không lâu thì phủ vương gia đưa một đứa bé tên A Phiếm đến.

Nhưng sau đó y cũng không giữ được A Phiếm.

Lý Miên bị giam cầm. Phụ thân không cho phép còn gì liên quan đến Lý Miên trong nhà, bèn đuổi A Phiếm đi. Cuối cùng, Trương Dẫn Tố hết cách, đành lén nhờ sư huynh chăm sóc A Phiếm.

Giờ thì đến phiên Liễu Chí. Nếu y không đấu tranh, ai biết được còn gì sau nó nữa?


Học bao nhiêu nho học ở nhà, đọc bao năm kinh thư ở đạo Xá Uy khiến y nghĩ rằng, con người có thể đấu tranh với ý trời.

Cái bóng của Liễu Chí biến thành mèo đen, còn có thêm hai con mắt sáng ngời: Nếu không thắng thì sao?

Trương Dẫn Tố bình tĩnh: Thì ngươi ăn ta luôn, thế là xong chuyện.

Nếu không thắng được thì còn ở lại nhân gian không thể đấu tranh này làm gì? Chẳng thà xuống mười tám tầng địa ngục, thích làm gì làm nấy còn hơn.

Liễu Chí: Nói ta nghe bước tiếp theo, nếu vẫn dở dở ương ương thế nữa thì ta sẽ không nghe lời ngươi… Tối nay ta sẽ ăn luôn đám thái y và tên yêu đạo kia, cuối cùng ăn ngươi rồi ngủ một giấc trăm năm, mặc xác thế gian thế nào.

Trương Dẫn Tố: Bước tiếp theo rất đơn giản. Không phải ngươi có thể khiến Liễu Ô bị bệnh sao?

Trương Dẫn Tố: …Thế ngươi làm cô ấy chết được không?

Căn phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đàn sáo ở nhà chính. Y không nói tiếp, chờ nó tự suy nghĩ.

Liễu Chí suy nghĩ một lúc thì ngộ ra.

…Liễu Ô phải “chết”, thế thì Ngự hoàng mới trách tội thái y và quốc sư. Hắn sẽ không nghi ngờ Liễu Chí và Trương Dẫn Tố, bởi vì trưa nay thứ ô uế này đã biến mất rồi.

Liễu Chí: Áu!

Trương Dẫn Tố nhìn nó, bật cười rồi nói theo: Áu.

…Khi yến tiệc ở phủ Thừa tướng đến lúc say sưa, đột nhiên, thị nữ của Liễu Ô khóc lóc chạy vào, nói nữ công tử vừa mất, không còn thở, tay chân lạnh ngắt.



Lý Dung nhận được tin Liễu Ô qua đời ngay đêm.

Xuân Y và Trương Dẫn Tố bị triệu vào cung. Ngự hoàng ngồi cách họ một tấm rèm, không thấy rõ sắc mặt. Sống chết có số, hắn không thể hỏi tội, cuối cùng đành lệnh cho cả hai rời đi sau một hồi trầm mặc.


Xuân Y mắc sai lầm, quay về đạo Xá Uy tiếp tục điều tra Tấn Vương. Còn về phủ Thừa tướng đang ủ rũ kia thì không liên quan đến việc nội gián, giao cho Trương Dẫn Tố tự giải quyết nốt.

Khi xuống lối thang dài, Xuân Y tươi cười nhìn y: Sư đệ dứt khoát lắm.

Trương Dẫn Tố: Sư huynh mới là người có khí phách, diệt trừ yêu tà bằng mật bảo kiếm Vân Thượng của đạo Xá Uy là việc bao nhiêu đời chưởng môn không dám làm.

Xuân Y: Y chúng ta ra khỏi Liễu phủ, Liễu công tử kia lại xuất hiện. Nó không chết, đệ đã bảo vệ nó.

Trương Dẫn Tố vỗ tay: Vậy sao? Thế sư huynh phải mau quay lại bẩm báo Ngự hoàng mới phải.

Trương Dẫn Tố: Nhưng huynh đã bẩm rằng thứ ô uế kia đã bị diệt trừ, nếu lại nói nó vẫn còn tồn tại… thì trước kia huynh đã khi quân đấy.

Xuân Y nhìn y, nụ cười khựng lại hồi lâu, hệt như chiếc mặt nạ giả.

Trương Dẫn Tố đi qua người hắn rồi đi xa dần. Xuân Y đứng trên bậc thang, chợt quay người vào cung.

Xuân Y: Đúng thế, ta phải bẩm lại với Ngự hoàng.

Xuân Y: Ai cũng có lúc sai sót, biết đường bù đắp là tốt rồi. Vả lại ta còn bắt được một sư đệ thông đồng với ô uế nữa cơ mà…

Trương Dẫn Tố nhận ra bất thường, tức tốc kéo hắn lại: Huynh làm vậy thì được gì tốt đẹp?

Gió đêm thổi qua, mái tóc dài của đạo sĩ che khuất khóe miệng mỉm cười. Hắn biết rõ, ngay từ đầu Trương Dẫn Tố đã không có phần thắng.

Thứ y phải kéo theo quá nhiều, sự mong đợi của gia đình, dã tâm của phụ thân, vinh nhục của gia tộc…

Còn hắn thì không có những gánh nặng ấy.

Hắn dám cược mọi thứ, Trương Dẫn Tố thì không.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, hắn bật cười, tiếp tục đi xuống.

Xuân Y: Đệ sợ rồi.

Xuân Y: Cứ nhớ chuyện này trước đã. Đệ phải cảm ơn A Phiếm đấy.

Xuân Y: Nếu ta hại chết đệ, biết đâu thiên ý tức giận sẽ gây họa cho y. Đám con cháu nhà giàu như đệ quen thói ngồi cao, không coi ai ra gì, tự nghĩ mình thông minh, không biết mình gây bao nhiêu phiền phức cho người khác.

Hai người ra khỏi cung thì lên xe ngựa của mình. A Phiếm ngồi trong xe ngựa của Xuân Y, ngước nhìn tường cung cao ngất, ngẩn ngơ ôm cây đàn bát giác gỗ trắc.


Xuân Y đắp chăn ấm lên đùi y. Chân của A Phiếm bị thương khi ngã hồi nhỏ, là vết thương cũ chưa được chữa lành từ trước khi đến Trương gia.

A Phiếm: Tiên sinh đã gặp điện hạ chưa?

Xuân Y: Lý Miên bị giam trong lãnh cung, không ai gặp được.

A Phiếm rũ mắt, ngón tay gảy đại trên đàn. Tiếng đàn ngân nga, du dương mà tao nhã.

Xuân Y: Kể ra, tại sao ngươi không kể chuyện ngày xưa cho Phụng Tuyết mà chỉ nói với ta?

A Phiếm mỉm cười: Nếu công tử biết ta phụng lệnh Nhiếp Chính Vương làm gián điệp cạnh y, y sẽ đau lòng lắm.

A Phiếm thầm nghĩ, nếu để Trương Dẫn Tố biết y từng được đưa đến bên người khác trước khi tới Trương gia…

Cũng như Trương Dẫn Tố bị gài trong Liễu gia, thu thập bằng chứng Liễu gia phạm tội cho Ngự hoàng, giúp Ngự hoàng nhổ gai trong mắt. Thì Lý Miên cũng từng làm vậy, ông đưa A Phiếm vào nhà của thần tử khác, nghe ngóng thông tin.

Tuy còn là trẻ con, nhưng y từng làm rất nhiều chuyện khuất tất, rất nhiều việc giết người không thấy máu…

Nếu để Trương Dẫn Tố biết, không biết y sẽ nghĩ mình thế nào.

Xuân Y thở dài: Nhưng cho ta biết thì không sợ ta đau lòng, đúng không? Ôi, đúng là số khổ, da dày thịt béo không ai thương…

A Phiếm: Vì ta và tiên sinh đều rõ, Phụng Tuyết công tử sẽ không cố ý gài cắm ta bên cạnh tiên sinh. Dù tiên sinh biết chuyện ngày trước cũng sẽ không sinh nghi.

A Phiếm cúi đầu, tóc mai che khuất màu mắt như khói sóng: Công tử là người lương thiện, xin tiên sinh đừng ức hiếp y quá.

Xuân Y: Ngươi… thôi được, cũng không hẳn là bênh người ngoài. Thế nếu nó ức hiếp ta thì sao? A Phiếm, hôm nay nó ức hiếp ta lắm đấy, ngươi giúp ai đây?

A Phiếm buông đàn, ghé vào tai hắn thủ thỉ vài câu, Xuân Y cười rộ lên, không đôi co thêm nữa.



Trên đường đến Liễu phủ, trời lại đổ mưa.

Mưa ngày càng lớn, hai bên đường tối sầm xuống. Trương Dẫn Tố đang đọc sách trong xe thì con ngựa bất chợt rú lên, cả chiếc xe chao đảo.

Y đang định hỏi phu xe có chuyện gì thì thấy hai võ sĩ che mặt mặc đồ đen lao vào xe, kéo y ra ngoài. Đêm mưa như trút, mặt Trương Dẫn Tố ướt đẫm nước mưa, chỉ thấy được có năm sáu tên áo đen đứng bên đường. Dưới đất là một cái hố lớn, phu xe đã nằm dưới đó.

Không có cơ hội chống trả, y bị đâm xuyên ngực. Người áo đen đẩy y xuống hố, sau đó đắp đất bùn lạnh lẽo lên người Trương Dẫn Tố, từ từ chôn vùi y.